Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 191: Cái Bẫy.

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:55:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lên!" - Nàng quát khẽ với Khánh Phong.

Khánh Phong gật đầu, khẽ vẫy tay. Ngay lập tức, ba bốn người có cách ăn mặc không khác gì đám hắc y nhân cũng xuất hiện, lao vào hỗn chiến với người của Thân Doãn Bạch.

Trận chiến trở nên hỗn loạn, lúc này chẳng ai có thời gian để đếm xem đã có bao nhiêu kẻ ch-ết, còn bao nhiêu người sống. Chỉ cần trà trộn vài người vào giữa đám đông cũng chẳng ai nhận ra.

Ba tên ngã xuống, lập tức có một kẻ khác bổ sung vào, khó mà phát hiện ra sự khác biệt.

Lý Hoài Ngôn bảo vệ Thẩm An An, nhanh chóng đưa nàng đến một chỗ an toàn, trong khi đó, chiếc kiệu mềm vẫn lẻ loi đứng sừng sững giữa chiến trường.

Thân Doãn Bạch nhiều lần muốn lao đến kiệu, nhưng luôn bị thủ lĩnh đám hắc y nhân liều mạng ngăn cản. Hai người giao đấu kịch liệt đến mức bóng dáng cũng nhòe đi trong không khí.

Sắc mặt Thân Doãn Bạch ngày càng khó coi.

Hắn đã nhiều lần thăm dò, bên cạnh Thẩm An An nhiều nhất chỉ có mười mấy người. Nhưng những kẻ có võ công cao cường này rốt cuộc từ đâu xuất hiện?

"Xem ra ta tính toán sai rồi..."

Hắc y nhân không chỉ khó đối phó, ra chiêu sắc bén, mà còn như thể không cần mạng sống, từng chiêu đều mang theo sát khí mãnh liệt.

Đặc biệt là mỗi lần hắn vừa tiếp cận kiệu, đám người đó lại như bị kích phát tiềm năng, lập tức bộc phát điên cuồng.

Chẳng lẽ Thẩm An An đã biết thân phận thật sự của Trần Thiên?

Trong đầu Thân Doãn Bạch đầy rẫy nghi vấn, nhưng lúc này hắn không có thời gian để nghĩ kỹ.

Đám hắc y nhân giống như không bao giờ cạn kiệt chiến lực, khiến hắn dần rơi vào thế yếu.

"Một, hai, ba, bốn..."

Ngón tay thon dài như ngọc của Thẩm An An nhẹ nhàng điểm qua từng hắc y nhân một, ánh mắt nàng lóe lên tia sắc bén: "Có vẻ thế trận đang nghiêng về phía họ, đám hắc y nhân dường như chiếm ưu thế rồi."

Lý Hoài Ngôn khẽ cong ngón tay, đưa lên môi phát ra một âm thanh như tiếng chim hót.

Ngay lập tức, sau lưng Thân Doãn Bạch xuất hiện hai hán tử cao lớn, không một tiếng động lao vào trận chiến, nhanh chóng vung đao thu hoạch mạng sống của đám hắc y nhân.

Cuộc hỗn chiến này diễn ra trong màn đêm tăm tối, không có ánh sáng soi rọi, chẳng ai có thể nhìn rõ mặt đối phương, chỉ có thể dựa vào y phục mà phân biệt địch ta.

Đối với Thẩm An An, đây chẳng khác nào có thần trợ giúp!

"Đồ ngu, là ta đây!" - Khánh Phong vung đao cản một đòn tấn công, hạ giọng quát.

"Ồ, ồ ồ!"

Tên kia xoay mũi d-ao một vòng, lập tức chuyển hướng đ-âm về phía những hắc y nhân khác.

Đội quân áo đen vốn chiếm thế thượng phong dần dần rơi vào thế yếu.

Thủ lĩnh hắc y nhân tràn đầy nghi hoặc, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì sai sót. Trong lúc giao chiến với Thân Doãn Bạch, hắn tức giận đá vào m.ô.n.g một tên thuộc hạ.

"Đồ vô dụng, ngây ra đó làm gì, còn không mau lên!"

Khánh Phong nhướng mày, dứt khoát ra tay, lặng lẽ cứa cổ hai hắc y nhân.

