Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 155: Lễ Nạp Phi Náo Nhiệt.

Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:39:36
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chúng sắp rời thành, hai cùng ?" - Thẩm An An hỏi.

Sắc mặt Thẩm Trường Hách nghiêm túc hơn, trầm giọng đáp: "Ta sẽ ở thêm hai ngày, đợi khi chuyện sáng tỏ mới ."

"Vậy cũng . Nếu phái tin tức, đại ca thể theo manh mối mà tìm Cố Đàm."

Thẩm Trường Hách gật đầu: "Những kẻ đó dù tìm kẻ giật dây gây chuyện, thì cũng chỉ thể chứng rằng Lâm Hằng Sinh bán mạng cho Cố Đàm. Quan trọng nhất vẫn là bắt Cố Đàm, nhanh chóng khống chế mới ."

Tiêu Uyên đặt một đĩa tôm hấp trong suốt mặt Thẩm An An, mới lên tiếng: "Ta phái từ tối qua. Cố Đàm ở Đông Thành, thậm chí còn chẳng ở gần kinh thành."

Nếu bắt , sẽ bằng chứng để giúp Lâm gia minh oan. Đó mới là điều khó khăn nhất.

Lâm Vũ Nhu lén lườm đại ca một cái. Đến nước , đều đang vất vả chạy đôn chạy đáo giúp đỡ Lâm gia, vẫn còn chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt như ?

Lâm Diệp thu vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng : "Ta sẽ ở cùng Thẩm , chuyện gì cũng thể hỗ trợ ."

Tiêu Uyên gật đầu: "Vậy cũng . Nếu gì cần, cứ sai báo tin về kinh cho ."

"Chủ tử!"

Khánh An vội vã bước , sắc mặt nặng nề: "Đã điều tra … nhưng ch-ết ."

"Chi tiết thế nào?"

Tiêu Uyên đặt đũa xuống, ánh mắt đều đổ dồn về phía Khánh An.

Khánh An chắp tay thi lễ, hạ giọng báo cáo: "Hôm qua thuộc hạ dẫn điều tra, cuối cùng cũng tìm chút manh mối, liền theo đó đến nhà một hộ dân. đến nơi thì muộn, cả nhà họ… đều ch-ết cả ."

"Ch-ết như thế nào?" - Thẩm Trường Hách hỏi.

"Bề ngoài vẻ là t-ự sá-t. thuộc hạ kiểm tra kỹ, phát hiện họ thực chất gi-ết bằng ám khí, đó dàn dựng thành một vụ t-ự sá-t."

"Như xem , Cố Đàm hẳn đang ở gần đây." - Lâm Diệp trầm giọng.

"Không nhất thiết."

Thẩm An An lắc đầu, phân tích: "Hắn thể sai Lâm Hằng Sinh việc cho , chắc chắn cũng thêm nhiều tay sai khác. Nếu là kẻ thông minh, thời điểm , rời khỏi Đông Thành từ lâu, chứ dại gì mà đợi chúng đến bắt."

Thẩm Trường Hách bát cơm mặt, đột nhiên mất cả khẩu vị. Hắn đặt đũa xuống: "Mọi cứ ăn , xem tình hình."

"Ta cũng !" - Lâm Vũ Nhu bật dậy.

Lâm Diệp gì, nhưng Thẩm Trường Hách lắc đầu từ chối: "Nàng là nữ nhi, quen những cảnh đó. Để và đại ca nàng . Một lát nữa nàng cùng An An về kinh, đừng ở đây nữa."

Lâm Vũ Nhu thực sự , nhưng nàng cũng hiểu với phận nữ nhân, chẳng giúp ích gì. Nếu lỡ chọc giận bọn chúng, chắc nàng trở thành gánh nặng cho bọn họ.

"Vậy hai cẩn thận một chút, an hết, đừng liều mạng."

"Được."

Thẩm Trường Hách mỉm với nàng, Lâm Diệp cũng dậy theo, hai cùng rời .

Thẩm An An chút lo lắng.

Chuyện dường như phức tạp hơn bọn họ tưởng. Nhất là thời điểm nhạy cảm , lẽ nào hôn sự của đại ca và Lâm cô nương xảy biến cố nữa ?

"Có ở đây, nàng đừng lo."

