Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 121: Đối Mặt Trong Thư Phòng.

Cập nhật lúc: 2025-06-25 01:09:52
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng Thượng chỉ coi như thấy hành động nhỏ của , long án bắt đầu phê duyệt tấu chương. mới cầm lên quyển đầu tiên, bút còn kịp hạ xuống.

"Rầm!"

Ngự thư phòng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, cánh cửa đá tung từ bên ngoài, chấn động đến mức cây bút trong tay Hoàng Thượng cũng rơi xuống long án.

Đại thái giám thậm chí còn thấy cửa ngự thư phòng rung lên bần bật, như thể chỉ cần thêm một cú đá nữa là sẽ đổ sập xuống.

Xem , cánh cửa .

Bị Hoàng Tử phá cửa xông thế , chắc hẳn đây là đầu tiên trong lịch sử.

Hoàng đế tức giận đến mức mặt tái xanh, trừng mắt : "Tiêu Uyên, con định gì?"

Hắn thật sự phản ? là càng ngày càng ngang ngược! Chẳng lẽ tưởng rằng trẫm thực sự sẽ gi-ết con chắc?

câu , ông , e rằng chẳng còn chút uy h.i.ế.p nào nữa.

Đại thái giám "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, thể run lên.

Phụ tử hai thường xuyên tranh chấp, nhưng đây là đầu tiên Tiêu Uyên tức giận đến mức .

"Trên điện Phụng Thiên rõ ràng, nhi thần đặc biệt đuổi theo, cùng phụ hoàng bàn luận thêm."

Tiêu Uyên sắc mặt lạnh nhạt, long án, dáng vẻ cao ngạo, khí chất xuất chúng.

Hoàng đế , lửa giận vơi một nửa. Chỉ riêng khí phách , trong các Hoàng Tử, giống ông nhất.

Chỉ tiếc rằng, quá cố chấp, hết đến khác vì chuyện nhỏ mà màng đại cục, khiến ông vô cùng thất vọng.

Nếu vì điều đó, giang sơn Đại Lương , ông thực sự sẵn lòng trao cho .

Ánh mắt hoàng đế thoáng qua chút phức tạp, như thể đang đối diện với Thục phi năm xưa.

"Con ý Thẩm cô nương, trẫm đồng ý . Vậy con còn tranh cãi điều gì nữa?"

Giọng điệu hoàng đế lạnh băng.

"Vậy còn Đoan Tam cô nương? Đó là phụ hoàng ý ?"

"Phải thì ? Trẫm là hoàng đế, trẫm bảo con cưới, con liền cưới."

Tiêu Uyên khẽ nhạt: "Người con thích thì con cưới, còn phụ hoàng thích, phụ hoàng tự cưới ?"

"Xấc xược!"

Hoàng đế tức giận đến mức thở dồn dập: "Con đang những lời lẽ hồ đồ gì ?"

"Vì Thẩm gia, con hết đến khác chống đối trẫm, thần tử thì bất kính, con thì bất hiếu. Sớ tấu của văn thần dâng lên chất thành núi! Con cưới Đoan Tam cô nương, còn định vững trong triều thế nào?"

Ngòi bút trong tay Ngự sử từ đến nay chính là thanh đao gi-ết thấy má-u!

Chuyện dù xét về danh dự thế lực cũng gây ảnh hưởng nhỏ đến Tiêu Uyên. Đoan lão gia từng là tấm gương của giới sĩ phu, ông ban hôn cho Đoan Tam cô nương, chẳng cũng vì giúp ?

Tiêu Uyên bật lạnh lẽo: "Nhi thần ngày hôm nay, chẳng lẽ do phụ hoàng một tay thúc đẩy ?"

Hắn chằm chằm hoàng đế: "Phụ hoàng, lúc nhi thần thực sự hiểu . Một mặt hao tâm tổn trí chèn ép chúng con, một mặt đến lúc nguy cấp thì giơ tay kéo chúng con một cái. là quá công bằng!"

Lúc , khi Tiêu Trạch thất thế, liền dốc sức nâng đỡ , chèn ép Tiêu Uyên. Giờ Tiêu Trạch thế lực lớn mạnh, ban hôn, và Tiêu Trạch ngang sức ngang tài.

"Phụ hoàng phân chia lợi ích thật công bằng quá mức."

