Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 139

Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:23:13
Lượt xem: 24

Hai mắt không để ý tới người phía trước, đột nhiên lạnh lùng liếc hắn ta một cái.

Chỉ là một trận gió lạnh vừa vặn ập tới, Công Tôn Ngân không biết là bị gió thổi hay là bị ánh mắt kia nhìn sang, nhất thời cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Hắn ta vội vàng chuyển ánh mắt về phía lầu thành xa xa, phất phất quạt lông hai cái, nói sang chuyện khác: "Phản tặc trên cửa thành đã bị nỏ binh áp chế tiêu hết nhuệ khí, có thể công thành!"

Tạ Chinh cũng thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía bị mây giông kéo tới trên tầng lầu Khang thành, môi mỏng phun ra hai chữ: "Công thành."

Lính truyền lệnh bên cạnh nghe được chỉ thị của hắn, leo lên đài cao tạm thời dựng lên trong đội quân, hô to: "Công thành——"

Đội quân dàn trải kéo dài đến tận cánh đồng hoang vu ngoài cửa Khang thành, chỉ hô một tiếng hò hét thì quân lệnh không thể truyền đi xa như vậy, sau khi nghe được hiệu lệnh từ phía trước trận, hơn một trăm lính cầm cờ giương cờ thúc ngựa dọc theo đường nhỏ do đội nhân mã chừa lại, phi nước đại về phía từng đội quân vuông vức được sắp xếp ngay ngắn ở phía sau, hô to: "Công thành——"

Trong lúc nhất thời, ở một nơi cửa Khang thành, chỉ thấy đại quân thiết đen tiến về phía trước như thủy triều mang theo sức mạnh hủy diệt, trong quân trận đen kịt, cờ lệnh đỏ tươi cuộn lên như một con du long lăn lộn trong sóng biển đen, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c rung chuyển cả bầu trời, những đám mây giông thấp dường như có chút chìm xuống, tầng lầu Khang thành phía xa tựa như một con thuyền nhỏ mỏng manh, có thể bị một con sóng nhỏ trong đại quân thủy triều đen kịt dâng trào lật úp.

Quân phòng thủ trên cửa thành vốn đã bị trận mưa tên giống như châu chấu di cư qua biên cảnh làm cho mất đi sĩ khí, giờ khắc nhìn thấy quân Yến châu phía dưới lao tới như lang như hổ, từng tên đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Mặc dù quân Yến châu đã tiến vào phạm vi cung tên của lầu thành, nhưng không ai trên cửa thành kịp phản ứng để b.ắ.n tên.

Trong đầu mỗi người chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi.

Trận chiến này căn bản không cần thiết đánh nữa!

Tùy Nguyên Thanh tức giận đến mức rút kiếm c.h.é.m một cung thủ ở gần mình nhất, hét lên: "Thất thần làm cái gì? Bắn tên đi!"

Quân phòng thủ trên cửa thành lúc này mới tay chân bủn rủn cài tên kéo dây cung muốn b.ắ.n tên, nhưng tay đã run dữ dội đến mức cơ hồ không thể kéo nổi cung, miễn cưỡng đặt mấy mũi tên, nhưng b.ắ.n ra xa mới mấy trượng đã rơi xuống, căn bản không có chút gây hại gì cả.

Dù sao tên phó tướng cũng đã từng chứng kiến mấy trận đánh hoành tráng, nhưng nhìn thấy quân Yến châu dưới cửa thành xông tới như thủy triều, vẫn bị dọa đến tâm hồn run rẩy.

Quân trận cuối cùng dường như hòa với những đám mây giông trên bầu trời sắp giáng xuống, chỉ khiến mọi người cảm thấy rằng toàn bộ Khang thành đều bị bao trùm trong màu đen này.

Đừng nói là tiểu tốt phía dưới, ngay cả ông ta, bắp chân đều sắp như nhũn ra, sao còn dâng nổi nửa phần ý chí chiến đấu.

Ông ta đi qua mấy cung thủ đang run tay b.ắ.n tên trên lỗ châu mai, tìm thấy Tùy Nguyên Thanh, kinh hoảng nói: “Thế tử, Khang thành nhất định không chống đỡ nổi, thuộc hạ sẽ yểm trợ cho ngài nhanh chóng rút lui, lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt!"