Thẩm An An ngồi sau bụi cây, không ngừng điểm lại số người, thấy thiếu thì bổ sung, thấy dư thì loại bớt.

Nửa canh giờ sau, trận chiến dần lắng xuống. Không phải vì tất cả đã ch-ết, mà là do Thân Doãn Bạch nhạy bén nhận ra điều bất thường.

Hắn khẽ hít sâu, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, lướt nhìn toàn bộ chiến trường.

Giữa một đám nam nhân, sao lại có mùi hương phấn son?

Nhưng thủ lĩnh hắc y nhân không để tâm đến điều đó. Mục tiêu của hắn, từ đầu đến cuối, vẫn là Trần Thiên trong chiếc kiệu mềm.

Giao đấu với Thân Doãn Bạch một hồi lâu mà vẫn không phân thắng bại, thủ lĩnh hắc y nhân quyết đoán xoay người lao thẳng về phía kiệu mềm.

Ánh mắt Thân Doãn Bạch lóe lên sát ý.

Hắn đã tốn bao công sức, sao có thể để Thẩm An An đưa người đi lần nữa? Như vậy chẳng phải tổn thất đêm nay đều vô ích sao?

Ngay trong khoảnh khắc thủ lĩnh hắc y nhân chộp lấy cổ tay Trần Thiên, lưỡi đao của Thân Doãn Bạch cũng lao đến theo sát.

Trong bóng tối, Trần Thiên bị trói chặt, bị đẩy qua đẩy lại giữa hai bên, cuối cùng thân hình cao lớn đè lên thủ lĩnh hắc y nhân, khiến hắn ngã xuống đất không thể gượng dậy ngay.

“Ngũ Hoàng Tử, mau tránh ra!”

Một hắc y nhân hoảng hốt hét lên khi thấy Thân Doãn Bạch giơ cao mũi đao sắc bén.

Trần Thiên khựng lại một giây, vội vàng lăn sang một bên, nhưng vẫn chậm mất một bước. Mũi đao của Thân Doãn Bạch xuyên qua bả vai hắc y nhân, khiến hắn bật lên một tiếng rên đau đớn.

Trần Thiên thấy vậy, bất ngờ vung chân quét mạnh về phía Thân Doãn Bạch.

Dường như Thân Doãn Bạch hoàn toàn không ngờ Trần Thiên sẽ ra tay với mình. Không kịp phòng bị, hắn trúng đòn vào chân sau, loạng choạng lùi về phía sau.

"Ngũ Hoàng Tử giỏi lắm!"

Thủ lĩnh hắc y nhân chớp lấy thời cơ, tung người nhảy lên, vung đao đ-âm thẳng vào bụng Thân Doãn Bạch.

Con ngươi Thân Doãn Bạch co rút lại, trong phút chốc chẳng kịp suy nghĩ gì, lập tức lăn người né tránh, dùng cánh tay đỡ lấy vết thương chí mạng ở bụng.

“Ngươi không phải Trần Thiên?” - Giọng hắn lạnh băng.

Người đang ngã dưới đất chậm rãi ngồi dậy, im lặng đối diện với ánh mắt đầy sát khí của cả hai phe.

Thủ lĩnh hắc y nhân cũng đờ ra.

Không phải Ngũ Hoàng Tử?

Thân Doãn Bạch vô cùng chắc chắn: “Ngươi không phải Trần Thiên. Hắn sẽ không ra tay với ta. Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hắn híp mắt, quay sang gằn giọng với thủ lĩnh hắc y nhân: “Là giả mạo sao? Thẩm An An dám lừ-a ta!”

Thủ lĩnh hắc y nhân: “……”

Hắn tức giận quay phắt lại, gầm lên với kẻ đang quỳ trên đất: “Ngươi không phải Ngũ Hoàng Tử! Ngươi là ai? Thẩm An An đã lừ-a ta!”

Hai kẻ cầm đầu lập tức ngừng chiến, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào kẻ đang ngồi dưới đất.

Trong lúc hỗn loạn, Thân Doãn Bạch chưa nhìn rõ. Giờ quan sát kỹ mới nhận ra dáng người kẻ kia co rút, bóng dáng thấp bé, nếu đứng thẳng lên cũng không giống vóc dáng của Trần Thiên.

