Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 221: Giọt Má-u Nhận Thân.

Cập nhật lúc: 2025-07-08 02:10:24
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Trường Hách nhẹ nhàng lắc đầu, thái độ vô cùng kiên định. Thẩm An An thể gì khác, đành nhường chỗ cho Thái y.

"Vậy lão phu xin bắt đầu. Thẩm công tử, hãy cố chịu đựng một chút."

"An An, đưa một chiếc khăn tay."

Thẩm Trường Hách lấy khăn từ nàng, cắn chặt giữa răng. Thái y cầm d-ao nhỏ lên, bắt đầu cắt bỏ phần thị-t ho-ại t-ử.

Dù tuổi cao, nhưng tay ông vẫn vững vàng, đao nhanh, chuẩn, dứt khoát. Chỉ trong chớp mắt, phần thị-t th-ối rữ-a cổ tay loại bỏ sạch sẽ.

"Thẩm công tử, còn chịu đựng ?"

Mồ hôi phủ kín khuôn mặt , thể vì đau đớn mà run rẩy, nhưng vẫn kiên định đáp: "Có thể, tiếp tục ."

Hắn Thẩm An An nhất định còn chuyện khác cần giải quyết, nên thúc giục Thái y mau chóng tất.

Đến khi các vết thương cổ tay và cổ chân xử lý xong, quần áo ướt đẫm, dính chặt làn da đầy những vết thương chằng chịt.

Thẩm An An đỡ lấy , trong mắt tràn đầy sát khí: "Đại ca yên tâm, tuyệt đối để chuyện trôi qua dễ dàng. Những đau khổ đại ca chịu, sẽ bắt bọn chúng trả gấp bội!"

Đại thái giám và Trần đại nhân liền lặng lẽ lùi , cúi đầu gì.

"An An, đừng với Lâm cô nương. Đừng để nàng tình trạng của ."

Thẩm Trường Hách cố gắng cất giọng khàn khàn.

"Được, nhớ ."

Tiếp theo là bôi thuốc và băng bó vết thương . Thẩm An An là nữ tử, là Hoàng Tử phi, nên đành tránh , để Thái y xử lý. Việc mất gần hai khắc mới thành.

Trần đại nhân mang đến một bộ y phục sạch sẽ, khẽ giọng cam đoan: "Xin Hoàng Tử phi yên tâm. Chỉ cần bệ hạ gây khó dễ, vi thần nhất định sẽ chăm sóc công tử thật , để thiếu một sợi tóc."

Ông hạ giọng trấn an, Thẩm An An hiểu ông đang sợ nàng manh động, sự cho phép của Hoàng Thượng mà tự ý đưa .

Hiện tại nàng cũng ý định lập tức mang rời khỏi đây, chỉ căn dặn: "Sắp xếp một đại phu ở cùng, phí tổn chịu."

Trần đại nhân giật giật khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Tóc buộc , bộ y phục sạch sẽ, Thẩm Trường Hách tựa tấm chiếu cũ nát, khuôn mặt tái nhợt nhưng lạnh lùng.

Đại phu bước khỏi phòng, bẩm báo: "Hoàng Tử phi, Thẩm công tử chịu chữa trị vết thương mặt, sợ sẽ để sẹo lớn."

điều trị ngay lúc cũng muộn, ông chỉ thể đảm bảo vết sẹo quá dữ tợn, nhưng Thẩm Trường Hách kiên quyết cho chạm .

"Đại ca."

Thẩm Trường Hách mỉm với nàng: "Là do quyết định, đừng lo lắng."

Thẩm An An lập tức hiểu rõ ý đồ của .

"Nếu Lâm cô nương thấy, chắc chắn sẽ đau lòng."

"Ừ."

Hắn nhàn nhạt đáp: "Nàng suy nghĩ, đừng với nàng ."

Chuyện đó là nỗi ám ảnh của nàng , khiến nàng sống mãi trong tự ti và mặc cảm. nay gương mặt cũng hủy hoại, và nàng sẽ trở nên xứng đôi lứa, sẽ là một cặp trời sinh.

Nàng sẽ chê , cũng trốn tránh nữa.

"Cho dù trị, ít nhất cũng bôi thuốc. Nếu vết thương nhiễm trùng thối rữa cả mặt, sợ sẽ dọa nàng ?"

