Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 181: Nhung Nhớ.

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:14:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm An An liền đứng dậy, theo sự dẫn dắt của nha hoàn mà bước ra ngoài.

“Chủ tử nhà ngươi vẫn luôn ở đây sao?”

Nàng vừa chậm rãi thưởng ngoạn cảnh sắc trong phủ, vừa tùy ý hỏi.

Nha hoàn lắc đầu: “Không, đây chỉ là một trong số nhiều phủ viện của chủ tử, dùng để làm nơi dừng chân khi đi buôn bán. Quê nhà của chủ tử ở Nam Châu thành.”

Nam Châu thành? Đó chẳng phải chính là nơi nàng đã sai Trung thúc điều tra về quê quán của nữ nhân Giang Nam được hoàng đế sủng ái sao?

Thẩm An An khẽ ngước mắt nhìn nha hoàn, vẻ mặt không chút biến đổi, nhàn nhạt hỏi: “Chủ tử nhà ngươi vốn sinh ra ở Nam Châu thành à?”

“Cũng không hẳn.”

Nha hoàn lễ độ mỉm cười, đáp: “Chủ tử về đó định cư sau khi bắt đầu kinh doanh mà thôi.”

Nhưng còn quê quán gốc ở đâu, nha hoàn chỉ mím môi, không tiết lộ thêm.

Thẩm An An khẽ gật đầu: “Nhưng Nam Châu thành dù thuộc Giang Nam, lại không được xem là vùng giàu có. Chủ tử nhà ngươi vì sao lại chọn nơi đó để định cư?”

Giọng điệu nàng thản nhiên, như thể chỉ tò mò hỏi vu vơ. Nha hoàn khẽ cúi đầu, cười nhẹ, không trả lời nữa.

“Đi ngang qua đình phía trước là đến rồi. Trời tối đường trơn, cô nương cẩn thận một chút.”

Giọng nàng ta dịu dàng, nghe vào tai rất dễ chịu.

Đi thêm một đoạn nữa, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, Thẩm An An đến đại sảnh, lúc này nàng là người đầu tiên đến, những người khác vẫn chưa tới.

“Cô nương chờ một chút, chủ tử nhà ta hẳn là đang dâng hương trên tiểu Phật đường.”

Thẩm An An hơi nhướng mày.

Tiểu Phật đường không chỉ dành cho những gia đình có bậc trưởng bối mới lập ra để ăn chay niệm Phật, cầu mong trường thọ. Người còn trẻ tuổi đã lập Phật đường, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến, đúng là hiếm có.

"Được."

Nàng không hỏi thêm, chỉ yên lặng ngồi xuống trong phòng.

Thân là thương nhân, có lẽ thương nhân thường chú trọng những điều này, tin vào quỷ thần cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này, nha hoàn và gia nhân tấp nập lui tới, lần lượt bày biện thức ăn lên bàn. Thẩm An An lướt mắt nhìn qua, phát hiện những món ăn này có nét tương đồng kỳ lạ với những món mà Thân Doãn Bạch đã dùng trên thuyền trước đó.

Đang mãi suy nghĩ thì Lý Hoài Ngôn và Khánh Phong bước vào. Họ khẽ hành lễ rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm An An.

Khánh Phong vốn không muốn ngồi, nhưng bị Lý Hoài Ngôn kéo xuống.

"Ra ngoài rồi thì đừng câu nệ lễ tiết quá, tránh để người khác nghi ngờ."

Thẩm An An lên tiếng, lúc này Khánh Phong mới miễn cưỡng ngồi xuống, dáng vẻ có phần cứng nhắc.

Đúng lúc đó, Thân Doãn Bạch cũng xuất hiện trong bộ trường bào gấm mới thay. Sau khi tắm rửa thay y phục, hắn đã không còn vẻ nhếch nhác, mà lại trở nên phong nhã, nho nhã như ngọc.

"Thời gian quá gấp, phòng bếp không kịp chuẩn bị chu đáo, mong mọi người tạm chấp nhận dùng bữa đạm bạc."

Lý Hoài Ngôn đáp lại bằng vài câu khách sáo.

Khi Thân Doãn Bạch bước ngang qua bên cạnh Thẩm An An, nàng chợt ngửi thấy một mùi hương trầm rất đậm, chính là hương nhang thường thấy trong lư hương ở các ngôi chùa.