Ép họ kiềm chế lẫn , ai thể vượt trội hơn ai, tựa như hai quân cờ trong tay, đặt ở thì đặt.

Sắc mặt hoàng đế thoáng cứng , lạnh lùng dời ánh mắt , Tiêu Uyên nữa: "Bất kể con gì, Đoan Tam cô nương, con nhất định cưới!"

"Nếu nhi thần cưới thì ?" - Giọng Tiêu Uyên lạnh như băng.

Hoàng đế lạnh, ánh mắt băng giá chằm chằm : "Vậy thì cả hai ngươi đều khỏi cưới. Trẫm sẽ đưa cả hai nàng phủ Nhị Hoàng Tử."

Hoặc là ngươi chấp nhận cả hai, hoặc là ai thuộc về ngươi, tất cả đều sẽ thuộc về Nhị Hoàng Tử. Nghĩ đến đây, ông chắc rằng Tiêu Trạch sẽ vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt Tiêu Uyên lập tức tràn ngập sát khí.

Hoàng đế chẳng hề để tâm.

Bất kể là ai, cũng theo con đường mà ông định sẵn, một ai thể ngoại lệ.

"Được."

Đột nhiên, cong môi nhạt, ánh mắt lạnh như băng: "Vậy thì phụ hoàng cứ chờ xem."

Dứt lời, xoay rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Sắc mặt hoàng đế thoáng trầm xuống, ánh mắt chặt chẽ dõi theo bóng lưng rời của Tiêu Uyên.

Tên nghịch tử , e là sắp giở trò .

"Cho theo dõi , động tĩnh gì lập tức bẩm báo."

Ông trầm giọng dặn dò tổng quản thái giám.

Thái giám lập tức tuân lệnh, lui xuống.

Khi trong thư phòng chỉ còn một , hoàng đế chậm rãi thở một dài, dựa lưng long ỷ, thần sắc chút hoảng hốt.

Tên nghịch tử , đúng là con của nàng , cũng cứng đầu y hệt.

Tại thể lời một chút, giống như mẫu tử Ninh Phi, để cũng đến mức…

Ý nghĩ của hoàng đế dần trôi xa. Ông yên long ỷ thật lâu, mãi vẫn thể hồn.

Ông là hoàng đế, mỗi ngày xử lý trăm công nghìn việc, thời gian cho thứ tình ái vô nghĩa , càng thể chỉ sủng ái một . Năm xưa, nàng hiểu điều đó.

Giờ đây, nhi tử của ông cũng chẳng hiểu điều đó. Giang sơn Đại Lương, tuyệt đối thể dù chỉ một chút hiểm họa.

Vừa rời khỏi Ngự Thư Phòng xa, Tiêu Uyên gặp Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật, những vẫn luôn đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy sắc mặt tràn đầy tức giận, hai liền hiểu rằng cuộc chuyện với Hoàng Thượng e rằng chẳng mấy .

"Thái giám tuyên chỉ rời cung, đến Đoan phủ và Thẩm phủ ." - Lý Hoài Ngôn hạ giọng báo tin.

"Ừm."

Tiêu Uyên đáp nhạt, ba cùng rời cung, trở về phủ Tứ Hoàng Tử.

Trong thư phòng, Tiêu Uyên nửa tựa ghế tròn, sắc mặt đen , im lặng một lời. Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn liếc , cẩn trọng mở lời.

"Dù chuyện hôn sự như mong của , nhưng ít nhất cũng là một chuyện . Thẩm gia vẫn bảo , và cũng thể cưới Thẩm cô nương về ."

Thực , trong mắt bọn họ, kết cục cũng tệ đối với Tiêu Uyên.

Đoan Tam cô nương là hiền thục, nho nhã. Dù trở thành chính phi, cũng khó mà lấn át tính cách bướng bỉnh của Thẩm An An. Chẳng hưởng cảnh mỹ nhân song hành cũng là chuyện ?

Tiêu Uyên vẫn giữ khuôn mặt trầm lặng, đáy mắt sâu thẳm như băng lạnh.

Trong giấc mộng , chỉ riêng Đoan Mộng Mộng khiến phủ Tứ Hoàng Tử gà bay chó sủa. Nếu cả hai nàng đều gả đây, e rằng nữ nhân đó sẽ ngần ngại lật tung cả nóc phủ.

