Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:51:48
Lượt xem: 21
Phàn Trường Ngọc sửng sốt một lúc, sau khi lấy cho mình một miếng trong đĩa bánh ngọt, nàng đẩy cả đĩa về phía Công Tôn Ngân với một đôi mắt hạnh thành thật.
Ý nghĩa rất rõ ràng: cho ngươi ăn.
Công Tôn Ngân gần như ngất đi vì tức giận.
Tạ Chinh lúc này vẫn lạnh lùng nói: "Đừng lo lắng cho hắn."
Công Tôn Ngân không khỏi gầm lên: "Tạ Cửu Hành, có lúc ngươi phải cầu ta! Ta nói cả nửa ngày..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Chinh ngắt lời hắn ta: “Thục phi là hậu nhân của Thích gia, Ngụy Nghiêm từng được Thích lão tướng quân dạy bảo.”
Cơn giận của Công Tôn Ngân đông cứng lại, những suy nghĩ vụn vặt trong đầu hắn ta ngay lập tức được khơi dậy: "Cho nên Ngụy Nghiêm che đậy chuyện này, là vì sợ làm hoen ố thanh danh của Thích gia?"
Dù sao Thích lão tướng quân cùng mấy người nhi tử đều đã tử trận, Thích gia mới gánh được bốn chữ cả nhà trung liệt, Thái tử Thừa Đức cũng có một thân khí khái của người Thích gia, cho nên rất được bách tính ủng hộ.
Một nhà trung liệt như thế, nếu lại có một phi tử có thủy tính dương hoa*, đích thật là làm nhục gia phong.
*thủy tính dương hoa: chỉ nữ tử không chuyên chính, tác phong không đứng đắn.
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngược lại ta cảm thấy, Ngụy Nghiêm làm vậy là vì thanh danh của Thục phi. Ông ta quen biết với Thục phi, chuyện ông ta phạm vào là đại tội có tiếng xấu muôn đời, thừa nhận có tư tình với Thục phi, bất quá cũng sẽ khiến Thục phi cũng như ông ta bị hậu thế tiếp tục thóa mạ."
Những phi tần từng gây nên giữa sóng gió giữa quân vương và thần tử khiến các triều đại đổi thay, cho tới nay diễm danh vẫn lan xa, miêu tả trong chính sử lại càng khó coi, thậm chí sẽ trở thành đề tài bàn tán của bọn lưu manh trong buổi trà dư tửu hậu.
Những nữ nhân bình thường phàm là trúng vào diễm danh phù lãng này một chút, đều chỉ có thể nhảy sông tự sát để chứng minh trong sạch.
Công Tôn Ngân lại ngồi xuống, chỉ nói: "Nếu thật là như thế, cũng rất kỳ lạ, loại người ý chí sắt đá như Ngụy Nghiêm kia, sẽ vì nữ nhân mà làm được đến mức này?"
Phàn Trường Ngọc đem những chuyện nghe được từ chỗ An Thái phi nói cho hai người họ biết.
Tạ Chinh và Công Tôn Ngân nghe xong đều im lặng.
Phàn Trường Ngọc nói: “Nếu như tiên đế từng tính toán Ngụy Nghiêm, cái c.h.ế.t của Thục phi cùng với trận bức vua thoái vị kia, chỉ sợ cũng có chuyện kỳ quái. Chỉ là có một chỗ ta không thể nghĩ ra được, sau khi Thục phi c.h.ế.t đi Ngụy Nghiêm vẫn còn bận tâm với thanh danh của bà ấy, năm đó đêm tối ông ta thăm dò cung Thanh Hòa bị cấm quân phát hiện, cớ gì lại bỏ Thục phi lại một mình chạy trốn?”
Tạ Chinh không nói gì.
Công Tôn Ngân xoa xoa mi tâm: "Cũng không thể là do lão tặc Ngụy Nghiêm này năm đó biết không thể nào cứu được Thục phi, không muốn c.h.ế.t cùng Thục phi nên mới trốn đi, những năm này đã nếm đủ tư vị quyền thế, mới sinh ra lòng áy náy với Thục phi, cho nên muốn bù đắp một hai?"
Phàn Trường Ngọc không hồi đáp lại.
Nếu thật như Công Tôn Ngân nói, Ngụy Nghiêm không cho Thục phi dính vào chỉ là nửa phần vết nhơ kia, cũng lộ ra sự nực cười.
“Theo ý ta, vụ án này nếu không thì cứ kết thúc như thế đi.” Công Tôn Ngân đột nhiên nói.
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh không nói nên lời.
Công Tôn Ngân dùng cán quạt gõ lên bàn một cái: "Thủ phạm của huyết án Cẩm châu không thể thoát khỏi hai người Ngụy Nghiêm và Tùy Thác, Tùy gia đã c.h.ế.t hết, Ngụy Nghiêm cũng đã bị xử trí, ô danh ông ta đẩy cho Mạnh lão tướng quân cũng có thể được rửa sạch, ông ta vừa c.h.ế.t đi, những tính mạng do ông ta nợ kia, cũng coi như đã được đền đáp, vậy sao không thể xem đây là đã lấy lại công đạo cho những tướng sĩ và người trong thiên hạ đã c.h.ế.t oan ở Cẩm châu năm đó?"
