Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 140: Đại Hôn.

Cập nhật lúc: 2025-06-26 00:09:20
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm phủ.

So với sự nhộn nhịp của phủ Tứ Hoàng Tử, nơi này có vẻ vắng lặng hơn rất nhiều. Hầu hết những người đến uống rư-ợu mừng đều đã đến phủ Tứ Hoàng Tử chờ sẵn, trong Thẩm phủ, ngoài vài chi nhánh bên họ hàng, hầu như không có mấy ai đến.

Cũng chỉ có hai người mang lễ đến góp thêm của hồi môn, chính là Lâm Vũ Nhu và Đoan Oánh Oánh.

Trong phòng tân nương, theo ý của Thẩm An An, không có treo lụa đỏ. Cưới trong thời gian chịu tang, nàng thực sự không muốn nhìn thấy sắc đỏ chói mắt ấy.

Hỷ phục Tiêu Uyên gửi đến lại ngoài dự liệu mà vừa vặn đến bất ngờ. Từ đường eo đến phần trên đều khớp với số đo của nàng hơn nhiều so với bộ mà trong phủ đã chuẩn bị sẵn.

Thẩm An An ngồi trước gương đồng, đã trang điểm xong xuôi. Bên cạnh, một bà mối đội đoá hoa đỏ lớn không ngừng chúc tụng những lời cát tường.

“Cô nương, tối qua phủ Tứ Hoàng Tử b.ắ.n pháo hoa suốt cả đêm, có thể thấy ngài ấy vui mừng đến nhường nào.”

Mặc Hương cũng mặc bộ đồ tươm tất nhất của mình, ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ bóc ít trái cây cho cô nương ăn nhé, hôn lễ dài dòng lắm, kẻo người lại đói bụng.”

Trong lúc nói chuyện, Mặc Nhiễm dẫn theo Lâm Vũ Nhu bước vào. Thẩm An An lập tức nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Đoan Oánh Oánh theo sau, nụ cười ấy hơi khựng lại.

Chẳng phải nàng đã nói không cho phép nàng ta đến sao? Sao vẫn không cắt đuôi được vậy?

“An An.”

“Lâm cô nương.” - Thẩm An An mỉm cười với nàng ta.

Lâm gia đã cho phép nàng ấy đến đây, điều đó đồng nghĩa với việc đã ngầm đồng ý hôn sự giữa nàng ta và đại ca. Có lẽ, trước Tết, trong phủ sẽ lại có thêm một hỷ sự nữa.

“Ta có chuẩn bị chút quà mọn làm của hồi môn, không biết nàng có thích không. Hy vọng nàng đừng chê.”

Lâm Vũ Nhu nhận lấy hộp gấm từ tay nha hoàn, đặt bên cạnh hòm trang sức của Thẩm An An.

“Lâm cô nương thích thứ gì, đại ca ta cũng đều thích. Mà những gì đại ca thích, ta tất nhiên cũng thích rồi.”

Thẩm An An dặn Mặc Hương cất kỹ lễ vật của Lâm Vũ Nhu vào trong hòm, khiến nàng ta đỏ bừng cả mặt.

“Miệng lưỡi thật dẻo.”

Đoan Oánh Oánh nghe xong câu đó, đôi mày hơi nhíu lại, giọng điệu có chút thâm ý: “Lâm cô nương và Thẩm công tử đã giải trừ hôn ước, Thẩm cô nương nói vậy, có phải sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Lâm cô nương không?”

Nàng ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại không hề chạm đến đáy mắt.

"Đoan Nhị cô nương”

Giọng nói của Lâm Vũ Nhu vẫn nhàn nhạt, không mặn không nhạt: "Nghe nói Đoan phu nhân đang gấp rút tìm mối hôn sự cho Đoan Nhị cô nương, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có động tĩnh gì."

Nàng ấy khẽ dừng lại, rồi cười khẽ, giọng điệu mang theo chút trào phúng: "Nhưng cũng phải thôi, Đoan Nhị cô nương quá nhàn rỗi, nếu không cũng đâu có dư hơi đi lo chuyện của người khác như vậy nhỉ?!!"

Sắc mặt Đoan Oánh Oánh thoáng trở nên khó coi.

Thẩm An An đã là người nói chuyện không chút khoan nhượng, không ngờ Lâm Vũ Nhu cũng chẳng kém cạnh.

