Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 17: Phần Thưởng

Cập nhật lúc: 2025-06-21 22:35:35
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưởng Công chúa dẫn trở phòng yến tiệc.

Thẩm phu nhân các phu nhân khác vây quanh tiến lên phía , còn Thẩm An An lãng quên, một bên.

"Chúc mừng." - Một giọng nhẹ nhàng vang lên.

Thẩm An An ngoảnh , thấy Đoan Nhị cô nương với nụ thiện. Nàng cũng mỉm đáp : "Đa tạ."

Đoan Nhị cô nương khẽ gật đầu, bước qua mặt nàng.

Thẩm An An thèm để ý đến ánh mắt căm tức, nghiến răng nghiến lợi của Đoan Tam cô nương, chỉ tiếp tục bước về phía .

"Quả là xem nhẹ Thẩm cô nương ."

Đoan tam cô nương bước nhanh vài bước, song song với nàng.

Thẩm An An nhếch môi : "Ta chỉ dạy Đoan Tam cô nương rằng, đừng quá tự cao mà thôi."

"..."

Sắc mặt Đoan Tam cô nương trở nên u ám vô cùng, khẽ lạnh: "Thẩm cô nương chẳng lẽ nghĩ rằng thắng một cuộc thi vẽ thì trở thành tài nữ ?"

Thẩm An An bất ngờ dừng , đầu nàng : "Xem kìa, tự cao nữa . Cái danh tài nữ , thật sự ai cũng thèm khát . Chỉ nàng, xem nó như niềm tự hào lớn lao, mà kể cả đem cho chó, chúng cũng chẳng thèm vẫy đuôi."

Nói xong, Thẩm An An ung dung rời , bỏ Đoan tam cô nương chôn chân tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi, suýt phát điên.

Khuôn mặt xinh của nàng méo mó, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.

"Tam cô nương..." - Một nữ nhân nịnh nọt rụt rè đẩy nhẹ nàng .

"Đi thôi, Trưởng Công chúa sắp trao phần thưởng , chúng cũng xem thử." - Đoan tam cô nương cố gắng kìm nén, lạnh lùng .

Nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vã gật đầu đồng ý.

Miệng lưỡi sắc bén thì ích gì? Tuyệt đối thể để mất hình tượng ở bên ngoài, thể để ả đạt mục đích.

Khi họ đến phòng yến tiệc, chủ đề vẫn xoay quanh cuộc thi vẽ . Dù gì thì những năm , Đoan tam cô nương luôn đầu, năm nay bất ngờ khác vượt mặt, ai nấy đều cảm thấy thật mới mẻ và thú vị.

"Tam , đây ." – Đoan Nhị cô nương mỉm , vẫy tay gọi Đoan Mộng Mộng.

"Hừ." - Đoan Mộng Mộng hừ lạnh, liếc qua một cái lập tức , giả vờ như thấy.

Nàng nghĩ thầm, đừng tưởng nãy thấy nhị tỷ chúc mừng Thẩm An An.

Đoan Oánh Oánh Đoan Mộng Mộng xuống bên cạnh một nhóm cô nương khác, ánh mắt thoáng chút u buồn, cúi đầu đầy bất lực.

Lúc , ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa mang đến phần thưởng cho cuộc thi .

Mọi chăm chú chiếc khay phủ tấm vải đỏ, tò mò đoán xem bên trong là gì.

"Thẩm cô nương, đây nào." - Trưởng Công chúa khẽ vẫy tay.

Thẩm An An dậy, đoan trang hành lễ tiến lên phía .

Ánh mắt đều dõi theo bóng dáng nàng, đặc biệt là Đoan Mộng Mộng, cơn giận dữ và ghen tị gần như bùng phát, mắt rời khỏi chiếc khay.

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

Thẩm An An liếc nàng một cái, mỉm vén tấm vải đỏ lên.

Cả đám đông khẽ ồ lên.

Nàng cúi xuống bức tranh cuộn khay, nét mặt mỉa mai bất giác đông cứng , trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.

Trưởng Công chúa chậm rãi : "Nếu trong Đại Lương, thể coi là xuất sắc nhất về tài hội họa, thì chỉ thể là Tứ Hoàng tử của . Các cô nương nhà khác đều ngưỡng mộ bút pháp của nó, vì đặc biệt xin một bức tranh của nó phần thưởng hôm nay."

"Thẩm cô nương, xem như nàng nhặt báu vật. Tranh của lão Tứ thể là 'ngàn vàng khó cầu'."

"..."

Thẩm An An cố gắng nở một nụ đoan trang, nhưng môi nàng giật giật vài cái vẫn thể nổi.

Khuôn mặt nàng nóng bừng, như thể ai đó tát mạnh.

Giữa những tiếng thở dài đầy ngưỡng mộ và ghen tị của các cô nương xung quanh, nàng đơ mặt cầm lấy bức tranh khay, khẽ khom hành lễ: "Đa tạ Trưởng Công chúa."