Thẩm An An khẽ cười, nói: "Nghe nha hoàn nói Thân gia chủ vừa đến Tiểu Phật đường. Ta không ngờ chủ nhân lại còn trẻ như vậy, vậy mà cũng tin vào chuyện quỷ thần sao?"

Thân Doãn Bạch hơi khựng lại, sau đó mỉm cười: "Cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải thờ thần linh, mà là tưởng niệm người thân đã khuất."

Thờ bài vị?

Thẩm An An ngẩng đầu nhìn Thân Doãn Bạch một cái, chỉ cảm thấy con người này toàn thân đều toát lên vẻ thần bí và khác thường.

Nhà ai lại đặt bài vị ở một phủ đệ hiếm khi lui tới như vậy chứ?

Tuy nhiên, nàng chỉ là khách, nên cũng không tiện hỏi nhiều. Thân Doãn Bạch rất phong độ, chỉ nói vài câu khách sáo rồi mời mọi người dùng bữa.

Sau đó, Thẩm An An để ý thấy nha hoàn bên cạnh hắn lại đứng sát bên, cẩn thận chọn lựa từng món ăn.

Những phần ngon nhất, mềm nhất của mỗi món đều được cắt ra, đặt vào đĩa của Thân Doãn Bạch. Còn những người khác ngồi đây, dường như chỉ là để xử lý phần thừa còn lại.

Lý Hoài Ngôn sững sờ nhìn một lúc, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Hiển nhiên, hắn cũng nhớ lại những ngày trên thuyền trước đó.

Thân Doãn Bạch gắp một miếng cá cho vào miệng, sau đó ra hiệu cho nha hoàn. Nha hoàn lập tức bước đến bên cạnh Thẩm An An và Lý Hoài Ngôn, tiếp tục gắp thức ăn cho họ theo cách vừa rồi.

Món ngỗng ủ rư-ợu kia, chỉ có phần thịt mềm nhỏ bằng nắm tay là ăn được, trong khi Khánh Phong cúi đầu nhìn miếng cá to tướng trong đũa mình.

“……”

Cuối cùng, hắn lặng lẽ đưa vào miệng mà không nói gì.

Lý Hoài Ngôn: “……”

Thân Doãn Bạch có vẻ rất bận rộn, thậm chí ngay cả bữa cơm này cũng là tranh thủ chút thời gian hiếm hoi để ngồi cùng bọn họ. Hắn chỉ ăn vài miếng rồi vội rời đi.

Lý Hoài Ngôn vẫn chưa ăn no, mà những món đã bị lựa chọn kỹ càng khiến hắn không muốn động đũa, bèn lẩm bẩm: “Tên nhóc này chắc nhà có mỏ vàng.”

Có hay không thì Thẩm An An không biết, nhưng chắc chắn hắn không hề đơn giản.

“Nếu ngày mai có cơ hội, ngươi phái người đi thăm dò tình hình Thân gia một chút. Chúng ta hoàn toàn không biết gì về hắn, mấy ngày này vẫn nên cẩn thận.”

Lý Hoài Ngôn gật đầu, sau đó quay sang Khánh Phong: “Tên tù binh kia thẩm vấn thế nào rồi?”

Khánh Phong nhíu mày, đáp: “Theo lời hắn, tên đầu lĩnh sơn tặc được gọi là Lão Ba, họ thật sự là Cố, nhưng tên đầy đủ thì không rõ.”

“Một cái họ thôi thì chưa đủ chứng minh điều gì.”

Thẩm An An chau mày suy nghĩ: “Nếu nói ai hiểu rõ bọn chúng nhất, e rằng chỉ có quan phủ. Cứ quan sát tình hình trong hai ngày tới, xem thái độ của quan phủ thế nào rồi hãy quyết định bước tiếp theo.”

Khi rời khỏi đại sảnh, bóng đêm đã buông xuống dày đặc.

Mấy ngày lênh đênh trên đường, Thẩm An An thực sự rất mệt mỏi. Nàng đứng bên cửa sổ, nhìn ngắm cảnh sắc xa lạ ngoài kia, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi trống trải khó tả.

“Cô nương đang nhớ cô gia sao?”

Mặc Hương, sau khi dọn giường xong, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm An An không đáp, chỉ khép cửa sổ lại rồi ngồi xuống nhuyễn tháp, hỏi: “Có tin gì từ Trung thúc không?”

“Có ạ, Trung thúc vừa gửi một bức thư đến. Khi nãy có quá nhiều người ở đây, nô tỳ không dám lấy ra.”