Tùy Nguyên Thanh lạnh lùng chuyển một đôi mắt xanh đen u ám, nhìn chằm chằm tên phó tướng như vật c.h.ế.t kia: "Rút lui? Còn có thể rút lui ở chỗ nào?"

Râu ria bên miệng tên phó tướng râu giật giật, ánh mắt đảo qua, không dám nhìn thẳng Tùy Nguyên Thanh, ông ta đương nhiên biết, ngoại trừ Sùng châu, Tùy gia chỉ có Khang thành làm đường lui.

Yểm trợ Tùy Nguyên Thanh rút lui là giả, chính ông ta không muốn tặng không tính mạng trong trận đại chiến tất phải thất bại này.

Tùy Nguyên Thanh không biết có nhìn thấu tâm tư của ông ta hay không, đột nhiên đặt thanh kiếm vừa c.h.é.m c.h.ế.t cung thủ lên cổ của tên phó tướng.

Lưỡi kiếm băng giá dính đầy m.á.u tươi chạm vào làn da bên cổ, trên cổ phó tướng cơ hồ tức khắc nổi đầy da gà, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Sau khi Tùy Nguyên Thanh tiếp quản Khang thành, dù sao ông ta cũng đã ở dưới trướng hắn ta vài ngày, biết hắn ta luôn hỉ nộ vô thường, phát điên lên thì ai cũng giết.

Phản ứng của ông ta hiển nhiên rất vừa lòng Tùy Nguyên Thanh, đối phương nhếch môi cười nhìn ông ta, âm thanh ôn hòa mà thâm độc: “Mã tướng quân, nếu như ngươi lại nói ra những lời như vậy làm rối loạn sĩ khí quân ta, bản thế tử nhất định sẽ c.h.é.m đầu của ngươi."

Tên phó tướng biết rõ thực lực của Tùy Nguyên Thanh, cho dù không thể bảo vệ được Khang thành, trước khi bị thành bị phá cũng đủ lấy tính mạng ông ta, vì vậy lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Mạt tướng cho dù là chết, cũng sẽ c.h.ế.t ở cửa thành này, chỉ là mạt tướng lo lắng cho an nguy của thế tử!"

Ông ta nói rất đoan chính, Tùy Nguyên Thanh cũng không muốn truy cứu thật giả bên trong nữa, chỉ là giễu cợt nhìn ông ta nói: "Mã tướng quân trung dũng như thế, bản thế tử rất được an ủi, đi chỉ huy các binh lính thủ thành đi thôi."

Tên phó tướng lấy lại mạng sống dưới nhát đao, như trút được gánh nặng, vội vã ôm quyền rời đi nơi khác.

Khi Tùy Nguyên Thanh quay đầu lại, tiếp tục nhìn chiến trường phía dưới, trên mặt hắn ta thậm chí không thể duy trì nổi nụ cười giễu cợt, gân xanh trên tay chống đỡ lỗ châu mai gạch đá trên tường thành nổi lên, quai hàm cắn chặt.

Muốn công thành trước khi giông tố đến, còn tạo thành thế trận lớn như vậy, từ xưa đến nay chung quy chỉ có một mình Tạ Chinh hắn.

Phàm là ai đã đọc qua một chút binh thư, đều biết được khi thời tiết mưa to không thể tạo ra trận công thành quy mô lớn, bởi vì mưa to gió táp sẽ làm giảm phạm vi và lực sát thương của đầu mũi tên rất nhiều.

Nhưng Tạ Chinh đã làm phương pháp trái ngược lại, cũng đã thành công.

Tầm b.ắ.n của cung tên sẽ bị hạn chế bởi gió mạnh trước cơn mưa bão, vì vậy hắn đã sử dụng một chiếc nỏ có tầm b.ắ.n xa hơn và uy lực lớn hơn cung tên.

Mây đen ập xuống thành, đội hình của quân Yến châu trải rộng như biển màu đen, lợi dụng tác động của thiên nhiên, chỉ riêng tác động thị giác này đã khiến quân phòng thủ Khang thành sợ hãi.

Chiến lược tốt nhất trong binh pháp, cho đến bây giờ vẫn luôn là tâm lý chiến.

Trước khi đánh trận chiến này, hắn ta chưa bao giờ nghĩ có người sẽ sử dụng kế sách tâm lý chiến, lại sử dụng đến đơn giản, trực tiếp và tuyệt diệu như vậy.

