Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 159: Tranh Luận Triều Đình.

Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:39:46
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô nương.”

Mặc Hương đẩy cửa bước , thấy bộ dạng thất thần của Thẩm An An, lập tức chạy đến gần: “Cô nương, chứ?”

Thẩm An An từ từ lắc đầu: “Sau đừng gọi là cô nương trong phủ nữa, nếu để thấy, chắc chắn sẽ vui.”

Mặc Hương gật đầu, Khánh An sửa mãi mà nàng vẫn nhớ , gọi Thẩm An An là cô nương quen mười mấy năm nay .

“Người và cô gia cãi ?”

“Ừ.” - Thẩm An An mệt mỏi gật đầu.

Thực cũng thể gọi là cãi , mà là Tiêu Uyên tự nổi giận, còn nàng thì suốt từ đầu đến cuối đều cố gắng giữ bình tĩnh.

Mặc Hương từ trong lòng lấy một chiếc vòng, đưa cho Thẩm An An: “Đây là thợ thủ công mới xong, nô tỳ lập tức mang đến cho .”

Thẩm An An nhận lấy, nhẹ nhàng lắc lắc, đeo lên tay, Mặc Hương nhịn : “Cô nương, nếu cô gia phát hiện , nhất định sẽ tức giận, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đấy.”

Thẩm An An trả lời, chỉ hỏi: “Bên trong thêm bao nhiêu liều?”

“Theo yêu cầu của , nhiều lắm, đảm bảo ảnh hưởng đến sức khỏe, tuy nhiên hiệu quả sẽ nhanh chóng, chỉ thể bảy phần thôi.”

“Đủ .”

Thân thể là quan trọng, nàng ý định từ bỏ việc con trong tương lai. Chỉ là hiện tại, nàng và cũng sợ hãi.

Nếu như ở kiếp , họ hiếm khi ở chung, nàng chẳng lo lắng chút nào. bây giờ, tần suất của Tiêu Uyên thực sự quá cao, khiến nàng cảm thấy lo lắng.

Mặc Hương vẫn lo sợ: “Cô nương, nếu để cô gia , chắc chắn sẽ xảy chuyện lớn đấy.”

“Ngươi , đối với thể sẽ tác dụng gì, đừng lo lắng.”

Thẩm An An vỗ nhẹ lên cánh tay Mặc Hương: “Khi nào thứ định, ... nếu thể phu thê bình thường, sẽ xem xét việc tháo chiếc vòng .”

Nếu cuối cùng họ vẫn giống như kiếp , thì dù con, cũng chỉ là thêm một bi kịch mà thôi. Nàng tin rằng việc con nên xây dựng trong cảnh mà phụ mẫu mong đợi và vui mừng.

Giống như nàng và đại ca nàng .

Tối hôm đó, Tiêu Uyên quả thật về phòng, ngay cả bữa tối cũng dùng ở thư phòng.

Khi Lăng Thần Dật đến, ngạc nhiên một lúc lâu: “Sao , cảm giác mới lạ nhanh chóng mất , chán ?”

Tiêu Uyên lười biếng liếc một cái lạnh lùng.

Lăng Thần Dật : “Nhìn vẻ mặt u buồn của kìa, , cãi ? Vì chuyện gì ?”

Tiêu Uyên lúc đang cảm thấy phiền lòng, Khánh An và Khánh Phong đều dám phiền, chỉ Lăng Thần Dật dám đến tìm trong lúc vui.

“Không ở phủ lo chuẩn tiệc chuẩn chọn phò mã cho Hoa Sinh , tới đây gì?”

Hắn vắt chân tự do lên bàn, tựa ghế, dáng vẻ lười biếng từng thấy.

Nhắc đến việc , Lăng Thần Dật cau mày, thở dài: “Ta cũng đang lo đây, nha đầu đó thế nào, để tự chọn thì chẳng gì, chọn cũng đồng ý, thái độ như chẳng quan tâm gì cả.”

Tiêu Uyên liếc Lăng Thần Dật, hỏi: “Muội trong lòng ?”

“Cái gì?”

Lăng Thần Dật giật , thẳng dậy: “Huynh quên mất, hỏi kỹ mới , nếu gia thế tệ, cũng thể thử xem.”

Tiêu Uyên lạnh: “Nếu đúng như , chẳng giấu giếm như .”

“Huynh cũng lý.”

Lăng Thần Dật rơi trạng thái lo lắng, một lúc bắt đầu chuyện chính sự với Tiêu Uyên.

“Ta về chuyện ở Đông Thành, định thế nào?”

Ánh mắt Tiêu Uyên chợt tối , mắt híp đầy nguy hiểm: “Người phía là Tiêu Trạch.”

“Huynh mà chắc chắn như ?” - Lăng Thần Dật hỏi.

“Dựa trực giác.”

Tiêu Uyên từ từ xoay chiếc nhẫn ngọc: “Hôm nay phản ứng của Tiêu Trạch giống như đang giả vờ, vụ , chắc chắn .”