Thẩm Trường Hách trầm mặc, cuối cùng cũng nhíu mày, : "Đại phu để thuốc, sẽ tự dùng."

"Hoàng Tử phi, trì hoãn quá lâu, chúng nên đến phủ Tứ Hoàng Tử thôi." - Đại thái giám nhỏ giọng nhắc nhở.

Thẩm An An chậm rãi ông , ánh mắt lạnh lẽo đầy dò xét.

Đại thái giám lập tức cúi đầu : "Nô tài những ngày qua vẫn luôn hầu hạ trong ngự thư phòng, từng rời khỏi hoàng cung nửa bước."

Ý là, những vết thương Thẩm Trường Hách do mang đánh .

Nàng gì, chỉ sâu sắc một cái, xoay rời khỏi Đại Lý Tự.

Thẩm An An từ lâu sai đưa Trần Thiên khỏi đại lao, sắp xếp ở một tiểu viện hẻo lánh phía Ngô Đồng Viện. Nơi đó ánh mặt trời, trong sân còn một cái giếng, tạo nên cảm giác vô cùng hoang vu, lạnh lẽo.

Đại thái giám bước rùng một cái, giọng run rẩy: "Hoàng… Hoàng Tử phi, thể để Ngũ Hoàng Tử ở một nơi như thế ?"

"Trước đây ở đây."

Thẩm An An giọng điệu bình thản: "Chẳng do công công đến ? Ta mới đặc biệt sai vớt lên từ nước."

"Người… …"

Đại thái giám môi bắt đầu run lên: "Người dám nhốt Ngũ Hoàng Tử trong thủy lao?"

"Không hẳn."

Nàng mỉm nhàn nhạt, giọng điệu thản nhiên như đang kể chuyện: "Nói chính xác hơn, là treo ngược cây, cứ nửa canh giờ thì nhúng xuống giếng để ấm ."

Nàng đưa tay chỉ về phía gốc cây trong sân: "Chính là treo ở đây, bên ngay miệng giếng."

Sắc mặt Đại thái giám lập tức trắng bệch, vội vã ba chân bốn cẳng lao trong phòng.

Thẩm An An chậm rãi nở nụ lạnh, thong thả bước theo .

"Ngũ Hoàng Tử, nô tài tham kiến Hoàng Tử!"

Đại thái giám quỳ xuống hành lễ thật lớn với trong phòng.

Thẩm An An mở rộng cửa phòng, để ánh sáng thể chiếu , giúp thấy rõ cảnh tượng bên trong: "Công công xác nhận một chút ? Ngài cứ thế quỳ bái, khi nào nhận nhầm ?"

Lúc , lão thái giám mới ngẩng đầu, cẩn thận quan sát nam tử trẻ tuổi đang xếp bằng tấm chiếu rách.

Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất mà Hoàng Thượng giao cho ông , nhưng mặt ngoài việc nhíu mày lúc ban đầu, thì từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt, lên tiếng, cử động.

"Ngũ Hoàng Tử?"

Khuôn mặt đúng là của Hoàng Tử, nhưng trông vẻ ngây ngô, lẽ Tứ Hoàng Tử phi gì đó với ?

"Ngũ Hoàng Tử, nô tài do bệ hạ phái tới để thăm ngài."

Trần Thiên cuối cùng cũng mở mắt , giọng khàn khàn: "Ngươi thể đưa ngoài ?"

Đại thái giám định vỗ ngự-c đảm bảo, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua bóng dáng mảnh khảnh đổ dài trong phòng, lập tức nhớ đây là phủ Tứ Hoàng Tử, còn lưng là vị Tứ Hoàng Tử phi nổi danh tàn nhẫn.

Ông nhất thời im lặng, Trần Thiên dần dần thu ánh sáng trong mắt, lộ một tia thất vọng.

"Công tử yên tâm, bệ hạ đang nghĩ cách, bao lâu nữa nhất định thể đưa ngài ngoài."

Trần Thiên khẽ ngước mắt Thẩm An An, nhưng trả lời thái giám. Trong lòng dấy lên nghi ngờ, tại nàng dẫn thái giám của hoàng đế tới đây? Nàng thực sự giao cho hoàng đế ?

chính là lá bùa hộ mệnh của nàng cơ mà?