Hai phe đang giao đấu chợt chững lại, cả đám sơn tặc lẫn hắc y nhân đều có ý muốn dừng tay. Nhưng chỉ trong một nhịp thở, vài người đã bị đối phương gi-ết ch-ết.

Mọi người lập tức tập trung lại, tiếp tục lao vào cuộc chiến.

Chỉ có Thân Doãn Bạch và thủ lĩnh hắc y nhân đứng yên, cau mày nhìn tình thế quái dị này.

Khánh Phong cùng nhóm ám vệ trà trộn trong đám sơn tặc tuyệt đối không để trận chiến dễ dàng kết thúc. Vừa thấy đối phương có dấu hiệu ngừng tay, họ lập tức đẩy cục diện trở lại cảnh ché-m gi-ết kịch liệt.

“Dừng tay!”

“Dừng tay!”

Thủ lĩnh hắc y nhân và Thân Doãn Bạch đồng loạt quát lớn ra lệnh dừng tay, nhưng cũng chỉ khiến hai phe khựng lại trong vài nhịp thở.

Chỉ cần một người không dừng lại, lập tức sẽ kéo theo hiệu ứng dây chuyền, số người ngã xuống ngày càng nhiều. Đến lúc này, dù có ngu ngốc đến đâu, hắc y nhân cũng đã nhận ra điều bất thường.

Không biết từ khi nào, Trần Thiên trên mặt đất đã tự mình cởi trói, đứng thẳng dậy. Với thân hình cao lớn và bờ vai rộng, rõ ràng không thể là một thiếu niên non nớt.

“Hừm.”

Hắn nghiêng đầu, nhìn Thân Doãn Bạch và thủ lĩnh hắc y nhân toàn thân đẫm má-u, nhếch môi cười: “Bất ngờ không?”

“Trần Thiên đang ở đâu?”

Đôi mắt Thân Doãn Bạch ngập tràn sát khí, hắn đã chắc chắn rằng Thẩm An An biết thân phận thực sự của Trần Thiên.

“Gia chủ, ngươi hỏi hơi nhiều rồi đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-191-cai-bay.html.]

Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau.

Thẩm An An ung dung bước ra từ trong bóng tối, dáng vẻ yêu kiều, trên người còn vương lá khô và bụi bẩn.

Thủ lĩnh hắc y nhân nheo mắt đầy cảnh giác: “Tứ Hoàng Tử phi.”

“Không đúng! Bọn chúng không phải người của chúng ta!”

Không rõ là từ đám hắc y nhân hay bọn sơn tặc có kẻ hét lên cảnh báo, nhưng đã quá muộn.

Khánh Phong cùng đám ám vệ vung đao, lạnh lùng thu hoạch từng sinh mạng xung quanh. Bất kể là áo đen hay vải thô, chỉ cần không có hương thơm đặc trưng—gi-ết!

“Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi.”

Thân Doãn Bạch cười nhạt, đôi mắt thâm sâu, lạnh lẽo: “Đúng là người xuất thân từ thế gia đại tộc, hoàng thất, tâm cơ khó lường.”

Không hiểu vì sao, thủ lĩnh hắc y nhân lại gật đầu đồng tình.

Thẩm An An cười nhạt, không phủ nhận: “Một nữ tử yếu đuối như ta, phu quân lại không ở bên cạnh, bị cả hai thế lực các ngươi nhắm vào. Nếu không dùng chút thủ đoạn, ta làm sao thoát thân được?”

Lúc này, Khánh Phong cùng đám ám vệ đã thu đao.

Mặt đất ngổn ngang th-i th-ể, mùi má-u tanh nồng nặc khiến người ta nghẹt thở.

Thẩm An An chỉ liếc qua một cái, rồi dời ánh mắt đi, không hề bận tâm.

Nhưng đầu ngón tay giấu trong tay áo lại lạnh lẽo đến tê dại. Đây là lần thứ hai nàng gi-ết người, chỉ trong hai lần đã phải gánh trên vai hàng trăm mạng sống.

Má-u tươi nhuộm đỏ cả vùng đất này, như một dòng suối má-u chảy tràn xuống, vừa dính nhớp vừa tanh nồng, thấm ướt đôi giày thêu của nàng, làm đôi mắt nàng cũng cay xè.