Tiêu Uyên múc cho nàng một bát cháo, đặt mặt, dịu dàng : "Mau ăn , lát nữa chúng cũng lên đường trở về, đừng để lỡ bữa tiệc."

Thẩm An An gật đầu. Nàng còn về kinh tham dự lễ nạp phi của Nhị Hoàng Tử nữa.

Ban ngày đường nhanh hơn ban đêm, đến giờ Tỵ về đến kinh thành. Lâm Vũ Nhu trong lòng chất chứa tâm sự, cả dọc đường đều thẫn thờ.

Thẩm An An ngỏ ý mời nàng cùng đến phủ Nhị Hoàng Tử, nhưng nàng từ chối. Vì , Thẩm An An liền bảo xa phu đưa nàng về Lâm phủ .

Khi đến phủ Nhị Hoàng Tử, cổng chật kín xe ngựa. Tiếng chào hỏi, chúc mừng rộn ràng hòa . Tiêu Trạch mặt mang theo nụ khách sáo, đang trò chuyện cùng các quan viên.

Đây lễ nạp , rõ ràng là cái cớ để lôi kéo quan viên, kết bè kết phái.

Thẩm An An liếc dải lụa đỏ treo tấm biển, khẽ hỏi Tiêu Uyên: "Nạp một trắc phi mà long trọng thế , còn dùng cả sắc đỏ chính thống. Nhị Hoàng Tử phi ý kiến ?"

"Có."

Tiêu Uyên nhạt đầy châm biếm: "Lúc đầu nàng còn ầm lên, nhưng lẽ bây giờ quen , chẳng buồn phản kháng nữa."

Nàng quản nổi Tiêu Trạch, khi còn chịu đòn roi. Hơn nữa, đến giờ vẫn con nối dõi, nên địa vị trong phủ vốn vững, Tiêu Trạch càng yếu thế, chỉ thể nén giận mà dám gì.

"Hắn nào nạp cũng long trọng như ?"

"Ừ."

Tiêu Uyên nắm tay nàng bước , : "Không ai cũng như , nàng trân trọng đấy."

"…."

"Hình như chúng quên mang lễ vật ."

Vừa dứt câu, hai bước qua cổng phủ Nhị Hoàng Tử.

Tiêu Trạch đang trò chuyện cùng một vị đại thần, thấy hai liền lập tức bỏ mặc đối phương mà tiến gần, cợt : "Tứ , đúng là hiếm khó tìm."

Hắn nạp mấy , đây là đầu tiên Tiêu Uyên tới.

"Lễ vật đang đường đến, lát nữa sẽ ."

Tiêu Trạch phất tay: "Đệ tới đây là món quà lớn nhất dành cho ."

Hắn sang Thẩm An An, ánh mắt đầy ẩn ý: "Đệ cửa, Tứ liền khác hẳn, trông vẻ khí thế hơn nhiều."

Thẩm An An chỉ mỉm gì, dây cuộc đấu đá giữa bọn họ.

lời của Tiêu Trạch thực sự khó mà lọt tai: "Trước đây , bên cạnh nữ nhân là . Người chuyện thì bảo thanh tâm quả dục, còn tưởng vấn đề. Tứ , nếu Tứ chỗ nào , đừng ngại . Nhị ca quen mấy đại phu giỏi lắm, đặc biệt am hiểu phương diện ."

Hắn vẫn canh cánh chuyện Tiêu Uyên từng ba bốn lượt " ". Hôm nay cơ hội, liền nhân lúc nhục Tiêu Uyên mặt Thẩm An An.

Mi mắt Thẩm An An giật nhẹ, trong lòng càng thêm chán ghét Tiêu Trạch. Đường đường là trưởng, mấy lời với phụ mới cưới. Dù bất hòa, thì cũng quá mức hèn hạ và ghê tởm.

Nàng đặt tay lên cánh tay Tiêu Uyên, mỉm : "Nhị ca đùa . Phu quân của giữ , thể . Ngược , Nhị ca hậu viện đông mỹ nhân, lúc nào cũng đại phu bên cạnh mới , quen thuộc càng . Như sẽ đỡ ngoài năng bừa bãi, tổn hại danh tiếng của Nhị ca."

"…"

Tiêu Trạch ngờ một nữ nhân như nàng thể bình thản đáp trả chuyện ẩn ý như .