Hắn bảo Thẩm Trường Hách chuyển lời cho Thẩm An An, rằng hãy chờ tin từ . Làm thể thất hứa, khiến nàng thất vọng ?

"Chủ tử."

Quản gia gõ nhẹ cửa, bưng theo thánh chỉ bước .

Nụ mặt ông lập tức cứng đờ khi chạm ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Uyên. Cầm thánh chỉ trong tay, mà nên đặt xuống mới .

Lăng Thần Dật dậy, đón lấy thánh chỉ từ tay quản gia, phất tay hiệu cho ông lui xuống.

Trên trán quản gia lấm tấm mồ hôi lạnh, vội vã xoay rời .

Lăng Thần Dật đặt thánh chỉ lên án thư của Tiêu Uyên, thẳng : "Chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày đại hôn, im lặng như ý gì? Cuối cùng là cưới cưới?"

Dù bọn họ suy đoán thế nào thì quyết định vẫn .

Ánh mắt Tiêu Uyên rơi xuống thánh chỉ, ngón tay thon dài cầm lên, mở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-121-doi-mat-trong-thu-phong.html.]

Dòng chữ cuối cùng đập mắt, đồng thời, lời của Hoàng đế vang lên trong tâm trí: "Hoặc là cưới cả hai, hoặc là cưới ai. Nếu , cả hai sẽ cùng đưa phủ Nhị Hoàng Tử."

"Đương nhiên là cưới."

Hắn nhàn nhạt lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn còn điều x-ác nhận.

Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cũng thả lỏng hơn. Chỉ sợ vì chuyện danh phận mà đối đầu với Hoàng Thượng.

"Thế mới đúng! Dù cũng là trong phủ Tứ Hoàng Tử, chính phi trắc phi đều là của . Huynh thích Thẩm cô nương thì cứ thiên vị nàng , Hoàng Thượng thể quản chuyện phòng the của ngài mãi . Với Đoan Tam cô nương, chỉ cần cho nàng địa vị xứng đáng của một chính phi là đủ."

Lăng Thần Dật khuyên nhủ bằng giọng điệu chân thành.

Lý Hoài Ngôn gật gù đồng tình, thấy lời vô cùng hợp lý. Tiêu Uyên dù gì cũng là Hoàng Tử, ngày nếu thật sự bước lên ngôi vị hoàng đế, thì hậu cung ắt hẳn sẽ thêm nhiều nữ nhân.

"Chẳng qua chỉ là danh phận tạm thời, đợi đến khi thành đại nghiệp, khi đó trao vị trí nào cho ai, chẳng đều do ngươi quyết định ?"

X-ác nhận quyết định của Tiêu Uyên, Lăng Thần Dật lập tức rời khỏi thư phòng, dặn dò quản gia nhanh chóng chuẩn hôn lễ, trang hoàng phủ .

Thời gian còn nhiều, bọn họ gấp rút chuẩn , tuyệt đối thể để đại hôn trở thành trò vết nhơ của phủ Tứ Hoàng Tử.

Tiêu Uyên đám bận rộn, chỉ nhếch môi lạnh, lời nào.

Lý Hoài Ngôn thở dài, sang Lăng Thần Dật : "Giá mà thể tách mà cưới thì , mà Hoàng Thượng cố tình để cả hai cô nương Đoan – Thẩm cùng cửa trong một ngày. Một là chính phi, một là trắc phi, những Thẩm cô nương cửa bên, ngay cả nghi thức cũng chẳng , đêm tân hôn chỉ thể chờ trong căn phòng trống. Với tính khí của nàng , e rằng sẽ náo loạn phủ mất thôi."

Theo lẽ thường, khi hai cùng cửa một ngày, Tiêu Uyên buộc phòng của chính phi, cùng nàng bái đường, uống rư-ợu giao bôi, động phòng hoa chúc. Còn trắc phi chỉ thể lẻ loi chờ đợi, một trong đêm tân hôn.

Nếu thể tổ chức hai ngày khác , thì dù là trắc phi, hôn lễ vẫn thể long trọng hơn một chút. nay cả hai cùng cửa, chẳng khác nào Thẩm cô nương xem nhẹ, đến mức chẳng còn chút thể diện nào.