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh vẫn không nói gì, Công Tôn Ngân nói: "Nếu không cạy được miệng Ngụy Nghiêm, cũng không thể cứ một mực kéo dài như vậy, tân đế... cũng phải chuẩn bị vào ngôi vị phải không?"
Lại lâm vào một trận trầm mặc, mới có một giọng nói chậm rãi mà kiên định vang lên: "Vụ án không thể khép lại."
Công Tôn Ngân ngẩng đầu, Tạ Chinh cũng hơi ghé mắt nhìn sang.
Bầu trời từ cửa sổ khép hờ chiếu vào trong điện, trong trẻo sáng sủa, nữ tướng quân trẻ tuổi mặc nhuyễn giáp ngồi ngay ngắn trên đệm bồ đoàn, hàng mi dài hơi rũ xuống, mặt mày cương nghị, tràn đầy khí khái hào hùng.
Công Tôn Ngân hỏi: "Tại sao?"
Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt phản chiếu nắng sớm bao la như hải quang: “Chúng ta đều đang ngồi ở vị trí này, không nên lại hồ đồ khép án như thế. Trên công đường của phủ nha huyện lệnh thất phẩm, còn treo cao tấm biển ‘Gương sáng treo cao’, chính là vì chính nghĩa và công lý. Ngụy Nghiêm hại phụ mẫu ta, hủy hại thanh danh của ngoại tổ phụ ta, ta hận ông ta đến tận xương tủy, nhưng ông ta đã làm nhiều việc ác, cũng thật sự đáng chết, nhưng không thể nên c.h.ế.t một cách hồ đồ như vậy.”
Ánh mắt nàng kiên nghị: "Huyết án Cẩm châu cần một chân tướng, là chân tướng thật sự."
Không thể mơ mơ hồ hồ, Ngụy Nghiêm c.h.ế.t rồi, chuyện năm đó coi như có thù báo thù, có oán báo oán.
Khi Ngụy Nghiêm vừa chết, chân tướng năm đó sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Công Tôn Ngân thu lại sự uể oải cuối cùng trong mắt, dùng một loại ánh mắt nghiêm túc chưa từng có đánh giá Phàn Trường Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-214.html.]
Cô nương trước mặt vẫn là bộ dáng anh dũng chân thành như trước, nhưng chỉ là bây giờ bên trong sự chân thành và dũng cảm đó lại có thêm một thứ gì đó khác nặng nề, không giống như núi non hùng vĩ, mà càng khoáng đạt hơn, tựa như lớp đất dày dưới lòng đất, kéo dài vô tận.
Chỉ trong lớp đất dày như vậy, mới có thể mọc lên những đỉnh núi hùng vĩ đột ngột nhô lên khỏi mặt đất.
Nhận thức này khiến Công Tôn Ngân run một hồi lâu, cho đến khi Tạ Chinh lên tiếng hắn ta mới bừng tỉnh lại.
"Vụ án Cẩm châu này, tiếp tục tra đi. Lại bắt đầu chuẩn bị cho chuyện tân đế lên ngôi."
Một câu đầu là nói với Phàn Trường Ngọc, câu sau là nói với Công Tôn Ngân.
Công Tôn Ngân đồng ý, nhưng khi hắn ta đứng dậy, lại trịnh trọng cúi đầu trước Phàn Trường Ngọc: "Ngân thật hổ thẹn vì những lời trước đó."
Hắn ta như vậy, cũng khiến Phàn Trường Ngọc có chút bất đắc dĩ, nói: "Công Tôn tiên sinh cũng vì cân nhắc cho thời cuộc."
Nàng đem hộp gấm mà Tề Xu mang theo đưa cho Công Tôn: "Đúng rồi, ta suýt chút nữa quên mất chuyện Trưởng công chúa đã giao, cái hộp này là do Trưởng công chúa nhờ ta giao cho tiên sinh."
Khi Công Tôn Ngân cầm lấy hộp, màu mắt hơi thu lại một chút, hỏi: "Công chúa thế nhưng còn có lời gì khác nhờ Phàn tướng quân chuyển lời không?"
Phàn Trường Ngọc thành thật nói: "Không có."
“Như vậy sao, như thế, liền đa tạ Phàn tướng quân.” Công Tôn Ngân mỉm cười, nhưng nụ cười kia tựa hồ không còn thoải mái tự tại như trước.
Sau khi Công Tôn Ngân rời đi trước, Phàn Trường Ngọc cùng Tạ Chinh thảo luận: "Huynh có cảm thấy sau khi Công Tôn tiên sinh lấy được hộp gấm thì là lạ hay không?"