Cũng đúng thôi, phu thê bọn họ, quả nhiên một giuộc như .

Gân xanh trán giật giật, tức đến nỗi tìm lời nào phản bác. Cả đời , kém Tiêu Uyên nhất chính là cái miệng khéo léo cứng rắn .

Lúc , một gia nhân vội vã chạy đến bẩm báo: "Nhị Hoàng Tử, giờ lành đến, nên lễ ạ."

Trắc phi cần hành đại lễ, nhưng vẫn dâng cho chính phi, vài nghi thức đơn giản.

Sắc mặt Tiêu Trạch âm trầm, gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-155-le-nap-phi-nao-nhiet.html.]

Thẩm An An : "Vẫn chúc mừng Nhị ca. Có thể cưới Đoan Nhị cô nương trắc phi, mà Đoan gia Đoan Tam cô nương, thiên mệnh chi nữ, thì những nữ tử khác trong nhà chắc chắn cũng tầm thường."

Tiêu Trạch , sắc mặt dịu đôi chút, nhếch môi mà gì.

Đoan Oánh Oánh chỉ là khởi đầu. Thiên mệnh chi nữ, cuối cùng cũng sẽ là của .

Hôm nay ít khách khứa đến dự lễ. Trong phủ trang hoàng phần vượt quá quy tắc, nhưng may mắn là y phục của Đoan Oánh Oánh vẫn còn phù hợp, ảnh hưởng đến chính phi. Nếu , sắc mặt của Chu thị, đang ở vị trí cao nhất, e rằng sẽ càng thêm khó coi.

Mọi từ lâu quen với cảnh tượng , chẳng ai còn để tâm đến sắc mặt của Nhị Hoàng Tử phi, chỉ mong nghi lễ mau chóng kết thúc để nhập tiệc rời .

Trưởng công chúa bên Chu thị, chán nản Đoan Oánh Oánh quỳ xuống hành lễ với Nhị Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử phi lời hô vang của lễ quan.

Ban đầu, bà còn nghĩ rằng hôm nay Tiêu Uyên cũng sẽ nạp trắc phi, nếu nhờ Lăng Thần Dật , bà khi tốn công một chuyến.

Nhìn sắc mặt đắc ý của Tiêu Trạch, Trưởng công chúa thở dài. Cùng là , khác biệt lớn đến chứ?

Lễ nạp trắc phi vốn đơn giản. Đoan Oánh Oánh vận một bộ cung trang màu hồng nhạt, quỳ xuống đất, cung kính dâng cho Chu thị.

"Từ nay cửa, chuyên tâm hầu hạ Nhị Hoàng Tử, tránh qua với những kẻ đắn, đừng mất mặt Nhị Hoàng Tử."

Chu thị nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, trong lòng ngừng mắng chửi đám tỷ Đoan gia, chẳng ai hồn, là hồ ly tinh cả. Nếu sớm Đoan Oánh Oánh thể bò lên giường của Tiêu Trạch, thì hôm đó, khi ở phủ Thượng thư bộ Lại, nàng nhất định tìm cách hủy hoại Đoan Oánh Oánh.

Một Đoan Mộng Mộng khiến Tiêu Trạch ngày đêm nhớ nhung, giờ thêm một Đoan Oánh Oánh mặt dày hổ, Chu thị tức đến mức suýt nổ tung lồng ng-ực.

Đoan Oánh Oánh hiểu rõ, lời của Chu thị chẳng qua là đang ngấm ngầm chửi rủa nhà đẻ nàng. nàng chỉ ngoan ngoãn cúi đầu , phản bác nửa lời.

Từ đến nay, nàng vẫn luôn thể hiện dáng vẻ hiền lành dịu dàng, dung mạo tuy tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mong manh yếu đuối, khiến khác khỏi nảy sinh lòng thương tiếc.

Chu thị nàng , trong đầu liền tự động tưởng tượng cảnh Đoan Oánh Oánh và Tiêu Trạch mật với trong xe ngựa, móng tay bấu chặt da thịt đến mức gần bật má-u.

“Phải đoan trang hiền thục, giữ gìn phẩm hạnh của nữ nhi, an phận thủ thường, tiếp tục những hành động quyến rũ mê hoặc, dụ dỗ phu quân khác mà buông thả bản .”

