Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:48:58
Lượt xem: 20
Bầu trời dường như bị vẫy lớp mực dày đặc, mọi thứ đều yên lặng như tờ.
Hai người ôm nhau gần đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Phàn Trường Ngọc mím chặt môi, đột nhiên dùng sức đẩy Tạ Chinh ra.
Sau khi xác nhận rằng hắn vẫn bình an vô sự, những lo lắng của nàng trên đoạn đường này đã hóa thành nỗi sợ hãi, còn có một sự tức giận và ủy khuất đột ngột dâng lên mà chính nàng cũng không hiểu rõ.
Nàng chất vấn: "Đáng lẽ ta không nên tới. Nhưng một mình huynh tới đây, nếu thật sự rơi vào mai phục của Ngụy Nghiêm, huynh để cho Tạ gia phải làm sao? Huynh để cho những thuộc cấp dưới trướng phải làm sao?"
Tạ Trung nói hắn đã quỳ gối trước bài vị tổ tiên Tạ thị nhận một trăm linh tám roi, sau khi hình phạt kết thúc, toàn bộ sau lưng hắn không còn một khối thịt lành, cảnh tượng hắn quỳ trong vũng m.á.u và thậm chí không thể đứng dậy dường như đang ở trước mắt nàng.
Phàn Trường Ngọc không biết có phải là bị gió thổi trên núi làm đau mắt hay không, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia ửng đỏ.
Nàng nhìn chằm chằm người trước mắt, tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền không khỏi run lên, cố nén vẻ lạnh lùng cứng rắn trên mặt, hỏi câu cuối cùng: "Huynh để ta phải làm sao?"
Những lời này khiến Tạ Chinh đột nhiên ngước mắt lên, đồng tử vô hình run lên rất nhỏ không thể để người nhìn thấy, tựa hồ không thể tin được nàng sẽ nói ra những lời như vậy.
Hốc mắt của Phàn Trường Ngọc đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn, giống như một con báo bị thương đã cùng đường mạt lộ: “Kể từ ngày biết được thân phận của huynh, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại huynh, chính là huynh ba phen mấy bận trêu chọc ta!"
"Về sau người nói ly biệt chính là huynh, ngăn cách bởi đại thù Tạ tướng quân, ta không trách huynh. Nhưng sau tiệc mừng ở Lư thành, cũng là huynh nói với ta, mặc kệ là ta họ Phàn hay là họ Mạnh, đều chỉ muốn ở cùng với ta! Hiện tại huynh là muốn quỵt nợ sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Những cảm xúc vốn kìm nén trong lồng n.g.ự.c dâng lên như thủy triều, gần như nuốt chửng lý trí của nàng.
Từ khi còn nhỏ, Phàn Trường Ngọc hiếm khi biểu lộ ủy khuất của mình với người khác, đây chính là lần duy nhất nàng không kiềm chế được cảm xúc, căm hận hét vào mặt người trước mặt: “Tạ Chinh, đồ hỗn đản!”
Vì sao huynh không dẫn theo người tới đây?
Hắn không cần nói cho nàng biết hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân hắn, dù sao cũng chưa có chứng cứ cụ thể cho thấy phụ thân nàng trong sạch, mang theo nữ nhi của người có lẽ là kẻ thù cùng đi bái tế, sẽ khiến hắn hổ thẹn với phụ mẫu.
Nàng không trách hắn.
Nhưng tại sao hắn lại muốn tự đặt mình vào nguy hiểm?
Kể từ khi biết trước khi hắn đến Lư thành tìm mình phải nhận chịu phạt, Phàn Trường Ngọc đã hiểu rõ cái c.h.ế.t của Tạ Lâm Sơn dù sao cũng là một ngọn núi đè nặng trong lòng hắn.
Trước mặt nàng, hắn không hiển sơn không lộ thủy*, nhưng sau lưng lại dùng cách riêng để chuộc lỗi với phụ mẫu.
*không hiển sơn không lộ thủy: là một người che giấu suy nghĩ và hành vi của chính mình, để người khác không dễ phát hiện
Tối nay đến đây một mình, cũng là để "chuộc lỗi" sao?
Phàn Trường Ngọc vẫn luôn là người chậm chạp trong tình cảm, khi nàng nghe Tạ Trung nói hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân hắn, bất quá nàng cũng chỉ thất thần trong chốc lát, cho đến giờ khắc này, những khổ sở và ủy khuất nàng đã tận lực coi nhẹ mới phá kén xông ra, cùng dâng lên đầu, khiến cho cổ họng nàng phải nghẹn ngào.