Tạ Chinh từ phía sau ôm lấy nàng vào lòng: “Hắn trốn tránh Trưởng công chúa nhiều năm như vậy, nhưng tuổi của Trưởng công chúa đã lớn, nàng ấy không thể đợi thêm được nữa.”
Phàn Trường Ngọc còn chưa hiểu lời nói sâu sắc của hắn, chỉ cảm thấy vai mình trầm xuống, Tạ Chinh đã ấn cằm vào hõm vai của nàng.
“Cảm tạ.” Giọng hắn khàn khàn.
Khi Ngụy Nghiêm c.h.ế.t rồi, chung quy hắn sẽ mãi mãi không biết được, phụ thân của mình đến tột cùng là bởi vì chuyện gì mà phải chết.
Mối thù của phụ mẫu, oan khuất của Mạnh thị, làm sao nàng không hận Ngụy Nghiêm? Một khi Ngụy Nghiêm chết, nàng thật sự trả được đại thù.
Nhưng nàng đã cự tuyệt lời đề nghị kia của Công Tôn Ngân.
Phàn Trường Ngọc quay đầu lại mỉm cười với hắn: "Tạ đại tướng quân và Thái tử Thừa Đức cần một chân tướng cho tính mạng oan uổng của mình, ngàn vạn tướng sĩ ở Cẩm châu cũng vậy."
Nàng dùng lòng bàn tay phủ lên eo hắn, ánh mắt vẫn thuần khiết chân thành như trước: “Cùng nhau tìm đi, chúng ta sẽ luôn tìm được.”
-
Mọi chuyện thay đổi sau khi Du Thiển Thiển vào kinh.
Phàn Trường Ngọc căn bản không đề cập bất cứ điều gì về Tề Mân trước mặt Du Thiển Thiển, nhưng nàng và Tạ Chinh đã tốn công tốn sức tra Ngụy Nghiêm và tra Tùy gia, chung quy Du Thiển Thiển cũng nghe được phong thanh.
Một nước không thể một ngày không có vua, khi Tạ Chinh và Đường Bồi Nghĩa đang thương nghị chuyện đưa Du Bảo Nhi thượng vị, không thể tránh khỏi phải đối mặt với một vấn đề: Tề Mân vẫn đang treo nửa cái mạng.
Đến tột cùng, phải cho vị Hoàng trưởng tôn c.h.ế.t theo kiểu nào đây.
Mặc dù Du Bảo Nhi vẫn còn nhỏ, không có chút tình cảm phụ tử với Tề Mân, nhưng mấy người Đường Bồi Nghĩa vẫn không tán thành việc Tạ Chinh trực tiếp g.i.ế.c Tề Mân, nói phụ tử là trời sinh, lo lắng sau này Du Bảo Nhi sẽ bị người khác xúi giục, sẽ lưu lại tai họa ngầm.
Phàn Trường Ngọc không sợ điều này, nói thẳng: "Ta sẽ g.i.ế.c hắn, đứa trẻ đó biết lý lẽ, biết thân phụ mình cũng không phải người lương thiện gì. Lui một vạn bước, sau này có ghi hận, cũng sẽ nhớ đến lúc trước Tề Mân muốn g.i.ế.c mình, cũng là được ta từ dưới đao cứu trở về. Ta không sợ đứa trẻ kia hận ta."
Tạ Chinh bình tĩnh nắm lấy cổ tay nàng, ra hiệu nàng đừng tranh.
“Ta đi.” Hắn dùng giọng điệu rất thấp lặp lại lần nữa, không phải trưng cầu ý kiến, chỉ là ra lệnh.
Đường Bồi Nghĩa muốn thuyết phục hắn một lần nữa, nhưng đột nhiên một câu nói ở cửa truyền đến: "Hầu gia, chư vị tướng quân, thiếp thân có thể đi."
Mọi người ngước mắt lên, lại nhìn thấy một nữ nhân thướt tha đẩy cửa đi vào.
Phàn Trường Ngọc giật mình: "Thiển Thiển, sao tỷ lại đến đây?"
Các tướng lĩnh và phụ tá còn lại không quen biết với Du Thiển Thiển, đối với vị sắp là Thái hậu này, trên mặt phần lớn đều là sự cung kính.
Du Thiển Thiển nhìn Phàn Trường Ngọc, nói: "Ta biết muội muốn tốt cho ta, ta và Bảo Nhi đã nợ muội và Hầu gia rất nhiều, g.i.ế.c Tề Mân, hãy để cho ta đi thôi. Loại trừ được hắn, lại có thể hỏi ra được chuyện Tùy gia cấu kết với Ngụy Nghiêm, chỉ có lợi mà không có hại."
Cho dù Phàn Trường Ngọc có cố gắng khuyên can thế nào đi chăng nữa, vẫn cũng bị lời nói này của Du Thiển Thiển chặn lại.
Cuối cùng, nàng chỉ nhìn Du Thiển Thiển nói: "Vậy muội sẽ đi cùng tỷ."