Việc hôn sự của nàng ta hiện tại chính là nỗi đau không thể chạm vào, khiến nàng ta mất ăn mất ngủ từng đêm.

Nhưng hôm nay, nàng ta đến đây chính là vì chuyện đó, không phải để tranh cãi với hai người họ.

Thẩm An An cầm thỏi son trong hộp trang điểm, nhẹ nhàng thoa lên môi, tựa như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.

Dù sao thì Lâm Vũ Nhu cũng không bị thiệt thòi.

"Thẩm cô nương hôm nay là nhân vật chính mà."

Đoan Oánh Oánh lên tiếng, cố gắng lấy lại phong thái: "Người ta vẫn nói, khách đến là để được tôn trọng. Thẩm cô nương cứ đứng nhìn khách bị đối xử như thế này sao?"

"Được mời đến mới gọi là khách."

Thẩm An An khẽ nghiêng đầu, soi mình trong gương đồng, trên mặt thoáng hiện vẻ mơ hồ: "Còn người không mời mà đến như Đoan Nhị cô nương đây, thì không được tính là khách đâu."

Đoan Oánh Oánh tức đến mức nghiến chặt răng, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống, không hề bỏ đi.

"Vài ngày trước, ta có gặp Tam muội của ta. Nghe tin Thẩm cô nương sắp thành thân, muội ấy đặc biệt nhờ ta chuyển lời chúc mừng."

Nàng ta nhận lấy hai phần lễ vật từ tay nha hoàn, đặt lên bàn trang điểm của Thẩm An An.

Ánh mắt Thẩm An An quét qua một lượt, đôi mắt hơi trầm xuống.

Nàng không tin Đoan Mộng Mộng lại có lòng tốt đến thế.

Huống hồ, ai mà không đoán được những lời Đoan Oánh Oánh định nói? Có khi giờ này, Đoan Mộng Mộng đang ở trong cung nghiến răng nghiến lợi, thầm nguyền rủa nàng sớm c/h/ế/t đi cũng nên!

"Cảm ơn nhị vị, phiền hai người thay ta chuyển lời cảm ơn đến Đoan Tam cô nương. Có được lời chúc phúc của nàng ấy, ta và Tứ Hoàng Tử nhất định sẽ hạnh phúc viên mãn, bạc đầu giai lão."

Đoan Oánh Oánh khẽ nhếch môi, giọng điệu thản nhiên đáp lại.

Nàng ta nhớ đến bộ dạng điên cuồng của Đoan Mộng Mộng khi biết được sự thật hôm trước, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Tỷ muội ruột thịt, vậy mà nàng ta lại bị chèn ép, chế giễu suốt bao nhiêu năm trời. Hôm nay, Đoan Mộng Mộng phải chịu cảnh này, cũng xem như là báo ứng.

Nhưng cũng chính vì vậy, nàng ta lại càng không cam lòng khi thấy Thẩm An An có được hạnh phúc.

Gương mặt Đoan Oánh Oánh lộ vẻ tiếc nuối, thở dài một tiếng: "Xét cho cùng, Thẩm cô nương và Tứ Hoàng Tử có được ngày hôm nay, cũng là nhờ Tam muội nhà ta phải chịu một kiếp nạn vô duyên vô cớ. Hôm nay Thẩm cô nương rộn ràng lên kiệu hoa, mà Tam muội của ta lại cô đơn khóc lóc trong cung. Thẩm cô nương không thấy lương tâm bất an sao?"

"Nói cho cùng, vị trí chính phi này vốn dĩ thuộc về Tam muội ta. Thẩm cô nương thủ đoạn cao tay, chẳng phải đã quá tuyệt tình rồi ư?"

Động tác vẽ chân mày của Thẩm An An khựng lại. Nàng không quay đầu, nhưng sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.

Lâm Vũ Nhu giận dữ quát lên: "Đoan Nhị cô nương, nếu đã đến tặng quà mừng, xin hãy ngoan ngoãn im lặng, mở to mắt mà nhìn cảnh náo nhiệt này. Để rồi sau này còn có thể kể lại cho Đoan Tam cô nương nghe, xem Tứ Hoàng Tử đã đón Thẩm cô nương về phủ trong vinh quang thế nào!"