Hốc mắt chua xót vô cùng đau nhức, Phàn Trường Ngọc không muốn khóc, cố gắng không chớp mắt, không để cho nước mắt đọng lại trong đáy mắt rơi xuống, bộ dáng Tạ Chinh cách nàng có mấy bước cũng trở nên mơ hồ qua làn nước mắt cố kìm nén.
Cho dù nhìn không rõ, Phàn Trường Ngọc vẫn nhìn chằm chằm hắn, khó khăn mà kiên định nói: “Không có chứng cứ xác thực, ta không có cách nào thuyết phục huynh rằng phụ thân ta là trong sạch, về sau có lẽ cũng không thể tra ra được chứng cứ thật sự, như vậy thì từ đầu tới cuối phụ thân của ta có thể là hung thủ giúp đỡ Ngụy Nghiêm hại c.h.ế.t Tạ tướng quân."
"Huynh ở cùng với ta, cả ngày trong lòng đều sẽ mang theo áy náy, cả đời trôi qua cũng cùng với sự thống khổ và giày xéo."
Lồng n.g.ự.c như bị gió lạnh mở ra, lạnh đến phát đau.
Cổ họng Phàn Trường Ngọc đau đến khàn khàn, nước mắt bị đè nén trong hốc mắt lăn qua mi mắt, lăn ra như hạt châu vỡ, không hề lưu lại trên mặt.
Nàng hít sâu một hơi, nói ra một mạch: "Thay vì như thế, không bằng chúng ta cứ tách ra đi, ta cũng không muốn như vậy. Nhìn huynh một mình đau đớn dày vò, trong lòng ta cũng không dễ chịu, có lẽ ngay từ đầu huynh không nên trở lại tìm ta, đôi khi, đau dài không bằng đau ngắn ...ừm..."
Nàng còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị người chế trụ cổ, nặng nề ấn lên gốc bách thụ to lớn trước mộ.
Lưng đau nhức, nhưng Phàn Trường Ngọc không rảnh bận tâm.
Hơi thở nóng bỏng của Tạ Chinh ở ngay trước mặt, đôi mắt hắn đỏ tươi, cơ hàm nghiến chặt, dữ dội và hung bạo, giống như một con thú hoang sắp nổi điên.
Bàn tay đang giữ cổ nàng, gân xanh đang kéo căng, lực đạo to đến mức khiến người kinh hãi.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, giống như đang cố gắng hết sức khống chế tâm tình, không cho mình làm bất cứ chuyện gì tổn thương nàng, chút lý trí còn sót lại kéo lấy cơn tức giận đen kịt đang gào thét trong lồng ngực, khó khăn mà kiên quyết nói: “Không nên nói những lời như vậy nữa...."
Trong chớp mắt kia, đáy mắt hắn quả thật có mang theo phần oán hận.
"Nàng mắng không sai, ta chính là tên hỗn đản. Cho dù ta có chết, cũng sẽ kéo nàng vào trong quan tài với ta, nàng lại nói tách ra với ta sao?"
Hắn khẽ mỉm cười, khuôn mặt đầy m.á.u tái nhợt dưới ánh trăng, hắn đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn bờ vai nàng một cái, trong mắt lộ ra sự yêu thương gần như điên cuồng cùng với sự hung ác quyết được ăn cả ngã về không.
Phàn Trường Ngọc đau đớn kêu rên một tiếng, muốn vùng vẫy, nhưng đã bị hắn ấn ở trên cây, vẫn một mực giam cầm nàng bằng tất cả sức mạnh cực đại của hắn.
Khi Tạ Chinh ngẩng đầu lên lần nữa, mái tóc phủ trên trán đã bị gió thổi bay loạn, đôi môi bết máu, khuôn mặt càng lộ ra vẻ diễm lệ, tựa như những tên yêu nghiệt chuyên đi hút nhân khí ẩn hiện trong đêm được viết trong thoại bản.
Hắn thấp giọng thì thào: "Tách ra? Phàn Trường Ngọc, tại sao ta lại không nhai nát nàng từng miếng mà nuốt vào?"
Phàn Trường Ngọc ngước mắt vô cảm nhìn chằm chằm hắn, khi hắn đưa tay định chạm vào mặt nàng, nàng lập tức cả kinh, toàn thân như nổ tung, trở tay dùng sức hất bàn tay đang siết chặt kia.
Trong lúc nhất thời Tạ Chinh không để ý, nhưng lại bị nàng dùng sức lực thô bạo của mình hất ngã, phía sau lưng rắn chắc của nhắn đập vào lát đá xanh trên phần mộ, phát ra một tiếng trầm vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-179.html.]