Sắc mặt Đoan Oánh Oánh tái nhợt trong thoáng chốc.

Trước mặt bao nhiêu khách khứa, Chu thị thẳng như chẳng khác nào xé rách mặt nàng, công khai cho lý do nàng thể bước chân phủ Nhị Hoàng Tử.

Nàng cũng là trắc phi, còn vững ở kinh thành, mà ngay ngày đầu bôi nhọ thế , bảo nàng ?

Đoan Oánh Oánh rưng rưng ngước mắt về phía Tiêu Trạch, nhưng chỉ nhíu mày nhanh chóng dời ánh mắt , lời nào.

Người Chu gia cũng mặt hôm nay, vốn đuối lý, thể để sự việc rắc rối thêm.

cũng chỉ là mấy câu mà thôi, nhẫn nhịn một chút cũng chẳng . Chờ Chu thị xả giận xong thì nàng sẽ còn lý do than phiền với nhà đẻ nữa, cũng bớt một phần phiền phức.

Đoan Oánh Oánh nghẹn nơi cổ họng, hai tay đặt đầu gối siết chặt lấy vạt váy, cắn răng : " Đoan gia chúng cũng là gia tộc danh giá, dòng dõi thư hương, hạng tầm thường, Hoàng Tử phi cần lo lắng quá."

Nếu xét về môn đăng hộ đối, khi còn tại thế, Đoan lão gia từng đầu giới văn sĩ, chẳng hề kém cạnh gì so với Chu gia.

Sắc mặt Chu thị lập tức sa sầm. Nàng còn kịp lên tiếng thì ma ma bên cạnh tiến lên, vung cánh tay giáng xuống một cái tát thật mạnh.

Một cái tát vang dội ngay giữa đại sảnh, mặt bao nhiêu quan khách, khiến khuôn mặt Đoan Oánh Oánh lệch hẳn sang một bên, khóe miệng rướm má-u.

Không gian im lặng đến đáng sợ, thậm chí tiếng hít thở của cũng chậm , dõi theo diễn biến mắt.

Đoan Oánh Oánh khẽ run lên, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt oán độc lạnh lẽo chằm chằm Chu thị.

Nàng lường việc Chu thị sẽ oai với , nhưng ngờ nàng chẳng hề giữ thể diện đến mức .

Chu thị cao ngạo nàng, đón lấy ánh mắt của nàng lạnh lùng : "Cái tát là để dạy ngươi quy củ! Hôm nay bước chân cửa, ngươi còn là cô nương Đoan gia nữa. Phải cẩn trọng lời ăn tiếng , an phận hầu hạ bản hoàng phi và Nhị Hoàng Tử, tự xưng ‘’ nữa."

Trắc phi thì ? Trước mặt nàng , cũng chỉ là một kẻ thấp hèn hành lễ như thất mà thôi.

Đoan Oánh Oánh siết chặt móng tay lòng bàn tay đến mức gần rỉ má-u, liếc Tiêu Trạch, chỉ cúi đầu tránh ánh mắt nàng, im lặng lời nào. Cắn chặt răng, nàng cúi đầu, khẽ đáp: "Thần xin tuân theo lời dạy bảo của Hoàng Tử phi."

Lúc , Chu thị mới cảm thấy nguôi ngoai phần nào cơn giận trong lòng.

Nàng Đoan Oánh Oánh hiểu rõ, trong phủ Nhị Hoàng Tử , ai mới là nữ chủ nhân thực sự. Sự sủng ái của Tiêu Trạch thể so sánh với sự trợ giúp từ Chu gia dành cho ?

"Đứng đó gì nữa? Mau đỡ trắc phi về viện nghỉ ngơi!" - Tiêu Trạch phất tay sai bảo.

Nửa bên mặt của Đoan Oánh Oánh sưng đỏ, nàng cúi đầu rưng rưng như một con chim nhỏ đáng thương, nhưng trong lòng chẳng chút thương hại nào, chỉ cảm thấy phiền chán.

Tối nay, vẫn nên qua chỗ Lưu thị . Đối diện với gương mặt , thực sự chẳng hứng thú, thậm chí còn thấy buồn nôn.