Trong lòng Trưởng Công chúa còn đang tự cảm thán vì sự công bằng của , thì chợt thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thẩm An An.

Thầm cô nương , dường như vui lắm nhỉ?

Thẩm An An trở về chỗ , khuôn mặt cứng đờ, nếu nàng đắc ý bao nhiêu, thì giờ cảm thấy bẽ mặt bấy nhiêu.

Nàng bỗng thấy còn đáng hơn cả Đoan Mộng Mộng.

Bức tranh trong tay giống như một con nhím, nàng run rẩy .

"An An." - Thẩm phu nhân gọi nàng

Thẩm An An ngẩng lên, khuôn mặt biểu cảm: "Mẫu , chuyện gì ?"

Thẩm phu nhân hạ giọng: "Vừa ít phu nhân hỏi dò chuyện hôn sự của con. Mẫu hỏi, trong lòng con ... nào đó ?"

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

Rõ ràng bà vẫn quên lời căn dặn của phu quân.

Thẩm An An sững sờ một chút, lắc đầu: "Không ạ, nữ nhi suốt ngày ở Giang Nam, ai để mà tâm tư mến mộ chứ."

Chính vì nữ nhi luôn ở Giang Nam, Thẩm phu nhân càng thêm lo lắng, nghiêm túc nàng: "Thật sự ? Nếu , mẫu sẽ tranh thủ chuyện với các phu nhân, tìm cho con một mối phù hợp nhé."

"Vâng, thật sự ." - Giọng của Thẩm An An mang chút hờ hững.

Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, về hòa nhã cùng trò chuyện với các phu nhân khác.

Nửa canh giờ , yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc, các phu nhân và cô nương nhà khác lượt về.

Mặc Hương liếc cuộn tranh trong tay Thẩm An An, suýt nữa nàng bóp nát, liền rụt rè lên tiếng: "Cô nương, để nô tỳ cầm giúp nhé?"

"Không cần."

Thẩm phu nhân Trưởng Công chúa giữ chuyện riêng, dặn nàng xe ngựa chờ. Nhìn vẻ mặt của bà, tám phần là đang bàn chuyện hôn nhân cho nàng .

Chủ tớ hai lặng lẽ con đường đá xanh.

Thẩm An An nét mặt âm trầm, khóe môi vốn cong lên lúc mím , rõ ràng tâm trạng nàng đang tệ.

"Ôi chao, Thẩm cô nương!"

Một giọng nghiêm chỉnh vang lên từ ngã rẽ bên cạnh với vẻ phấn khích.

"..."

Khóe miệng Thẩm An An giật nhẹ, bước chân nhanh hơn.

"Này, đừng mà! Dù gì chúng cũng từng cùng phát cháo, thể như bằng hữu chứ!"

Lý Hoài Ngôn vội vàng chạy vài bước để đuổi theo nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-17-phan-thuong.html.]

Thẩm An An dừng chân, xoay Lý Hoài Ngôn với vẻ mặt khó chịu, và ngoài dự đoán, Tiêu Uyên cũng ở đó.

Người nam nhân ngày thường vốn trầm mặc lạnh lùng, hôm nay mang theo một chút ý hiếm hoi, dáng vẻ thư thả như tâm trạng .

Ánh mắt hai chạm trong giây lát, Thẩm An An lập tức . Nàng chắc chắn rằng gã nam nhân đáng ghét đang chế nhạo .

Nàng siết chặt cuộn tranh trong tay, lòng như lửa đốt, đầy bực bội.

Sao xui xẻo đến mức gặp cơ chứ?

Lý Hoài Ngôn hớn hở chạy tới: "Không ngờ đấy, tài để lộ mặt! Nghe hôm nay nàng đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh ?"

"..."

Thẩm An An mặt biểu cảm.

là chọc chỗ đau, nàng lạnh lùng hỏi: "Ngươi việc gì ?"

"Không, chỉ là thấy nàng thì tự nhiên vui thôi." - Lý Hoài Ngôn hào hứng, tìm nàng trò chuyện.

"Vị chẳng là Trần cô nương ? Hình như đang chờ ngươi." - Tiêu Uyên khẽ gõ vai Lý Hoài Ngôn, nhắc nhở.

Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu theo, nhíu mày: "Đâu ."

"Đã qua , giờ chắc vẫn còn đuổi kịp."

"Không ."

Lý Hoài Ngôn hì hì: "Các nàng thú vị bằng Thẩm cô nương."

"A, ôi ~"

Lời dứt, đột nhiên khom , ôm eo đầy đau đớn.

"Có cô nương đang âm thầm nguyền rủa ngươi ?"

Tiêu Uyên mỉm : "Mau xem thử ."

Lý Hoài Ngôn đầu, tức tối trừng mắt Tiêu Uyên, nhưng ánh mắt sắc bén và đầy uy h.i.ế.p của , đành cụp đuôi, yếu ớt đáp: "Được , ngay đây."