"Ngươi rốt cuộc gì?"

"Phụ hoàng ngươi bày mưu hãm hại đại ca , tống nhà lao của Đại Lý Tự, còn dùng cực hình để ép khuất phục."

Thẩm An An chậm rãi bước lên , hề kiêng dè sự mặt của Đại thái giám mà những lời .

Đại thái giám khẽ ngước cổ, dường như cuối cùng cũng tìm chút khí thế. Trần Thiên nhíu chặt mày.

Hắn nhớ rõ, đây chỉ vì Hoa Sinh mà nàng chặt một ngón tay của .

Nàng , nếu bên cạnh nàng còn vì mà gặp chuyện, thì nàng sẽ chặt luôn tay chân của .

"Ta gì cả, ngươi rốt cuộc gì?"

"Ta chẳng gì cả."

Thẩm An An nhạt, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng: "Mọi đều ngươi là Ngũ Hoàng Tử, nhưng thấy đúng. Rõ ràng ngươi chỉ là một cô nhi một gia đình nông dân ở Đông Thành nhận nuôi, thể là Hoàng Tử ? Chắc chắn nhầm lẫn ở đó, hoặc… kẻ giả mạo hoàng tộc, âm mưu bất chính."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-221-giot-ma-u-nhan-than.html.]

Sắc mặt Trần Thiên và Đại thái giám đồng loạt trầm xuống, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

"Đã nghi vấn, thì , với tư cách là một thành phần của hoàng tộc, tất nhiên trách nhiệm điều tra rõ ràng. Vì xã tắc giang sơn, nguyện hy sinh vì đại nghĩa. Dù lên điện Phụng Thiên, cũng chẳng ai thể sai. Dù thì, huyết thống hoàng thất cao quý, thể để kẻ khác mạo nhận?"

Trần Thiên siết chặt nắm tay, ánh mắt gắt gao khóa chặt Thẩm An An.

"Tứ Hoàng Tử phi, phận của Ngũ Hoàng Tử bệ hạ đích xác nhận từ lâu !"

Đại thái giám vội bước lên, chắn Trần Thiên.

"Triều đình từng ngự sử can gián, khuyên bệ hạ đối chất, thậm chí còn kẻ vì chuyện mà tự vẫn để giữ thanh danh. Công công cho rằng, nếu Hoàng Thượng thể đưa bằng chứng x-ác thực chứng minh Trần Thiên thực sự là Hoàng Tử, thì đám ngự sử sẽ chịu thừa nhận ?"

Đại thái giám nghẹn họng, nhất thời thể nên lời.

Để văn võ bá quan công nhận phận của Trần Thiên, quả thực là vấn đề quan trọng bậc nhất lúc , cũng là chuyện khó giải quyết nhất.

"Người là do đưa về, tất nhiên trách nhiệm. Nếu rõ, chẳng phụ lòng vua , càng với bách tính Đại Lương. Cuối cùng, nếu để tội danh cố tình rối loạn huyết thống hoàng thất rơi xuống đầu , e rằng chịu tội ch-ết mất."

Đại thái giám: Người từng sợ tội ch-ết ? Chuyện nào chẳng tội ch-ết?

Ông hiểu rõ, Thẩm Trường Hách chịu cực hình tàn khốc đến mức nào, Thẩm An An chắc chắn sẽ để yên chuyện . Nàng nhất định sẽ động tĩnh lớn mặt ông , đó mới hồi cung bẩm báo Hoàng Thượng.

"Tứ Hoàng Tử phi… rốt cuộc gì?"

"Đương nhiên là nghiệm bằng giọt má-u. Chỉ cách đó mới chứng minh phận của Trần Thiên, đúng ?"

Nghe đến đây, Đại thái giám thở phào nhẹ nhõm: "Tứ Hoàng Tử phi đúng, chỉ là bệ hạ hiện mặt ở đây. Dù nghiệm , cũng đợi một ngày khác mới tiến hành ."

"Không cả, sẽ cho đưa má-u cung, công công cứ chờ tin là ."

Thẩm An An dứt lời, cất giọng gọi Khánh Phong , lệnh rút má-u của Trần Thiên.