Nói rồi, nàng lấy bức thư từ trong tay áo, đưa cho Thẩm An An.

Nàng ta cũng ghé đầu nhìn vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-181-nhung-nho.html.]

Thẩm An An thấy trên phong thư có dấu niêm bằng sáp đỏ, liền lập tức xé ra, rút thư bên trong.

Sau khi đọc nhanh một lượt, chân mày nàng nhíu chặt, bàn tay siết lấy lá thư, vò thành một nắm trong lòng bàn tay.

Mặc Hương biết rõ Trung thúc đã đi điều tra chuyện gì, nên khuôn mặt đầy kinh ngạc, hạ giọng hỏi: “Ý của Trung thúc là… Hoàng Thượng và nữ nhân Giang Nam kia có khả năng đã từng có một đứa con sao?”

“Cũng chưa thể khẳng định.”

Thẩm An An đưa bức thư cho Mặc Hương, ra hiệu nàng đem đi đốt.

Trung thúc chỉ điều tra được rằng, năm đó ở thành Nam Châu có một đôi tiểu phu thê chưa làm lễ thành thân, cùng nhau lên kinh ứng thí khoa cử. Sau đó, người nam thi trượt, mất tung tích, còn vị hôn thê khi trở về lại ôm theo một đứa trẻ, y phục vô cùng xa hoa. Người ta đồn rằng nàng đã gả cho một quyền quý chốn kinh thành.

Nhưng sự thật ra sao, không ai rõ. Trung thúc cũng chỉ cảm thấy đôi phu thê này phù hợp với điều kiện mà Thẩm An An đang tìm kiếm mà thôi.

“Có hay không, vẫn cần tiếp tục điều tra.”

Thẩm An An khẽ thở dài, tựa người vào chiếc gối mềm. Mặc Hương nhìn nàng mà xót xa, nhẹ giọng nói: “Hay là cô nương quay về đi. Có cô gia ở đó, nhất định sẽ giúp cô nương đạt được tâm nguyện, không cần phải cực khổ như vậy.”

“Nhưng chàng cũng vất vả không kém, thậm chí còn hơn ta.”

Thẩm An An xoa nhẹ hai bên thái dương.

Tình thế trong kinh thành biến đổi khôn lường, hắn bị cuốn vào đó, từng bước đi đều phải thận trọng như đi trên băng mỏng. Nàng rời đi, ít nhất cũng sẽ không trở thành điểm yếu để người khác khống chế hắn, nhất là trong cuộc đấu đá ngày càng gay gắt giữa Tiêu Uyên và Tiêu Trạch.

Nàng ở lại, e rằng chỉ khiến hắn thêm phiền phức, Thẩm An An dặn Mặc Hương trải giấy, mài mực.

Trong thư, Trung thúc nói rằng, sau khi đôi nam nữ kia mất tích, người ca ca của vị cô nương họ Tào ấy lại đột ngột được thăng quan. Nếu muốn điều tra, thì vị đại nhân họ Tào kia có lẽ chính là mấu chốt.

Hai ngày sau, Tiêu Uyên mới nhận được thư của Khánh Phong.

Lăng Thần Dật đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế, thức đêm đến mức đôi mắt đỏ ngầu: "Giờ đây, phần lớn quan viên dưới trướng Tiêu Trạch đã bị lôi xuống ngựa. Xem ra chẳng bao lâu nữa, hắn cũng sẽ hoàn toàn bị loại khỏi cuộc chơi."

Hắn thao thao bất tuyệt một hồi, nhưng chẳng thấy ai đáp lời. Ngẩng đầu lên, liền thấy Tiêu Uyên đang trầm mặt, ánh mắt như muốn đục thủng mấy lỗ trên lá thư trong tay.

“Hửm? Huynh xem cái gì mà nhập tâm vậy?”

Hắn tiện tay rút bức thư từ tay Tiêu Uyên, nhướn mày đọc lướt qua.

“Ồ, Thân Doãn Bạch à? Lại có con cóc nhảy ra gây phiền phức cho ngươi sao?”

Tiêu Uyên không đáp, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Nữ nhân kia, đúng là không bao giờ chịu yên phận, lời hắn nói, nàng xem như gió thoảng bên tai!

Bị bầu không khí trầm lặng đến ngột ngạt của Tiêu Uyên áp chế, Lăng Thần Dật khẽ rùng mình, nửa đùa nửa thật nói: “Yên tâm đi, có Lý Hoài Ngôn và Khánh Phong bên cạnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu thực sự phiền quá thì cứ…”

Hắn nhếch môi, giơ tay làm động tác cắt ngang cổ, cười cợt đầy hàm ý.