"Thẩm cô nương, hôm khác trò chuyện cùng nàng."

Lý Hoài Ngôn chào tạm biệt Thẩm An An, cam lòng rời .

Sắc mặt lạnh lẽo của Tiêu Uyên lúc mới dịu đôi chút. Hắn liếc cuộn tranh trong tay nàng, khóe miệng cong lên nhẹ nhàng: "Thẩm cô nương, chúc mừng nhé."

"Cùng chúc mừng." - Thẩm An An đáp, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.

" , cùng chúc mừng."

Tiêu Uyên khẽ , nụ thoáng qua mà sâu sắc, khiến Thẩm An An từng thấy qua dù là kiếp kiếp .

Đột nhiên, tiến tới, cúi xuống, cách giữa và nàng gần đến mức thở nóng rực của chạm mặt nàng.

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

"Nghe Thẩm cô nương vì giải thưởng mà ngại tranh cãi với Đoan Tam cô nương. Xem nàng yêu thích bức tranh của ."

Thẩm An An ngẩng lên , đôi mắt đầy giận dữ: "Ngươi cố ý ?"

"Hửm?"

Tiêu Uyên nhướng mày: "Ta hiểu ý Thẩm cô nương, nhưng... ý tứ ‘ bỏ giữ’ của nàng, hiểu rõ ."

"..."

Nàng hít một thật sâu, thở một cách nặng nề, do dự mà phả thở đầy tức giận khuôn mặt điển trai của : "Ta thấy Tứ Hoàng tử gì đó quen thuộc, hóa là giống y hệt Đoan Tam cô nương, tự cao tự đại."

Nếu giải thưởng là bức tranh của tên khốn , nàng thà bao giờ cầm bút.

Tiêu Uyên khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu, nét giễu cợt dần bằng sự u ám: "Mấy ngày thì là đồ bỏ , hôm nay cố gắng giành giải nhất. Thẩm cô nương lúc nào cũng thế ? Miệng lưỡi trái ngược, trong ngoài bất nhất?"

Bức tranh vẫn trong tay nàng, dù nữa cũng vẻ nực . Thẩm An An thêm lời nào, đột ngột xoay rời .

Nàng nghiến răng nghiến lợi, bước chân giận dữ đến mức như nghiền nát con đường đá xanh chân.

“A~”

Nàng đột nhiên nghiêng , suýt vững.

Tiêu Uyên theo bản năng bước lên một bước, nhưng khi thấy Mặc Hương đỡ nàng thì lập tức dừng .

Thẩm An An lúc tâm trạng xuống đáy vực, nãy chỉ lo tức giận mà quên mất chân đang trẹo.

Đoan Mộng Mộng, Tiêu Uyên hai kẻ chó má , gặp họ là nhất định gặp xui xẻo.

Tiêu Uyên bóng lưng nàng bước khập khiễng, khóe môi cong lên, bật khẽ.

“Tứ điện hạ, Trưởng Công chúa gọi ngài qua một chuyến.”

“Ừm.”

Tiêu Uyên lạnh nhạt đáp, xoay bước về hướng nội viện.

Tại tiền sảnh

Vừa đặt chân lên bậc thềm, bắt gặp Thẩm phu nhân đang từ trong bước , vẻ mặt rạng rỡ như hoa.

“Tứ Hoàng tử.” - Thẩm phu nhân cúi hành lễ.

Tiêu Uyên lướt mắt qua bà, ánh mắt sắc bén thoáng nheo : “Ừ.”

Hắn nhấc chân bước đại sảnh, Thẩm phu nhân run lên một chút nhanh chóng nở nụ , bước thoăn thoắt.

“Ngươi tới .”

Trưởng Công chúa thấy tiến liền cuộn cuộn tranh nhỏ tay, đưa cho ma ma bên cạnh.

Ánh mắt Tiêu Uyên dừng bức tranh nhỏ trong thoáng chốc, tối sầm thêm vài phần.

Trưởng Công chúa thu thập nhiều tranh nhỏ của con cháu quan gia, dùng tư liệu mai mối.

Hắn như vô tình lên tiếng: “Ta thấy Thẩm phu nhân vẻ mặt tươi như hoa, cô mẫu nguyệt lão ?”

. Cô nương thế nào cũng thấy hợp ý. Vừa trong tay vài gia đình công tử phù hợp, nên với Thẩm phu nhân vài lời.”

“Sau đó thì ?”

Tiêu Uyên nhận lấy chén từ tay nha , nhấp một ngụm.

“Sau đó?”

Trưởng Công chúa khựng , từ khi nào quan tâm đến chuyện mai mối thế ?

“Hiện tại thì gì cả. Hôn sự là chuyện đại sự của nữ nhi, đương nhiên thận trọng.”

Tiêu Uyên bình tĩnh đáp qua loa, để ý đến nét mặt lúc dịu tự bao giờ.

Loading...