Khánh Phong sắc mặt lạnh tanh, động tác gọn gàng, nhanh chóng bước tới, rạch một đường cổ tay Trần Thiên. Nhìn cảnh tượng , da đầu Đại thái giám tê dại, lạnh cả sống lưng.

"Không cần nhiều thế , một chút là đủ ."

Khánh Phong chẳng thèm để ý, đưa chiếc bát chuẩn sẵn hứng lấy nửa bát má-u, đó đưa cho một gia đinh cạnh.

"Chuẩn xe ngựa, lập tức đưa cung giao cho bệ hạ. Việc xác nhận huyết thống hoàng gia là đại sự, thể sơ suất."

Gia đinh cận bên cạnh Tiêu Uyên, bình tĩnh nhận lấy bát má-u nhanh chóng rời .

"Còn ngây đó gì? Mau cầm má-u cho Ngũ Hoàng Tử chứ!"

Đại thái giám sốt ruột thúc giục Thái y.

Thái y vẫn còn ngơ ngác, từ khi nào thêm một vị Ngũ Hoàng Tử thế ? Đại thái giám giục, vội vàng bước tới, quỳ xuống xử lý vết thương cho Trần Thiên.

Thẩm An An kéo ghế xuống, Khánh Phong yên lưng nàng, chủ tớ hai im lặng chằm chằm ba mặt.

Đại thái giám lập tức cảm thấy gì đó , vội vàng lên tiếng: "Hoàng Tử phi, nếu còn chuyện gì, lão nô xin cáo lui ."

Nhiệm vụ của ông chỉ là đảm bảo Ngũ Hoàng Tử còn sống và vẫn ở trong tay Tứ Hoàng Tử phi, như thế là đủ .

"Công công vội gì thế? Chờ đưa má-u cung hãy cũng muộn. Lỡ kết quả khớp, má-u dung hợp với phụ hoàng, tránh để khác nghi ngờ giở trò. Khi đó, công công cũng thể chứng cho , đúng ?"

"……"

Sự bất an trong lòng Đại thái giám lập tức bùng nổ đến cực điểm.

Lúc , Thái y cuối cùng cũng cầm má-u cho Trần Thiên, băng bó vết thương cẩn thận thu dọn hòm thuốc.

"Hoàng Tử phi."

Một lát , gia đinh cung bỗng trở , chắp tay bẩm báo: "Má-u đường đổ, cần lấy thêm nửa bát nữa."

"Hỗn xược! Đó là má-u của Ngũ Hoàng Tử, ngươi việc kiểu gì ? Người , lôi ngoài đánh ch-ết cho !"

Đại thái giám the thé quát lớn, giận đến mức run lên. Nói cái gì? Chẳng lẽ đây là má-u heo, má-u chó mà thể lấy bao nhiêu thì lấy ?

Gia đinh bình tĩnh Đại thái giám một cái, ánh mắt hề d-ao động, cũng ai trong phòng ý định theo lời ông .

"Công công, đây là phủ của Tứ Hoàng Tử. Dù phu quân ở đây thì vẫn còn – Tứ Hoàng Tử phi. Chuyện trong phủ, đến lượt ngoài xen ."

Đại thái giám giật , sắc mặt khẽ biến đổi: ", đúng… là lão nô lỗ mãng. Chỉ là tiểu đồng thực sự…"

"Khánh Phong, rút thêm nửa bát nữa. Huyết thống hoàng gia cao quý, thể sai sót nào."

"……"

Nhìn Khánh Phong dứt khoát rạch thêm một đường cổ tay còn của Trần Thiên, Đại thái giám còn gì mà hiểu nữa chứ?

Tứ Hoàng Tử phi đang nhân cơ hội chuyện "đích huyết nhận " để trút giận cho Thẩm công tử!

là thiên tử tương lai, nàng dám như !!

Đại thái giám trơ mắt gia đinh bưng bát má-u ngoài. Thái y lập tức tiến lên cầm má-u và băng bó vết thương cho Trần Thiên.

đầy một lúc , gia đinh về: "Hoàng Tử phi, hôm nay trời lạnh, má-u bao xa đông ."