Lăng Thần Dật cau mày: “Không là Tiêu Trạch, là ai? Trong triều đình, ngoài Tiêu Trạch thì ai thể là kẻ thù của ?”

“Không chắc .”

Tiêu Uyên lắc đầu: “Người đó cảnh giác, hiểu rõ mối quan hệ giữa Lâm gia và Thẩm gia đối với , khi nhận thấy đúng lập tức hành động, lập tức đổ tội cho Lâm gia, còn bản về Giang Nam. Nếu là tránh sóng gió, thì thể, tài sản của đang ở Giang Nam.”

từng đến Giang Nam, thể đắc tội với ai?”

Lăng Thần Dật đột nhiên nhướng mày: “Chỉ Trương Nghiệp Dương, oán hận vì cướp thê tử, nhưng cũng khả năng lớn đến .”

Tiêu Uyên lạnh lùng liếc Lăng Thần Dật, khuôn mặt đầy vẻ u ám.

Oán hận vì cướp thê tử đó cũng chính là lòng oán hận của đối với Trương Nghiệp Dương.

Hắn và nàng, là phu thê định từ kiếp .

Nhớ chuyện , Tiêu Uyên đột nhiên nhận , hình như lâu còn mơ những giấc mơ nữa. Có vì họ gần gũi hơn ?

“Ngày mai trong triều, tiên bảo vệ Lâm gia, đó mới tính cách bắt Cố Đàm.”

Lăng Thần Dật gật đầu: “Ta luôn cảm thấy, gia thế của Cố Đàm quá sạch sẽ, thật là kỳ lạ, như thể đang cố tình vẻ cho chúng thấy, nhưng bất kỳ sơ hở nào.”

Khánh An ôm chăn lụa chuẩn giường, Lăng Thần Dật ngây một chút, trong mắt hiện lên một nụ thú vị: “Chậc, nghiêm trọng , đuổi ngoài ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-159-tranh-luan-trieu-dinh.html.]

Tiêu Uyên dậy, lạnh lùng thốt một từ: “Cút.”

Lăng Thần Dật ngay lập tức lên, quên thêm vài câu chọc ghẹo khi rời .

Đèn trong thư phòng tắt từ lâu, nhưng giường vẫn trở mãi cho đến tận nửa đêm.

Đây là đầu tiên cảm nhận , cảm giác lo lắng bứt rứt là như thế nào, và cũng ngờ, thói quen là một thứ đáng sợ đến , chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà khiến thể dứt .

Mấy tưởng như ngủ nhưng ngủ, vô thức giơ tay tìm lấy sự ấm áp bên cạnh, nhưng chỉ nắm , đột ngột tỉnh .

Sau đó, trần nhà một lúc lâu, nghĩ về đó chiếc giường lớn chắc chắn ngủ yên bình, chỉ nhớ đến mà còn lẽ đang vui vẻ lăn qua lăn giường.

Nghĩ , trong lòng cảm thấy tức giận, dâng lên một cảm giác đắng cay thể hết.

Bắt đầu nghĩ những ngày qua ép nàng quá chặt, quá gần, nên khiến nàng mới rời chăng?!

cũng yêu cầu gì ở nàng , thậm chí từng tính toán về mục đích nàng gả đến đây, cũng chẳng màng đến tình cảm nàng dành cho , như còn đủ ?

Cuối cùng, cũng chìm giấc ngủ, nhưng là một cơn ác mộng lâu lắm mới xuất hiện. Những cảnh tượng cứ như những thước phim , nào cũng kết thúc bằng đôi mắt đào thất vọng, đau khổ, hoảng loạn.

Nàng từng , phủ của Hoàng Tử như một nhà giam, mà chính là con quỷ trong nhà giam , tổn thương x-ác nàng, nhưng như một con d-ao cùn đang dần mài mòn linh hồn nàng.

Từ lúc ban đầu, với bao nhiêu niềm vui, nàng bước theo từng bước, cho đến cuối cùng, trong lòng nàng tràn đầy oán hận, kiên quyết chỉ : "Việc hối hận nhất trong đời chính là đầu gặp trong cung tiệc!"

Hóa , nàng sớm yêu từ khi .

Hắn kông đếm hết những cảnh tượng trong giấc mơ, cái lạ lẫm, cái là những gì xảy , như một bức tranh thể tách rời, và cảnh cuối cùng, là một cô nương trẻ tuổi lặng lẽ trong vườn ở Ngô Đồng Viện, về phía bức tường cao.

Hắn nàng đang bức tường cao, mà là về phía con phố dài ngoài bức tường, đang về vô vàn khả năng nàng thể nếu như gả phủ Hoàng Tử.

Trong lòng đột nhiên đau nhói, như thể đang nắm chặt, từ từ kéo căng một góc, liên tục dày vò.