Với , Đoan Oánh Oánh chẳng khác gì những kỹ nữ phong trần ngoài thanh lâu, điều duy nhất khiến nàng đặc biệt hơn là vì nàng là tỷ tỷ của Đoan Mộng Mộng, từng khiến day dứt.

Thẩm An An lặng lẽ theo bóng dáng Đoan Oánh Oánh đám hạ nhân dìu , trong mắt lấy một tia thương xót. Tự tự chịu, thậm chí đến một chút đồng cảm cũng chẳng đáng.

Đám quan khách hôm nay chứng kiến một vở kịch đặc sắc, lúc thể lên tiếng, nhưng một khi rời khỏi phủ Nhị Hoàng Tử, e rằng chẳng mấy chốc kinh thành sẽ chuyện .

Người đến xem trò vui đều rời , bọn họ cũng nán lâu, liền di chuyển đến đại sảnh, chờ ăn xong bữa tiệc nhanh chóng rời .

Dù Tiêu Trạch hề tình cảm với Đoan Oánh Oánh, nhưng hành động của Chu thị hôm nay thực sự quá giới hạn, chẳng khác nào vả thẳng mặt .

Sắc mặt u ám, dậy, hung hăng trừng mắt Chu thị một cái, đó phất tay áo rời .

Trưởng công chúa dường như quá quen với cảnh , liền bước đến bên cạnh Thẩm An An, đang chuẩn về, : "Có bất ngờ ?"

Thẩm An An chớp chớp mắt, chỉ mỉm trả lời.

Trưởng công chúa thở dài, nhân cơ hội bắt đầu khen ngợi Tiêu Uyên: "Không nam nhân nào cũng như Uyên nhi ."

"Năm nay các buổi lễ nạp diễn năm sáu , mà chẳng nào suôn sẻ cả. Ta vốn chẳng còn thấy lạ nữa. như hôm nay, náo nhiệt đến mức thì đúng là đầu tiên chứng kiến. Nhị Hoàng Tử phi dường như cực kỳ ghét vị trắc phi Đoan gia , e rằng nàng sẽ ngày tháng dễ chịu ."

"Nhân quả tự chuốc lấy, đều là lựa chọn của Đoan trắc phi." - Thẩm An An thản nhiên đáp.

Nàng hận Chu thị đến tận xương tủy, mà Chu thị cũng căm ghét Đoan gia thấu xương. Trước khi lựa chọn Tiêu Trạch, Đoan Oánh Oánh lẽ hiểu rằng cuộc sống sẽ chẳng dễ dàng gì.

"Nàng đúng."

Trưởng công chúa cũng chỉ cảm thán đôi câu, chứ hề chút thương cảm nào dành cho Đoan Oánh Oánh.

Lúc , Chu thị vẫn còn trong đại sảnh phủ đầy hỉ trướng đỏ thẫm, mắt dần đỏ hoe, cả run lên vì tức giận, nhưng trong lòng tràn ngập bi ai.

"Hoàng Tử phi, bên ngoài vẫn còn khách khứa." - Một nha nhẹ giọng nhắc nhở.

Chu thị hít sâu, hung hăng lau sạch nước mắt, dậy: "Đi thôi."

Nàng là chính thất, bất kể bao nhiêu nữ nhân bước phủ, duy nhất tư cách bên cạnh Tiêu Trạch vẫn chỉ nàng .

Chỉ cần Chu gia sụp đổ, sẽ chẳng ai thể thế vị trí của nàng!

Trưởng công chúa các phu nhân khác kéo trò chuyện, còn Thẩm An An thì Tiêu Uyên quấn lấy, chịu để nàng rời .

Không ít bước đến bắt chuyện với Tiêu Uyên, nhưng chỉ cần liếc mắt lạnh lùng một cái là lập tức sợ hãi mà lùi .

"Đến giờ khai tiệc , chẳng lẽ cùng sang bàn tiệc của nam nhân?"

"Hãy bảo Tiêu Trạch chuẩn riêng một bàn cho chúng ." - Tiêu Uyên mặt dày .

Khóe miệng Thẩm An An giật giật: "Chàng sợ bỏ độc ?"

"Hắn dám." - Tiêu Uyên tự tin đáp.

Thẩm An An khẽ nhếch môi, Tiêu Uyên nghĩ dám? Sợ là mơ cũng bóp ch-ết Tiêu Uyên thì !

Loading...