Tiêu Uyên cụp mắt, không lên tiếng, nhưng tâm trạng lại sa sầm đến cực điểm.

“Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”

“???”

Lăng Thần Dật sững người: “Hả?”

“Quan viên dưới trướng Tiêu Trạch, còn bao lâu nữa mới có thể hoàn toàn bị quét sạch?” - Tiêu Uyên lạnh giọng hỏi.

Lăng Thần Dật trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu cứ theo tiến độ hiện tại, không quá sáu ngày nữa là có thể hoàn toàn loại bỏ Tiêu Trạch…”

“Chủ tử!”

Khánh An vội vàng bước vào thư phòng, sắc mặt nghiêm trọng: “Hoàng Thượng đã trở về.”

Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Khánh An.

“Khi nào?” - Lăng Thần Dật lập tức đứng dậy, hỏi gấp.

“Vừa mới đây, kiệu đã về đến điện Phụng Thiên.”

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt, cả ba người sắc mặt lạnh băng. Lăng Thần Dật nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật: “Hoàng thúc có ý gì đây?”

Nói là đi tĩnh dưỡng tâm thân, nhưng bây giờ, khi Tiêu Trạch sắp thất thế, lại đột nhiên quay về để kiểm soát cục diện?

Cái sự thiên vị này… có phải quá lộ liễu rồi không?

Trong mắt Tiêu Uyên dần phủ lên một tầng u ám, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy châm biếm.

“Xem ra, thấy Tiêu Trạch không gánh nổi nữa, nên ông ta bắt đầu ngồi cũng không yên rồi.”

Tưởng rằng ông ta thực sự buông tay, muốn để hai huynh đệ bọn họ đấu một trận công bằng, phân định thắng bại.

Nhưng hóa ra, vẫn chỉ là trò cũ diễn lại mà thôi.

Tiêu Uyên híp mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Lăng Thần Dật, ngươi nói xem, nếu kẻ đang rơi vào thế yếu là ta, liệu ông ta có vội vã quay về như vậy không?”

Lăng Thần Dật trầm mặc, chậm rãi ngồi xuống, không nói nổi một chữ.

Rõ ràng chiến thắng đã gần ngay trước mắt, chưa đầy nửa tháng nữa là có thể định cục. Vậy mà…

“Nếu ông ta thực sự muốn bảo vệ Tiêu Trạch, e rằng lần này chúng ta lại uổng công vô ích.”

Trong đáy mắt Tiêu Uyên lóe lên một tia thâm trầm, giọng điệu lạnh như băng: “Nhưng nếu đã ra tay, sao có thể để hắn có cơ hội xoay chuyển tình thế?”

“Bảo tai mắt trong cung gửi thư cho Đoan Mộng Mộng, để nàng ta diễn một màn ‘xuân cung sống động’ trước mặt phụ hoàng tốt của ta đi.”

Lăng Thần Dật nhíu mày, trầm giọng nói: “Chỉ như vậy, e rằng vẫn chưa đủ để khiến Tiêu Trạch mất mạng.”

Tiêu Uyên hờ hững nâng mắt, giọng điệu lạnh băng: “Vậy thì gi-ết vua. Như thế, Hoàng Thượng sẽ hoàn toàn dập tắt mọi hy vọng dành cho Tiêu Trạch.”

“Được, ta lập tức đi sắp xếp.”

Lăng Thần Dật rời đi, Tiêu Uyên tựa lưng vào ghế, đôi mắt thâm trầm ẩn chứa sự mỏi mệt.

Xem ra, thời gian để đi tìm nàng lại phải hoãn thêm lần nữa rồi. Công sức hắn hao tâm tổn trí, ngày đêm tính toán, rốt cuộc vẫn không thể như ý.

Nhưng cũng tốt, trong cung sóng gió khó lường, nàng ở bên ngoài, thoát khỏi sự kiểm soát của Hoàng Thượng, chí ít có thể an toàn hơn.

Như vậy, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế.

Tết Nguyên Tiêu.

Khắp Đại Lương, nơi nơi đều náo nhiệt tưng bừng.

Thẩm An An đã trải qua rất nhiều Tết Nguyên Tiêu ở Giang Nam, nhưng năm nay, giữa kinh thành rộng lớn này, lại vô cùng hiu quạnh.

Loading...