Không đợi hắn đứng dậy, Phàn Trường Ngọc tựa như báo gấm lao tới, một tay khóa chặt phía trước cổ hắn, hai chân đè lên eo bụng hai bên, khống chế động tác của hắn, giống như vừa rồi hắn khống chế nàng, ép hắn rất chặt.
Nàng cay đắng nói: "Vậy thì người đã biết rõ Ngụy Nghiêm đang theo dõi mình, còn tự mình đến trang viên này tự chui đầu vào lưới là ai?"
"Huynh để ý thân phận của ta, không muốn nói cho ta biết, mang theo thêm mấy hộ vệ cũng không được sao?"
Nói đến phần sau, Phàn Trường Ngọc không khỏi có chút nghẹn ngào trong cổ họng: "Huynh ở cùng ta, cảm thấy áy náy tự trách với Tạ tướng quân Tạ phu nhân, còn ta thì tốt hơn chăng?"
Tạ Chinh nhìn thiếu nữ hung tợn lại chật vật đang ép trên người hắn, vẻ mặt hắn hơi giật mình, cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên nhân của những gì nàng nói, giơ tay đặt lên sau lưng nàng, dùng sức ấn nàng về phía mình, nói: "Không phải như nàng nghĩ đâu..."
Phàn Trường Ngọc thoát khỏi vòng ôm của hắn, ngồi dậy, oán hận trừng mắt nhìn hắn: “Vậy huynh nói là gì?”
Tạ Chinh bị Phàn Trường Ngọc hất tay ra, cũng không đứng dậy, chỉ nằm ngửa trên nền gạch xanh trước mộ, hai mắt mờ mịt nhìn bầu trời đêm đen kịt nói: "Ta đã từng kể với nàng chuyện về mẫu thân của ta chưa?”
"Sau khi linh cữu của phụ thân ta được đưa về kinh không bao lâu, ngài cũng treo cổ tự vẫn mà đi, năm đó ta chỉ mới bốn tuổi. Khi ngài ấy mất, đã làm bánh hoa quế cho ta, mặc bộ y phục ngài ấy thích nhất, ở trước gương vẽ mày điểm môi, ta được ngài ấy dỗ ra ngoài ăn bánh ngọt, khi trở về ngài ấy đã là một cỗ t.h.i t.h.ể treo trên xà nhà rồi."
Phàn Trường Ngọc sững sờ.
"Ta được ngài ấy giao cho Ngụy Nghiêm, ăn nhờ ở đậu ở Ngụy phủ trong thời gian mười sáu năm. Khi ta còn nhỏ, bị tên nhi tử ngoan của Ngụy Nghiêm nhét vào trong đệm chăn treo trên xà nhà giữa ngày hè, vào mùa đông giá rét thì lại bị đổ nước giếng lạnh lên giường, cũng bị hắn xé bỏ sách vở được tiên sinh dạy..."
"Mỗi lần như vậy, ta đều sẽ nhớ tới ngài ấy, cũng hận ngài ấy, hận ngài ấy thân là tông phụ trong nhà, lại mềm yếu không đảm đương nổi trách nhiệm tông phụ, hận ngài ấy thân là mẫu thân của người, lại không làm tròn trách nhiệm nhẫn tâm bỏ ta mà đi. Rất nhiều đêm khuya, ta đều gặp ác mộng nhìn thấy chiếc váy lộng lẫy của ngài ấy đung đưa dưới xà nhà mà tỉnh dậy.”
Tạ Chinh cười nói: "Ta còn tưởng rằng Ngụy Nghiêm hận ta, là ta tham lam đĩa bánh hoa quế kia, rời khỏi mẫu thân ta, mới khiến ngài ấy có cơ hội treo cổ tự vẫn. Kỳ thật ta cũng hận chính mình..."
Phàn Trường Ngọc nghe hắn kể về những gì thời thơ ấu hắn đã trải qua với giọng điệu bình tĩnh như vậy, phảng phất là đang nói chuyện của người khác, hai tay của nàng đặt ở trước đầu gối vô thức nắm chặt lại.
Nàng chỉ nghe từ chỗ Chu Hữu Thường nói qua, Tạ phu nhân là vì bảo vệ Tạ Chinh và tham gia vào kế hoạch muốn vạch trần Ngụy Nghiêm của thuộc cấp cũ Tạ gia mà phải chết, lại không biết giữa Tạ Chinh là mẫu thân của hắn lại có nhiều hiểu lầm như vậy.
Khi phụ mẫu của nàng đột ngột qua đời, nếu không phải có Trường Ninh, nàng cũng sẽ không sớm tỉnh táo lại nhanh như vậy.
Hắn từ nhỏ đã mất đi song thân, lúc đó sợ là hắn xem trời như đã sập, đều đem cái c.h.ế.t của mẫu thân mình mà quy tội cho chính mình, còn phải chịu ức h.i.ế.p tại Ngụy phủ.