Trước đây, hắn ta luôn không thán phục Tạ Chinh, cho rằng bất quá hắn chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, lại có danh tiếng của phụ thân hắn là Tạ Lâm Sơn để lại, lại trùng hợp có cơ hội trên chiến trường, mới khiến cho hắn lập được những quân công kia.

Đổi lại là mình, hắn ta cũng sẽ làm được không kém hơn Tạ Chinh.

Nhưng trải qua mấy lần đối đầu, đáy lòng hắn ta có sự cảm thán về số mệnh cùng với cảm giác thất bại càng ngày càng mạnh.

Đời này của hắn ta, cũng sẽ không bao giờ trở thành Tạ Chinh được.

Hắn ta dựa vào việc học binh pháp kỳ mưu mới có được như ngày hôm nay, nhưng Tạ Chinh là người có thể tạo ra một binh pháp kỳ mưu khác.

Trên thế gian này, điều khiến cho người đố kỵ nhất, cũng khiến cho người bất lực nhất, chính là dùng hết mười phần cố gắng cũng không sánh bằng một phần thiên phú.

Quân Yến châu đã đến dưới chân thành, thang mây đã dựng lên tường thành, quân phòng thủ trên cửa thành hoảng sợ ném tên và đá lăn, nhưng bị thang mây được chế tạo đặc thù bằng thép của quân Yến châu ngăn cản lại.

Nơi cửa thành, mấy chục người vác dùi cui hô to nện vào cửa thành, quân phòng thủ phía trên nâng khúc gỗ và đá lên đập xuống, quân Yến châu lại khép khiên tròn lại, tạo thành một nửa hình tròn vỏ sắt lớn bảo vệ cho binh lính đang công thành.

Những hòn đá ném từ trên cửa thành lăn xuống tấm chắn, sau đó lăn xuống đất, quân Yến châu dưới cửa thành cơ hồ không có thương vong gì.

Tùy Nguyên Thanh dùng ánh mắt thờ ơ như người ngoài cuộc nhìn thấy hết thảy mọi thứ, sau khi rũ bỏ tất cả sự ghen ghét, oán hận cùng không cam lòng để nhìn xem trận công thành này, hắn ta cơ hồ muốn khen ngợi một tiếng hoàn hảo.

Tướng quân trên lưng ngựa nên trên chiến trường, nếu c.h.ế.t ở trận đại chiến như vậy, đáy lòng Tùy Nguyên Thanh thậm chí còn sinh ra mấy phần thoải mái và giải thoát nhẹ nhõm.

Sau một tiếng vang lớn, cửa thành rốt cuộc bị phá tung, tên phó tướng trên mặt bê bết máu, đẩy quân phòng thủ đang hoảng loạn trên tường thành sang một bên, khi tìm thấy Tùy Nguyên Thanh, liền quỳ xuống trước mặt hắn ta: “Thế tử, cửa thành đã bị phá, Khang thành thật sự không thủ được nữa!"

Mưa phùn càng ngày càng dày đặc, Tùy Nguyên Thanh hơi quay đầu, cười nhạt nhìn ông ta, chỉ thốt ra hai chữ: “Cút đi.”

Tên phó tướng không hiểu ý của hắn ta, nhưng Tùy Nguyên Thanh đã lấy binh khí từ trong tay thân binh của mình, giữa những quân phòng thủ đang chạy xung quanh như ruồi mất đầu, hắn ta lại thong dong đi ngược giữa dòng người đến dưới cửa thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-139.html.]

Tên phó tướng nhìn theo bóng lưng của hắn ta, thầm than, người này chẳng lẽ bị điên rồi sao?

-

Ngay khi cửa thành bị phá vỡ, những quân thủ thành đã hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

Cơn mưa phùn ban đầu giống như lông trâu, dần dần biến thành những hạt mưa nhỏ bằng hạt đậu, thưa thớt rơi xuống từ những đám mây đen trên bầu trời.

Tạ Chinh dẫn theo một đội gồm mười mấy tên thân binh đi vào thành, tại ngay chân cửa thành đụng phải Tùy Nguyên Thanh.

Tùy Nguyên Thanh đứng đó đơn thương độc mã, dưới vó ngựa là t.h.i t.h.ể của mười mấy quân binh Yến châu, trường thương trong tay hắn ta còn đang nhỏ máu, hắn ta nhìn Tạ Chinh khiêu khích, nói: "Tên nhãi ranh Tạ thị, có dám đến đây chịu chết?”