Ai tinh mắt cũng nhận ra, từ đầu đến cuối, người trong lòng Tiêu Uyên chỉ có Thẩm An An. Đoan Mộng Mộng bị gạt ra ngoài là chuyện hiển nhiên.

Đoan Oánh Oánh thừa biết điều đó, nhưng chính vì vậy, nàng ta lại càng ghen ghét.

Nếu trước đây không bị ngăn cản, có lẽ hôm nay người cùng Thẩm công tử sánh đôi cũng có thể là nàng ta.

"Lâm cô nương đã từ hôn với Thẩm gia, không những tự mình chạy tới đây, mà còn ngang nhiên lên mặt dạy đời trên đất của Thẩm gia. Không sợ lời đồn lan ra ngoài, khiến Lâm đại nhân mất mặt sao?"

Thực ra nàng ta cũng không muốn gây chuyện, nhưng lời lẽ của Lâm Vũ Nhu cứ nhắm thẳng vào nỗi đau của nàng ta, khó nghe đến mức không thể nhịn được.

"Không phiền Đoan Nhị cô nương bận tâm, có thời gian thì lo cho bản thân đi thì hơn. Nghe nói lần trước ở phủ Thượng thư Bộ Lại, ngươi bị Nhị Hoàng Tử phi trách phạt thê thảm lắm nhỉ? Hơn nữa, chuyện xem mắt với công tử nhà Thượng thư cũng bị hủy rồi. Xem ra, danh tiếng của ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn ta đâu."

Bàn tay Đoan Oánh Oánh siết chặt thành nắm đấm.

Nàng ta không phản bác lại, nhưng trong lòng hận Nhị Hoàng Tử phi Chu thị đến tột cùng.

Giữa nàng ta và Chu thị vốn không thù không oán, chẳng qua Chu thị không có cách nào xử lý Đoan Mộng Mộng, bèn nhắm vào nàng ta để ra oai!

Công tử nhà Thượng thư Bộ Lại là một trong những lựa chọn tốt nhất mà nàng ta có, vậy mà cuối cùng lại bị phá hủy hoàn toàn. Nếu Chu thị đã cướp đi hôn sự của nàng ta, vậy thì để xem ai mới là người gả vào phủ trước!!!

Cuộc cãi vã dừng lại khi Đoan Oánh Oánh im lặng.

Hôm nay là ngày trọng đại của Thẩm An An, Lâm Vũ Nhu cũng không muốn mang lại điềm xui.

Bên ngoài viện đột nhiên trở nên náo nhiệt, qua khung cửa sổ, có thể thấy nhiều người đang ùn ùn kéo vào.

"Là kiệu hoa của Tứ Hoàng Tử tới rồi sao?"

"Hẳn là chưa nhanh đến thế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-140-dai-hon.html.]

Mặc Hương rướn cổ nhìn ra ngoài: "Tứ Hoàng Tử tự mình đến đón cô nương nhà chúng ta, công tử chắc chắn sẽ ngăn cản một lúc."

Lâm Vũ Nhu khẽ cười: "E là Thẩm công tử không có ở tiền viện đâu."

Thẩm An An quay đầu nhìn về phía nàng, Mặc Hương và Đoan Oánh Oánh cũng dõi mắt theo. Lâm Vũ Nhu có chút ngại ngùng, khẽ nói: "Sáng nay ta vội quá, quên mang áo choàng. Chàng nói hôm nay trời đặc biệt lạnh, nên đã qua viện của Thẩm phu nhân, tìm giúp ta một chiếc để khoác tạm."

Nói xong, mặt nàng đỏ bừng như má-u sắp nhỏ ra, lại lí nhí bổ sung: "Chắc hắn cũng không ngờ Tứ Hoàng Tử lại đến nhanh như vậy."

Giờ lành vẫn còn chưa đến, có nhà nào lại vội vã đón dâu thế này chứ.

Nàng ngượng ngùng đến mức như con tôm luộc. Thẩm An An mím môi cười, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa.

"Dù sao cũng phải xuất giá, có cản hay không cũng chỉ là hình thức, không quan trọng."

Đoan Oánh Oánh nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên, đánh giá Lâm Vũ Nhu một lượt, chân mày cau chặt. Không phải Thẩm gia và Lâm gia đã hủy hôn sao? Vừa rồi nàng ta nói vậy là có ý gì?

Thẩm công tử tìm áo choàng giúp nàng ta ư?