"Tứ Hoàng Tử phi, lẽ nên…"

"Khánh Phong, tiếp tục rút má-u."

Giọng của Thẩm An An lạnh như băng, cắt ngang lời Đại thái giám.

Với tình hình , dù rút cạn má-u của Trần Thiên cũng thể duy trì trạng thái lỏng để đưa cung. Đại thái giám hoảng hốt.

Nếu Ngũ Hoàng Tử xảy chuyện ngay mắt ông , thì mười cái đầu cũng đủ để gánh tội.

"Tứ Hoàng Tử phi, đủ ! Đủ ! Để lão nô cung bẩm báo Hoàng Thượng, hẵng quyết định việc ."

Thẩm An An buồn để ý, còn Khánh Phong thì đương nhiên sẽ dừng tay.

Cứ như lặp lặp mấy , sắc mặt Trần Thiên tái nhợt như tờ giấy, đến mức cũng vững.

"Không thể tiếp tục nữa! Tứ Hoàng Tử phi, sẽ ch-ết mất!"

Trần Thiên nghiến răng, vẫn hé răng cầu xin.

Hắn tiếp xúc với Thẩm An An lâu, hiểu rõ tính cách của nàng.

Từ lúc bắt đầu, đoán kết cục .

Hai cánh tay quấn đầy băng vải, còn chỗ nào thể rạch thêm, cơ thể lảo đảo, đầu óc cuồng dữ dội.

"Ngươi cũng chỉ bản lĩnh thế , chỉ giày vò . Có giỏi thì đối phó với kẻ đó !"

Thẩm An An mà như : "Lời , cũng với kẻ đó. Hay là ngươi tên , để con ch.ó mang tin về cho ?"

Con "chó" mà nàng nhắc đến chính là Đại thái giám, nhưng lúc ông còn tâm trí để so đo chuyện đó nữa. Ông chỉ mau chóng rời khỏi đây, hồi cung bẩm báo Hoàng Thượng.

Không bao nhiêu , đến khi Trần Thiên gần như cầm cự nổi nữa, Thẩm An An cuối cùng cũng giơ tay hiệu ngừng .

"Ta tuy vì giang sơn xã tắc mà tận tâm, nhưng dẫu nhân mạng cũng quan trọng. Hôm nay tạm dừng ở đây , nếu ngươi chịu nổi mà xảy chuyện gì, mềm lòng mất."

"Khánh Phong, truyền xuống , bảo nhà bếp hầm một bát canh nhân sâm bồi bổ cho Trần công tử. Đợi hồi phục , chúng tiếp tục."

Hơi thở mới định của Đại thái giám liền nghẹn nơi cổ họng, ông nghiến răng : "Tứ Hoàng Tử phi, dù đây cũng là mà Hoàng Thượng bảo vệ."

"Vậy sẽ đợi khi phụ hoàng công bố thiên hạ phận của Trần Thiên, đợi văn võ bá quan công nhận hẵng đến tìm đòi . , đích một chuyến đến Thiên Thủy Thành mang về, giúp hai phụ tử họ đoàn tụ. Công công đừng quên xin Hoàng Thượng ban thưởng công lao nhé."

"……"

Sắc mặt Đại thái giám âm trầm đến cực điểm. Ông thực sự thể hiểu nổi, Tứ Hoàng Tử mặt ở kinh thành, nàng lấy dũng khí mà dám đối đầu với Hoàng Thượng như ?!

Thẩm An An thản nhiên dậy khỏi ghế, giọng điệu thong dong: "Hôm nay đến đây thôi. Công công về cung nhớ chuyển lời đến phụ hoàng giúp . Chuyện đến nước , kẻ chân đất chẳng sợ kẻ giày, cũng chẳng ngại cá ch-ết lưới rách, ngọc nát đá tan ."

Lực lượng trong tay nàng thể nào so sánh với hoàng đế, nhưng nếu nàng quyết liều mạng, thì ai cũng đừng mong sống yên. Nếu thể dùng con tin để đổi lấy sự bình an, thì cùng hủy diệt !

"Xin Tứ Hoàng Tử phi yên tâm, lão nô nhất định sẽ chuyển lời."

Đại thái giám Trần Thiên ngất một cái thật sâu, xoay rời khỏi đó.

Loading...