Phàn Trường Ngọc nhớ khi hắn nghe nàng nói, khi nàng còn bé đã đưa cho Tống Nghiễn một đôi tượng đất sét, liền muốn phải làm cho hắn một đôi khác.
Khi đó, trong lòng nàng cảm thấy hắn thật ngây thơ, nhưng bây giờ nàng lờ mờ hiểu ra.
Chính vì từ nhỏ hắn đã không nhận được bất kỳ sự ấm áp và an ủi nào, cho nên mới muốn có được đôi tượng đất nàng đã tặng cho Tống Nghiễn.
Nơi trong trái tim nàng bị siết chặt thật đau.
Phàn Trường Ngọc nhìn người đang nằm ngửa bên cạnh mình, đưa tay ra, khẽ chạm vào đầu hắn, nói: “Cái c.h.ế.t của Tạ phu nhân, không thể trách huynh.”
Tạ Chinh cười tự giễu: "Ta hận ngài ấy trọn mười bảy năm, mới biết ngài ấy vì ta mà phải chết."
"Ta không nói cho nàng biết hôm nay là ngày giỗ của ngài ấy, không phải để ý thân phận của nàng, là bản thân ta cũng chưa nghĩ ra được làm sao đến gặp ngài ấy..."
Trong lòng Phàn Trường Ngọc là cảm xúc ngũ vị tạp trần, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Nàng đã hiểu lầm hắn.
Tạ Chinh quay đầu nhìn nàng, cười hỏi: "Xin lỗi cái gì? Chuyện này ta còn chưa nói cho nàng biết, khó tránh khỏi khiến nàng hiểu lầm."
Hắn khuỵu gối ngồi dậy, hình dạng vai cùng cơ bắp hiện ra rất rõ ràng dưới áo bào: “Tạ Trung nói cho nàng biết ta ở chỗ này sao?”
Phàn Trường Ngọc sợ hắn trách tội lão bá bị què kia, vội vàng nói: “Là ta sau khi gặp được Chu thúc thúc thì không thấy huynh, cho nên đã chủ động hỏi ngài ấy.”
Tạ Chinh nói: "Miệng của ngài ấy càng ngày càng không chặt."
Phàn Trường Ngọc mím môi nói: "Ngài ấy cũng là lo lắng cho huynh, bất kể như thế nào, huynh một mình tới đây tế bái Tạ phu nhân, cũng quá nguy hiểm."
Tạ Chinh rũ mắt xuống không nói gì, ánh trăng cắt đường nét trên khuôn mặt của hắn, lộ ra một chút lạnh lùng và bướng bỉnh.
Phàn Trường Ngọc cho rằng hắn vẫn còn cảm thấy khó chịu vì chuyện của Tạ phu nhân nên không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Tạ Chinh đột nhiên nói: "Lúc trước khi ta đến bái tế mẫu thân, là người kia dạy ta không được mang theo người khác."
Phàn Trường Ngọc nghi hoặc hỏi: "Ai?"
Tạ Chinh ngừng nói, đứng dậy và nhìn vào bia mộ của phụ mẫu mình ở sau lưng, quỳ xuống dập đầu ba cái.
Phàn Trường Ngọc vẫn suy đoán người mà hắn nói đã dạy hắn, càng đoán, khả năng duy nhất chỉ là Ngụy Nghiêm.
Nàng âm thầm giật mình, thầm nghĩ đã sớm biết Ngụy Nghiêm là kẻ thù g.i.ế.c phụ mẫu mình, sao hắn còn nhớ rõ lời Ngụy Nghiêm trước đây?
Nhưng nghĩ dù sao Ngụy Nghiêm cũng là cữu cữu của hắn, trong suốt hơn mười năm kia, kỳ thật Tạ Chinh vẫn luôn coi ông ta là người thân duy nhất trên đời, thậm chí trở thành thanh đao lợi hại nhất trong tay Ngụy Nghiêm.
Dù Ngụy Nghiêm có đối xử nghiêm khắc và khắt khe với Tạ Chinh như thế nào, cũng chưa bao giờ để hắn thiệt thòi về phương diện võ học và đọc sách.
Cho dù bây giờ hai người trở mặt, chung quy Tạ Chinh vẫn có tình cảm không bình thường với Ngụy Nghiêm, phải không?
Nhìn bóng lưng cao gầy của hắn, nỗi lòng của Phàn Trường Ngọc cảm thấy vô cùng phức tạp.
Sau khi Tạ Chinh cúi đầu thì đứng dậy, đột nhiên nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Nàng cũng dập đầu với phụ mẫu của ta đi.”