Chưa kịp suy nghĩ thêm, một đám người đã ồn ào tràn vào Hải Đường viện. Lâm Vũ Nhu đảo mắt nhìn quanh phòng, nhanh chóng nhặt một cây gậy trong góc rồi chạy tới chặn cửa lại.

Mặc Hương, Mặc Nhiễm cũng lập tức lao lên giúp một tay.

"Không thể để hắn dễ dàng rước tỷ đi được, lễ tiết vẫn phải có."

Không hiểu sao, Đoan Oánh Oánh cũng vô thức tiến lên, cùng các nàng đè chặt cánh cửa. Lâm Vũ Nhu liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng không nói gì.

"Tân nương tử, tân lang đến đón người rồi, nên ra cửa thôi!"

Bà mối cất giọng lanh lảnh giữa sân.

"Đúng vậy, Thẩm An An, chúng ta đã chờ từ sáng sớm đến giờ, sắp đông cứng hết rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa!"

Người nói là Lý Hoài Ngôn, nhưng lập tức bị Lăng Thần Dật gõ đầu nhắc nhở: "Nói năng cẩn thận! Phải gọi là Hoàng Tử phi!"

Người đến rất đông, ai nấy đều cười nói rôm rả.

Thẩm An An đứng dậy, đẩy khung cửa sổ ra. Dáng người nàng mảnh mai yêu kiều, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ánh mắt Tiêu Uyên gần như chìm đắm trong bóng hình nàng.

Làn da nàng vốn trắng mịn, nay khoác lên mình bộ hỷ phục màu đỏ tím lại càng nổi bật vẻ trong suốt tựa bạch ngọc. Lớp trang điểm tinh xảo, đến cả chiếc phượng quan đội trên đầu cũng khiến nàng đẹp đến mức vừa vặn, không dư thừa, không lấn át.

"Chậc, ngươi ngẩn ngơ cái gì vậy, mau nói gì đi chứ!"

Trưởng công chúa, người làm phúc nhân hôm nay đẩy nhẹ Tiêu Uyên, khiến hắn hoàn hồn.

Ánh mắt Thẩm An An dừng trên gương mặt hắn. Dung mạo cùng khí chất của Tiêu Uyên đủ để gọi là tuyệt thế trong kinh thành, là kiểu nam nhân chỉ cần một ánh nhìn đã có thể khiến nữ tử sa vào lưới tình.

Hôm nay, hắn còn rực rỡ hơn cả lần đầu nàng gặp.

Chợt, nàng không thể nhớ nổi kiếp trước, ngày thành thân của họ, hắn trông như thế nào nữa.

"Hai người các ngươi còn định nhìn nhau đắm đuối đến bao giờ? Chúng ta đều đang chờ đây này! Trời lạnh thế này, mau mau lên đi!"

Hôm nay là ngày vui, ai cũng cởi mở, ngay cả những công tử thường ngày kính sợ Tiêu Uyên lúc này cũng không kiêng dè mà buông lời trêu chọc.

Tiêu Uyên bị đẩy nhẹ về phía trước, khóe môi khẽ cong, nụ cười không thể che giấu.

"Phu nhân muốn thế nào mới chịu mở cửa đây?"

"Người chặn cửa cũng đâu phải ta."

Thẩm An An nhẹ nhàng đáp: "Nếu chàng có thể thuyết phục họ mở cửa, ta tất nhiên sẽ đi theo chàng ngay."

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Tiêu Uyên nhếch môi, giơ tay khẽ ngoắc về phía trước.

Người đầu tiên xông ra là Lý Hoài Ngôn, hắn lớn tiếng tuyên bố: "Người bên trong nghe đây! Các ngươi đã bị bao vây! Bọn ta cho các ngươi một cơ hội, mau nói điều kiện đi, nếu không, bọn ta sẽ phá cửa xông vào đấy!"

Thẩm An An ung dung tựa vào khung cửa sổ, lặng lẽ quan sát Lý Hoài Ngôn và Lâm Vũ Nhu đấu khẩu.

Nhưng đột nhiên, khi tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Tiêu Uyên bất ngờ lao vút về phía khung cửa. Trước mắt Thẩm An An chỉ thấy một bóng dáng lướt qua, rồi eo nàng đã bị một cánh tay mạnh mẽ siết lấy, kéo vào trong phòng. Ngay sau đó, thân ảnh cao lớn đứng chắn ngay trước mặt nàng.