Những thân binh hai bên trái phải của Tạ Chinh lộ ra vẻ tức giận, không khỏi muốn giục ngựa tiến lên, nhưng lại bị trường kích của Tạ Chinh quét ngang cản lại.

Hắn nhàn nhạt nói: "Lui lại phía sau."

Người của đội mười mấy thân binh nhìn nhau, lui về phía sau vài trượng.

Thấy vậy, đôi mắt của Tùy Nguyên Thanh trở nên khát m.á.u và phấn khích hơn, hắn ta nắm lấy cây thương trong tay, dùng sức thúc vào bụng ngựa, hét lên một tiếng rồi xông g.i.ế.c tới Tạ Chinh.

Một kích này mượn thế ngựa này của hắn ta, cơ hồ không thể cản phá nổi.

Nhưng Tạ Chinh vẫn cưỡi ngựa đứng tại chỗ không nhúc nhích, chiến mã vó đen Đại Uyển hắn đang ngồi đã theo hắn ra chiến trường chinh chiến nhiều năm, nhìn thấy tình cảnh này cũng không sợ hãi.

Khi binh khí của Tùy Nguyên Thanh gần đưa đến trước mặt hắn, Tạ Chinh đã giơ kích của mình lên để ngăn đỡ.

Một tiếng bén nhọn răng rắc rợn người, mũi nhọn hình bán nguyệt của trường kích gắt gao kẹp lấy đầu thương của Tùy Nguyên Thanh, hai cỗ lực đạo to lớn đụng vào nhau, cả người lần ngựa của Tùy Nguyên Thanh phải lùi về sau nửa bước.

Hắn ta nghiến răng, vẻ mặt dữ tợn.

Nhưng không đợi hắn ta rút được binh khí của mình, những đòn của trường kích trực tiếp đánh mạnh vào thắt lưng của hắn ta.

Chỉ một thoáng chốc, Tùy Nguyên Thanh cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình giống như vỡ nát, từ trên lưng ngựa bay ngược xuống dưới, một ngụm m.á.u tươi phun ra.

Khi hắn ta bị ngã xuống đất, đôi mắt hắn ta chuyển sang màu đen, vật nhìn thấy đều là trọng ảnh.

Chỉ khi những hạt mưa nhỏ như hạt đậu rơi xuống mặt, hắn ta mới cảm thấy mát lạnh.

Lá cờ có chữ "Tùy" trên tường thành đã bị quân Yến châu tấn công lên lầu thành chặt gãy, lá cờ bị gió cuốn phăng xuống dưới ngựa của Tạ Chinh.

Vó ngựa giẫm lên không chút lưu tình, thanh trường kích bọc hoa văn rồng vàng sẫm đặt vào cổ Tùy Nguyên Thanh.

Một tay cầm trường kích, Tạ Chinh từ trên lưng ngựa nhìn xuống hắn ta, ánh mắt hờ hững như nhìn một con kiến: “Võ công hơn mười năm của Tùy thế tử, đều là chỉ luyện ngoài miệng thôi sao?”

Tùy Nguyên Thanh không để ý tới lời châm chọc này, khóe miệng tràn đầy m.á.u tươi, nhìn bóng người trước mặt mơ hồ như núi cao không thể chạm tới, vui vẻ cười to, nói: "Giết ta đi, cho thống khoái."

Tạ Chinh lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, lại thu hồi trường kích, phân phó cho thân binh phía sau: "Trói lại, đưa về."

Thân binh tiến lên kéo Tùy Nguyên Thanh lên, hắn ta rít lên: "Tạ Chinh, ta muốn chết, c.h.ế.t dưới đao của ngươi ta cũng có chút cam nguyện, những tên đao phủ kia, không xứng c.h.ặ.t đ.ầ.u ta!"

Hạt mưa ngày càng dày đặc, làm nhòe đi những viên gạch trên mặt đất với những vết nước to bằng hạt đậu tằm.

Tạ Chinh đã lên ngựa đi về phía trước mấy bước, nghe vậy quay đầu liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Có một người sau khi Tùy thế tử gặp được, có lẽ cũng không muốn vội c.h.ế.t như vậy."

Tùy Nguyên Thanh nhanh chóng bị thân binh trói lại mang đi.