Dưới màn đêm, hai bóng đen lao nhanh xuống núi, tốc độ còn nhanh hơn cả gió rít. Tề Cẩm Bình lập tức định đuổi theo.

“Không cần.”

“Cứ để bọn chúng đi.”

“Thế lực trong tay bọn chúng giờ đã không còn đáng kể, chẳng thể đe dọa được chúng ta nữa. Cứ để chúng về báo tin.”

Nàng không biết kẻ đứng sau Thân Doãn Bạch là ai, nhưng Hoàng đế phải biết rõ điều này, Trần Thiên, đứa con mà ông ta yêu thương nhất, đang nằm trong tay nàng.

Có nhược điểm, có kiêng kỵ, Tiêu Uyên mới có thể an toàn.

Không ai nghi ngờ quyết định của nàng.

Nữ tử đứng trên vách núi, dáng hình thon thả nhưng khí thế lại không hề thua kém bất kỳ nam nhân cao lớn nào.

Chiến tranh không phải để khơi mào thêm gi-ết chóc, mà là để kết thúc chiến sự.

Kiếp trước, khi Tiêu Uyên kiên nhẫn giảng giải điều này cho nàng, nàng chẳng thèm nghe.

Đến bây giờ, nàng mới thực sự hiểu.

Để xây dựng một tòa thành vững chãi, đã cần biết bao nhiêu sinh mạng làm nền móng.

Vậy thì giang sơn này, phải cần thêm bao nhiêu xương trắng để tế lễ đây?

“Hoàng Thượng, người của chúng ta phái đi đã bị Tứ Hoàng Tử chặn lại. Chỉ có mấy chục người thoát ra được.”

“Có tin tức gì về Diệp Nhi không?” - Giọng Hoàng đế lạnh lẽo vang lên.

“Tạm thời… vẫn chưa có tin truyền về.”

“Lui xuống đi.”

Hoàng đế khoát tay, người kia lập tức rút lui, lặng lẽ biến mất khỏi đại điện.

“Xem ra, đứa hoàng nhi này của trẫm thật sự muốn quyết chiến với trẫm rồi đây.”

Ánh mắt Hoàng đế lóe lên tia tàn nhẫn, khuôn mặt tối sầm, lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Hoàng Thượng, Tứ Hoàng Tử cũng là con của ngài. Nếu có thể, xin đừng để chiến sự leo thang. Lão nô chỉ lo sau này ngài sẽ hối hận, day dứt mà thôi."

Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế dần dịu đi, nhưng giọng nói vẫn vô cùng kiên quyết: "Chuyện của mẫu phi hắn, trẫm có áy náy, nhưng chưa bao giờ hối hận!"

"Cứ coi như trẫm nợ mẫu tử bọn họ đi... kiếp sau hãy trả."

Ông có thể gánh chịu mọi tội nghiệt, nhưng duy chỉ có Diệp Nhi, đứa con của ông và Nhu Nhi không thể xảy ra chuyện gì. Ông tuyệt đối không cho phép!

"Hoàng Thượng, Lương tần nương nương đến rồi."

Hoàng đế nhanh chóng thu lại vẻ mặt, giọng trầm ổn: "Truyền vào."

"Hoàng Thượng~"

Lương Tần bước vào, giọng nói mềm mại lả lơi, kéo dài ba nhịp: "Thần thiếp thấy dạo này ngài lao tâm vì quốc sự, sắc mặt tiều tụy quá, nên đặc biệt nấu canh an thần mang đến cho ngài."

"Hoàng Thượng nếm thử xem, thần thiếp nấu có hợp khẩu vị không?"

Hoàng đế liếc qua bát canh trước mặt, lại nhìn sang khuôn mặt nịnh nọt của Lương tần, rồi mở miệng uống một ngụm.

"Hoàng Thượng~"

"Muốn nói gì thì nói đi."

"Thần thiếp chẳng qua chỉ là nhớ ngài thôi… Mấy ngày nay ngài không đến hậu cung..."

Giọng nũng nịu của nàng nhỏ dần khi chạm phải ánh mắt sắc bén của Hoàng đế.