Bàn tay nóng rực vẫn đặt trên eo nàng, mãi một lúc sau nàng mới kịp hoàn hồn.

Lâm Vũ Nhu lập tức bất bình lên tiếng: "Tứ Hoàng Tử, sao ngài có thể như vậy? Nhà ai lại rước dâu bằng cửa sổ chứ?"

"Phu nhân nhà ta sợ lỡ mất giờ lành, đau lòng vì ta phải đứng ngoài trời lạnh, nên mới mở cửa sổ cho ta vào."

Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, nói nhiều hơn hẳn, nụ cười trên môi cũng ôn hòa hơn, chỉ là trong sự ôn hòa ấy vẫn phảng phất vẻ ngạo nghễ.

Bàn tay đặt trên eo nóng bỏng đến mức khiến Thẩm An An không tự chủ mà đẩy hắn ra, khẽ nhíu mày: "Sao trước đây ta không biết chàng lại mặt dày thế này?"

Hắn nhẹ nhàng cười, cực kỳ vui vẻ, cúi xuống ghé sát tai nàng, dùng chất giọng chỉ mình nàng nghe thấy, trêu chọc: "Thế này đã là gì? Trời vẫn còn sáng, An An, nàng dùng từ này sớm quá rồi."

Tân lang đã vào được phòng, Lâm Vũ Nhu và mọi người cũng không giữ cửa nữa. Một nhóm lớn người tràn vào, Tiêu Uyên nhanh chóng cầm lấy cây quạt tròn trên bàn trang điểm, nhét vào tay Thẩm An An.

"Nàng vừa rồi đứng ngay cửa sổ, ai mà chưa nhìn thấy chứ?"

"Lễ không thể bỏ."

Tổ tiên truyền lại quy củ tự có đạo lý của nó.

Thẩm An An bĩu môi, rõ ràng nói rằng ba ngày trước đại hôn không được gặp mặt, vậy mà nửa đêm hắn trèo tường vào thì lại không thấy ai nhắc đến chuyện lễ tiết gì cả.

"Được rồi, chúng ta nhanh chóng làm cho xong nghi thức, rồi mau xuất môn thôi. Uyên nhi đã trải thảm đỏ suốt mấy chục dặm, còn phải đi vòng quanh thành mấy lượt đấy."

Trưởng công chúa tiến lên, dìu Thẩm An An ngồi xuống, cầm lược gỗ đỏ lên, vừa chải vừa hát.

"Một chải chải đến đuôi, phú quý suốt đời chẳng phải lo."

"Hai chải chải đến đuôi, thân thể khỏe mạnh chẳng âu sầu."

"Ba chải chải đến đuôi, con đàn cháu đống lại trường thọ."

"Một chải chải đến ngọn, phu thê hòa thuận tình sâu nặng."

"Hai chải chải đến ngọn, liền cánh chim trời bay sóng đôi."

"Ba chải chải đến ngọn, vinh hoa phú quý hưởng cả đời."

Chiếc lược nhẹ nhàng lướt trên tóc Thẩm An An, chỉ khẽ di chuyển từng chút một, sợ làm rối đi búi tóc tinh xảo của nàng.

Nghi thức hoàn tất, Tiêu Uyên lập tức đưa dải lụa đỏ đã chuẩn bị sẵn cho nàng, giọng trầm ổn: "Đừng sợ."

Nàng khựng lại, nàng có sợ sao?

Nhận lấy dải lụa, hai người dưới sự vây quanh của mọi người cùng rời khỏi Hải Đường Viên.

Trong chính sảnh, Thẩm Văn và Thẩm phu nhân ngồi ngay ngắn, ánh mắt rưng rưng nhìn nữ nhi tiến đến.

Những lời dặn dò khuôn mẫu, từng câu từng chữ đều giống hệt kiếp trước, khiến trái tim vốn dĩ đang bình thản của Thẩm An An dần thắt lại.

Sau đó, Thẩm Trường Hách cõng nàng ra cửa.

Tứ Hoàng Tử thân chinh đến đón, mười dặm hồng trang, thảm đỏ trải dài khắp nẻo đường, hôn lễ này, quả thực là một cảnh tượng hiếm thấy trong hoàng gia.

Loading...