Có lẽ do lòng tham lên đến đỉnh điểm, bất chợt nhận thể chạm nàng. Trong cơn mơ, cẩn thận đặt tay lên vai nàng, khẽ gọi: "An An."

Nàng , nhưng là một dáng vẻ nhắm mắt, khóe môi như chứa đựng nụ .

Tiêu Uyên giật , hoảng hốt ôm lấy cơ thể nàng, nhưng cảm nhận chút ấm áp nào, chỉ như một x-ác ch-ết ch-ết từ lâu.

Hắn nhận thức rõ ràng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng nỗi đau, sự tuyệt vọng, nỗi thống khổ xé nát trái tim vẫn ngập tràn trong , khiến thể kiểm soát nổi sự điên cuồng của .

Hắn tìm đại phu, cho nàng uống thuốc, thử vô phương pháp, nhưng nàng vẫn tỉnh .

Đột nhiên, một tiếng chuông trầm nặng vang lên, kích thích màng nhĩ của Tiêu Uyên, kéo khỏi vực sâu.

"Chủ tử, đến giờ lên triều ."

Khánh An ở ngoài cửa , bao nhiêu ngày qua, đây là đầu chủ tử ngủ quên.

Hắn bâng quơ nghĩ, do những ngày qua kết hôn tiết độ, cho chủ tử mệt mỏi đến nỗi sinh bệnh ?

Tiêu Uyên mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, cảm giác vô lực và tuyệt vọng vẫn thể tan , khiến vẫn còn sợ hãi.

Hắn bắt đầu nghĩ, cuối đời , rốt cuộc họ chia tay như thế nào? Cảnh nàng ghế xích đu, về bức tường cao, thật sự quá bi thảm, khiến trái tim tê liệt.

Hắn bất động một lúc, Khánh An tiến phục vụ đồ và chải đầu.

Trời vẫn sáng hẳn, lúc là thời điểm lạnh nhất trong ngày, trong sân, về phía Ngô Đồng Viện, chỉ mơ hồ thấy ánh sáng mờ nhạt phát từ đèn thủy tinh.

Khánh An lập tức : "Thuộc hạ hỏi bà quản gia ở Ngô Đồng Viện, bà Hoàng Tử phi ngủ từ sớm, cả đêm gọi ai."

"Ừ, bảo mang thêm một cái lò sưởi phòng."

Đêm nào tay chân nàng cũng lạnh ngắt, thường tranh thủ lúc nàng ngủ say ôm nàng lòng để giữ ấm, mất một lúc lâu mới cảm nhận chút ấm áp.

"Vâng."

Tiêu Uyên thu ánh mắt, bước ngoài đón nhận cơn gió lạnh, rời khỏi phủ.

Ở cổng cung điện, Lâm đại nhân đang lo lắng trao đổi với Thẩm Văn, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang, đôi chân là vì lạnh vì sợ, run lên.

"Yên tâm, việc Hách Nhi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ giúp Lâm đại nhân rửa sạch nỗi oan."

"Đa tạ, đa tạ."

Lâm đại nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Văn, trong mắt ngấn lệ: "Hôm nay , Lâm gia chúng lẽ..."

"Haizz, những gì thể trông cậy, chỉ thể trông chờ hiền tế mà thôi."

Lâm đại nhân rõ ràng, hôm nay các đại nhân và quan đều đang chờ đợi, Lâm gia thể giữ tính mạng là kết quả nhất, việc thể thoát tội chỉ thể trông chờ Thẩm Trường Hách.

Ông khỏi thầm cảm ơn vì đồng ý mối hôn sự với Thẩm gia, Thẩm Trường Hách trung thành và nghĩa khí, nếu là nhà khác, lẽ giờ họ tránh xa chuyện .

Cổ xe ngựa của phủ Tứ Hoàng Tử từ từ dừng , tiếng xì xầm bàn tán trong chốc lát im bặt.

Tiêu Trạch ở một góc, lạnh lùng Tiêu Uyên bước xuống từ xe ngựa, ý tiến gần.

Nói mãi mà chẳng gì, chỉ là tự tìm cái bực bội mà thôi. Hắn thà giữ sức lực, chờ đợi lúc sắp tới để đấu với Tiêu Uyên trong triều.

"Tứ Hoàng Tử."

Lâm đại nhân cùng với Thẩm Văn và các quan chức gần đó cùng cúi đầu chào.

Tiêu Uyên khẽ gật đầu, ánh sáng mờ nhạt của đèn thủy tinh, thể thấy rõ đôi mắt thâm quầng, dường như nghỉ ngơi .

Thẩm Văn lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu nữ của vẫn chứ?"

Tiêu Uyên nhẹ gật đầu.

Nàng vốn là lạnh lùng tàn nhẫn, ăn uống , ngủ ngon, tự vẫn .

Thẩm Văn mới yên tâm: "Hôm nay triều đình e sẽ yên , Điện hạ hết giữ gìn bản , mới bàn chuyện khác." Ẩ

Loading...