Công Tôn Ngân khoan thai đến muộn, lấy quạt lông che đầu để chắn những hạt mưa ngày càng dày đặc, “chậc chậc” nói: “Vừa đúng giông tố nổi lên, Khang thành đã bị hạ rồi sao?”

Tạ Chinh không để ý tới hắn ta, đánh ngựa tiếp tục vào thành, hạ lệnh: “Sau khi đại quân vào thành, không được làm loạn gây tai họa cho bách tính.”

Tất cả các thuộc cấp nhao nhao ôm quyền nhận lệnh.

...

Những đám mây giông tập trung ở trên Khang thành, cuối cùng biến thành một cơn mưa xối xả kéo dài cả ngày lẫn đêm.

Trong phòng nến cháy sáng, Tạ Chinh để n.g.ự.c trần, dưới ánh nến mờ ảo, đường nét săn chắc càng lộ rõ.

Trên lưng hắn có một vết thương vắt nghiêng qua, chạy dọc khắp lưng, phần đầu và phần cuối của vết thương đã đóng vảy, phần giữa lại nứt ra, lớp vảy màu nâu sẫm lẫn với m.á.u thịt đỏ tươi, nhìn rất đặc biệt dữ tợn.

Hắn không có đắp thuốc, trực tiếpkéo một tấm vải trắng sạch sẽ quấn quanh người, đau đến trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng không chớp mắt.

Xiêm y đã thay ra chất đống hỗn độn trên chiếc bàn thấp bên cạnh, bên trong có một bức tượng gỗ được chạm trổ sơ sài, hình người gỗ kiêu ngạo giương mắt lên, đặc biệt bắt mắt.

Cửa phòng vội vàng ngoài ý muốn bị đẩy ra, Công Tôn Ngân hưng phấn chạy tới bẩm báo với hắn: "Ta đã mang người họ Triệu kia đi gặp Tùy Nguyên Thanh, ngươi không biết . . . "

Âm thanh của hắn ta đột nhiên im bặt, nhìn phía m.á.u thịt dữ tợn phía sau lưng của Tạ Chinh mà cau mày hỏi: "Ngươi khi nào bị trọng thương như vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắc mặt của Tạ Chinh cực kỳ lạnh lùng, hắn quấn băng gạc vài lần, thắt nút lại, mặc áo ngoài vào nói: "Lúc bắt Triệu Tuân đã bị thương."

Công Tôn Ngân rất kinh ngạc: “Triệu gia có thể nuôi được thủ vệ lợi hại như vậy?”

Tạ Chinh trực tiếp chuyển đề tài: "Tùy Nguyên Thanh bên kia thế nào?"

Công Tôn Ngân không còn hào hứng như trước, hắn ta chỉ nói: "Không muốn chết, chỉ muốn trở về Sùng châu để g.i.ế.c tên huynh trưởng giả kia, cứu mẫu thân."

Nói xong, hắn ta lại bắt đầu nói về vết thương trên người Tạ Chinh, liếc mắt nhìn lên trên chiếc bàn thấp, lại không nhìn thấy lọ thuốc, hắn ta nhíu mày sâu hơn một chút, hỏi Tạ Chinh: “Vết thương trên lưng của ngươi bị thương thành ra như thế? Ngươi còn không đắp thuốc?"

Hắn ta nghi hoặc nói: "Ta đã sớm cảm thấy lần này ngươi trở về rất kỳ lạ, chẳng lẽ ngươi lại và Phàn cô nương lại nháo đến mức khó chịu?"

Tạ Chinh đột nhiên lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: "Không có việc gì thì đi ra ngoài."

Công Tôn Ngân sửng sốt một chút, biết bản thân mình đoán không lầm, hắn ta rất ít thấy sắc mặt của Tạ Chinh khó coi thành như vậy, thầm nghĩ nhất định nháo đến mâu thuẫn không nhỏ, cũng không có tâm tư giễu cợt nữa.

Giao tình nhiều năm như vậy, hắn ta biết rõ tính khí của người trước mắt, cho nên lúc này cũng không tiện nói cái gì, lúc ra khỏi cửa liền liếc mắt nhìn bức tượng trên bàn thấp.

Phòng của Tạ Chinh sẽ không bày mấy vật trang trí xấu xí kém hấp dẫn như vậy, tám phần là do hắn mang từ Sùng châu trở về.

Đi được một đoạn xa cửa phòng, Công Tôn Ngân mới tìm một thân binh, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi Sùng châu một chuyến..."

Loading...