Mà nàng kiêu ngạo như , Hoàng Thượng thực sự là đẩy nàng đường cùng.

Lăng Thần Dật huých nhẹ Lý Hoài Ngôn, ý bảo đừng nữa khi thấy sắc mặt Tiêu Uyên ngày càng khó coi.

Lý Hoài Ngôn cũng chẳng để tâm, chỉ nhún vai: "Vẫn là câu đó thôi, bước phủ Tứ Hoàng Tử, thì chuyện đều do Tiêu Uyên định đoạt. Hoàng Thượng chẳng lẽ truy cứu xem đêm tân hôn sẽ ngủ ở phòng nào?"

Coi như đây là một lời an ủi mong manh dành cho Tiêu Uyên.

từ đầu đến cuối vẫn hề lên tiếng.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu, ngón tay thon dài xoay nhẹ chiếc ban chỉ bằng ngọc bích tay trái, ánh mắt trầm tư, ẩn bóng tối chẳng đang suy tính điều gì.

Bên ngoài, giọng Khánh An vang lên: "Chủ tử, trong cung phái đến chủ trì hôn lễ tới."

"Ừ." - Tiêu Uyên đáp hờ hững.

Khánh An ngập ngừng giây lát, dè dặt hỏi: "Vậy... nên sắp xếp bọn họ thế nào?"

"Làm cũng , chỗ ngủ là ." - Lăng Thần Dật thấy sắc mặt Tiêu Uyên ngày càng u ám, vội vàng đáp .

Khánh An lúc mới lui xuống theo lệnh.

"Hoàng thúc phái tới, e rằng bọn họ sẽ ở phủ suốt mười ngày. Trong thời gian , chúng cần cẩn trọng hơn mới ."

Lý Hoài Ngôn gật đầu, cầm chén án thư lên uống một ngụm, nhưng lạnh ngắt. Hắn cau mày, trầm tư suy nghĩ.

"Giờ e rằng Tứ Hoàng Tử đỏ mắt vì hôn sự , thật sự hiểu dụng ý của Hoàng Thượng là gì nữa."

Lý Hoài Ngôn ngước Lăng Thần Dật, sang Tiêu Uyên.

"Các ngươi xem, rốt cuộc Hoàng Thượng thực sự ai Thái Tử?"

Lăng Thần Dật mím môi, lâu mới lắc đầu: "Hoàng thúc cứ ai ở thế yếu thì giúp đó, khiến hai Hoàng Tử ngừng hao tổn thế lực, thật đúng là đoán nổi suy nghĩ của ."

" chẳng ngoài Tiêu Trạch và Tiêu Uyên, ngài còn vị Hoàng Tử trưởng thành nào thể kế thừa ngai vàng ? Để họ đấu đá lẫn như , rốt cuộc lợi gì cho Hoàng Thượng?"

Lý Hoài Ngôn nghĩ mãi thông.

Thư phòng rơi im lặng, ai thêm lời nào.

Người trong cung đến nhanh, bước phủ lập tức bận rộn trang hoàng. Chưa đầy hai canh giờ, ngay cả những cây trụi lá trong viện cũng treo đầy hồng điều chúc phúc trăm năm hòa hợp.

Khánh Phong đám thái giám trong cung chỉ định quản sự, cắn răng bước thư phòng, hỏi: "Chủ tử, tổng quản thái giám hỏi, chính phi và trắc phi sẽ sắp xếp ở hai viện nào?"

Tiêu Uyên hờ hững nâng mắt , gương mặt chút biểu cảm khiến Khánh Phong lạnh toát sống lưng, chỉ đầu rời ngay lập tức.

Cũng may, một lát , Tiêu Uyên rốt cuộc cũng lên tiếng: "Ngô Đồng Viện."

Ngô Đồng Viện là chính viện, gần thư phòng nhất, đương nhiên là nơi chính phi cư ngụ.

Vậy còn trắc phi thì ?

Khánh Phong yên rời , sắc mặt Tiêu Uyên dần trầm xuống: "Sao, còn vấn đề gì nữa?"

Khánh Phong nuốt nước bọt, cưới hai , một viện đủ?

"Vậy… trắc phi..."

"Cút."

"Vâng."

Khánh Phong dám chần chừ, lập tức chạy khỏi thư phòng.

Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đều cho rằng Tiêu Uyên đang khó chịu nên ai gì thêm.

Thánh chỉ vẫn tùy ý đặt án thư, Tiêu Uyên khẽ nheo mắt, chìm trầm tư.

Trong giấc mộng, bọn họ hành hạ lẫn , khiến cuộc hôn nhân vốn dĩ nên viên mãn đầy rẫy thương tích.

Nàng đau khổ, tuyệt vọng, oán hận, nhưng trong ánh mắt ngập tràn tình yêu. Những hình ảnh mỗi đều khiến giật tỉnh giấc giữa đêm, để cảm giác hối hận và tự trách nhấn chìm trong đau khổ.

Hắn từng sẽ bù đắp, thể tự tay đẩy hai một bi kịch mới?

Hắn thể chịu đựng thêm ánh mắt lạnh lùng và căm ghét của nàng nữa.

Không thể nàng và một nữa rơi cảnh tương tàn, cách nào cứu vãn.

Ánh mắt chợt dừng ở đống tấu chương chồng chất án thư, tiện tay chọn lấy một quyển, mở .

Lý Hoài Ngôn liếc tấu chương đó, nhíu mày: "Mưa dầm ở Từ Châu kéo dài hơn nửa tháng, triều đình vẫn phê duyệt tiền cứu trợ, sợ rằng sẽ ít bách tính chịu cảnh tử vong, thây phơi đầy đường."

đám quan viên trong triều chẳng ai bận tâm đến điều , ai nấy chỉ lo giữ chặt phần lợi ích của . Khi thu thuế thì nhanh như chớp, nhưng lúc bỏ tiền cứu dân thì khó khăn hơn cả mất mạng!

Khóe môi lạnh lẽo của Tiêu Uyên chợt nhếch lên, đẩy tấu chương sang cho Lăng Thần Dật: "Phụ hoàng mấy ngày nay rảnh rỗi quá , cũng nên để việc mà ."

thời điểm nhạy cảm , vẫn tâm tư đẩy thêm phiền phức cho Hoàng Thượng.

Lăng Thần Dật nhất thời đoán ý định của Tiêu Uyên, nhưng vẫn nhận lấy tấu chương và gật đầu.

Tiêu Uyên đó liền dậy, Lăng Thần Dật lập tức hỏi: "Ngươi định ?"

"Hương Giác Tự."

Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đồng loạt nhíu mày, “Giờ , ngươi đến Hương Giác Tự gì?”

Tiêu Uyên trả lời, chỉ lấy áo choàng khoác lên rời khỏi thư phòng. Trước khi , còn quên dặn Khánh An trông coi Ngô Đồng Viện, sắp xếp thật chu đáo.

Một đạo thánh chỉ liên lụy đến ba , nhưng kẻ vui vẻ nhất chính là Đoan gia.

Khi Đoan Mộng Mộng nhận thánh chỉ, nàng kinh ngạc, vui sướng, thậm chí thể tin nổi.

Thái giám truyền chỉ còn kịp rời , nàng phá bỏ hết thảy sự giáo dưỡng nghiêm cẩn nhiều năm qua, kéo tay Đoan lão phu nhân và Đoan phu nhân, mừng rỡ nhảy nhót tưng bừng.

Sự phấn khích trong ánh mắt nàng đối lập với những dải lụa đỏ treo đầy trong viện.

Thái giám truyền chỉ khẽ cau mày, dừng thêm một khắc nào mà lập tức rời .

Đoan lão gia mặt trong phủ, khiến Đoan gia thiếu chỗ dựa vững chắc. Mối hôn sự chẳng khác nào than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi. Đoan lão phu nhân cũng vui mừng khôn xiết.

“Vào trong tiếp.”

Bà giữ tay Đoan Mộng Mộng , dẫn trong phòng.

Đoan Mộng Mộng vẫn thoát khỏi niềm vui sướng tột độ .

Bỗng nhiên, Đoan Oánh Oánh từ đầu vẫn im lặng, chậm rãi lên tiếng: “Được tứ hôn đương nhiên là chuyện , nhưng Hoàng Thượng còn ban hôn cho Thẩm cô nương trắc phi. Chính phi và trắc phi thành cùng một ngày, chuyện e là…”

Loading...