Cuối cùng, nàng bĩu môi, nửa nằm bò lên long án, giọng điệu uể oải như không có xương: “Còn có thể vì chuyện gì nữa, chẳng phải là vì cháu gái của thần thiếp hay sao? Trước đây nghe nói Hoàng Thượng có ý định tứ hôn cho Tứ Hoàng Tử, con bé liền một lòng hướng về Tứ Hoàng Tử.”

“Bây giờ, ca ca và tẩu tẩu của thần thiếp đã tìm cho nó bao nhiêu mối, nhưng nó chẳng để mắt đến ai. Thần thiếp là cô mẫu, cũng thấy thương nó vô cùng. Hôm nay đến gặp Hoàng Thượng, hy vọng ngài có thể nghĩ cách giúp.”

"Hoàng Thượng~ Hiện tại Tứ Hoàng Tử phi không có ở đây, chẳng phải ngài có thể làm chủ sao?"

Hoàng đế bị nàng lắc đến chóng mặt, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén: “Tính tình của Uyên Nhi, nàng không phải không biết. Trẫm chẳng lẽ còn có thể ép buộc nó vì một nữ nhân ư?”

"Đó chẳng qua là vì mới thành thân với Tứ Hoàng Tử phi mà thôi! Trên đời này, làm gì có nam nhân nào chỉ chung thủy với một nữ nhân? Giờ Tứ Hoàng Tử phi không có ở đây, Tứ Hoàng Tử chắc chắn đang cô đơn lắm. Chỉ cần một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng, việc này chẳng phải sẽ thành sao?"

“Nếu nó không chịu thì sao?”

Lương tần nhíu mày: “Hoàng Thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, chẳng lẽ lại không thể áp chế một vị Hoàng Tử hay sao?”

“Áp chế?”

Hoàng đế ra vẻ trầm ngâm, rồi chậm rãi nói: “Nếu nói đến nhược điểm, ngoài Thẩm An An, thì chỉ có Thục quý phi đã mất mà thôi.”

Lương Tần đã từng nghe qua về Thục quý phi, hoặc có thể nói rằng trong hậu cung không ai không biết đến những chuyện xưa ấy. Chỉ là Hoàng đế không cho phép ai nhắc đến, nên mọi chuyện mới bị chôn vùi.

Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng đế, dè dặt dò hỏi: “Ý của Hoàng Thượng là... lấy chuyện cũ của Thục quý phi để ép Tứ Hoàng Tử khuất phục sao?”

“Tiểu tử đó gần đây càng ngày càng không chịu nghe lời. Đúng là cần phải dạy dỗ lại một chút.”

Lương Tần rời khỏi ngự thư phòng mà vẫn còn ngẩn ngơ. Mãi đến khi bước chân vào Lạc Anh Điện, bà ta mới giật mình bừng tỉnh.

Hoàng Thượng đây là đang ngầm ám chỉ rằng có thể dùng một số biện pháp cần thiết để thúc đẩy hôn sự này sao?

“Sao có thể chứ? Hoàng Thượng xưa nay vẫn luôn kiêng kỵ nhắc đến cái ch-ết của Thục phi mà?”

“Có khi nào là do Tứ Hoàng Tử gần đây quá kiêu ngạo, chạm vào nghịch lân của Hoàng Thượng không?”

Một cung nữ bên cạnh to gan suy đoán: “Ngay cả Nhị Hoàng Tử cũng bị ngài ấy ép xuống, có lẽ Hoàng Thượng muốn mài bớt nhuệ khí của ngài ấy.”

“Ngươi nói có lý.”

Lương tần gật đầu: “Tính ra, bản tần ở vị trí này đã mấy năm chưa được thăng cấp rồi. Giờ đây, những phi tần có con nối dõi, có gia thế chống lưng đều không còn nữa. Nếu ta giúp Hoàng Thượng hoàn thành việc này, chẳng phải sẽ một tay che trời, trở thành nữ nhân tôn quý nhất hậu cung hay sao?”

“Chúc mừng nương nương, Hoàng Thượng đây là đang xem trọng người. Chớ nói đến vị trí Tần phi, e rằng ngay cả ngôi vị Quý phi cũng không phải là chuyện xa vời.”

Loading...