Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:23:08
Lượt xem: 23
Tạ Chinh hận ngoại tổ phụ của nàng như thế, nếu biết nàng là hậu nhân của Mạnh gia, vậy sẽ như thế nào?
Trong lòng Phàn Trường Ngọc rối bời, theo bản năng tránh né vấn đề này, hỏi: "Cho nên Ngụy Nghiêm muốn g.i.ế.c phụ mẫu của mạt tướng, chính là vì báo thù cho Tạ tướng quân?"
Hạ Kính Nguyên lại lắc đầu: "Năm đó khi Cẩm châu thất thủ, ngoại tổ phụ của ngươi liền tự vẫn tạ tội, liệu có ẩn tình gì trong chuyện chậm trễ chiến cơ hay chăng, cho tới nay ai cũng không thể biết được. Nhưng năm đó Thừa tướng đã ra lệnh cho phụ thân ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân ngươi, phụ thân của ngươi không xuống tay được, lúc đó mới mang theo mẫu thân ngươi giả c.h.ế.t bỏ trốn thoát thân, đến nơi của ta cầu xin, bảo ta giúp ông ấy tạo thân phận giả, che giấu tung tích.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhưng sau hơn mười năm, Thừa tướng lại đột nhiên hạ lệnh truy sát bọn họ, bất quá là vì tìm một thứ."
Phàn Trường Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.
Câu nói tiếp theo, Hạ Kính Nguyên đột nhiên không thể nói ra miệng, ông ta nhìn Phàn Trường Ngọc, không rõ ràng nói: “Khi Thừa tướng yêu cầu ta đi g.i.ế.c phụ mẫu của ngươi, phụ mẫu ngươi tựa hồ sớm đã đoán trước có một ngày như vậy, chỉ cầu xin ta giữ lại tính mạng của hai tỷ muội các ngươi, lại đưa cho ta một cái hộp, bảo ta không được mở ra, chờ khi Thừa tướng muốn tới, thì đưa chiếc hộp cho ngài ấy. Sau khi giao phó xong, bọn họ liền tự vẫn trước mặt ta."
Phàn Trường Ngọc tay chân lạnh toát, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, đằng sau nguyên nhân cái c.h.ế.t của phụ mẫu mà nàng muốn điều tra rõ lại ẩn chứa nhiều điều nặng nề như vậy.
Hạ Kính Nguyên nói: "Trong nhà ngươi mấy lần gặp phải ám sát, chính là do Thừa tướng đã phái người tìm chiếc hộp đó."
Sau khi nhận được quá nhiều tin tức có tính chất bùng nổ như vậy cùng một lúc, Phàn Trường Ngọc cảm thấy đầu óc đau nhức, nàng phải khó khăn mới sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Bây giờ thế nhân đều biết, chính là sai lầm của ngoại tổ phụ nàng mới đưa đến thảm bại của trận chiến Cẩm châu. Nhưng phụ thân nàng từng là người của Ngụy Nghiêm, năm đó cũng nhận lệnh của Ngụy Nghiêm g.i.ế.c mẫu thân của nàng, chỉ là về sau lại phản bội Ngụy Nghiêm, dẫn theo mẫu thân nàng giả c.h.ế.t bỏ trốn.
Mà trên tay của phụ mẫu nàng đã nắm giữ thứ gì, phải khiến cho Ngụy Nghiêm sau hơn mười mấy năm cũng muốn truy sát bọn họ để lấy về.
Vậy sai lầm vận chuyển lương thực năm đó của ngoại tổ phụ nàng có thể không tránh khỏi liên quan gì đến Ngụy Nghiêm hay không?
Nhưng Ngụy Nghiêm chỉ là một thần tử, khi đó bị vây ở Cẩm châu không chỉ có Thái tử Thừa Đức, mà còn có cả muội phu của ông ta là Tạ tướng quân, ông ta bày kế cho những điều này là muốn mưu đồ gì?
Nhưng nghĩ đến Tạ Chinh từng nói Ngụy Nghiêm là kẻ thù của hắn, suýt chút nữa hắn cũng đã c.h.ế.t ở trên tay của Ngụy Nghiêm, mà hiện tại Ngụy Nghiêm đang nắm đại quyền trong tay, thậm chí trực tiếp khiến hoàng thất trống rỗng, Phàn Trường Ngọc liền cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Nếu Ngụy Nghiêm không có tật giật mình, ông ta g.i.ế.c Tạ Chinh làm gì?
Có lẽ ngoại tổ phụ nàng đã phạm sai lầm trong việc vận chuyển lương thực, hẳn có phải do Ngụy Nghiêm là nguyên nhân thật sự bên trong hay không.
Một lúc sau, Phàn Trường Ngọc mới hỏi Hạ Kính Nguyên: "Trước đó trên trấn Lâm An, nhà của mạt tướng đã gặp ám sát, nhưng lại có đội quân kịp thời đến giúp đỡ, chính là do đại nhân sai người đến bảo vệ nhà của mạt tướng?"
Hạ Kính Nguyên gật đầu.
Phàn Trường Ngọc biết rõ rmanh mối duy nhất vào lúc này có thể nằm trong chiếc hộp mà phụ mẫu nàng để lại, vì vậy sau khi cân nhắc một lúc, nàng hỏi Hạ Kính Nguyên: "Đại nhân có nhìn qua chiếc hộp mà phụ mẫu mạt tướng để lại không?"
Trên mặt Hạ Kính Nguyên mang theo một chút cay đắng và giễu cợt: "Nếu như ta đã nhìn, đừng nói là Thừa tướng sẽ không tha mạng cho tỷ muội các ngươi, ngay cả bản thân Hạ mỗ, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết."
Phàn Trường Ngọc im lặng một lúc rồi bày tỏ suy đoán của mình: "Việc vận chuyển lương thực của ngoại tổ phụ mạt tướng làm chậm trễ chiến cơ, là do Ngụy Nghiêm gây cản trở đúng không?"
Hạ Kính Nguyên thở dài: "Đại tội chiến bại của Cẩm châu năm đó đều đợi đến khi đậy nắp quan tài mới định ra chụp lên đầu của ngoại tổ phụ ngươi, khi ta và Đào Thái phó thương thảo, cũng cảm thấy một người cẩn trọng như Mạnh tướng quân, sẽ không có khả năng không biết rõ tình huống lúc ấy của Cẩm châu ra sao, lại hồ đồ đến nỗi mạo hiểm khiến trì hoãn chiến cơ đi giải cứu mười vạn nạn dân bị vây nhốt. Nhưng đồ vật của Thừa tướng vì sao lại rơi vào trong tay của phụ thân ngươi, đây mới là điều đáng suy ngẫm."
Phàn Trường Ngọc hiểu được ý bóng gió trong lời nói của ông ta——
Ngoại tổ phụ nàng không thể nào làm ra loại chuyện hồ đồ như thế, vậy thì có lẽ chính là phụ thân nàng làm quân cờ của Ngụy Nghiêm, cho nên trong tay phụ thân nàng mới có đồ vật khiến cho Ngụy Nghiêm muốn g.i.ế.c bọn họ để đoạt lại sau hơn mười năm.
Kết quả này không mang lại được bao nhiêu an ủi cho Phàn Trường Ngọc.
Ngoại tổ phụ nàng không phải là thủ phạm mà bị thiết bẫy gánh chịu vết nhơ bao nhiêu năm như vậy, chính là bởi vì có phụ thân nàng làm quân cờ cho người khác, Phàn Trường Ngọc chỉ nghĩ thôi liền cảm thấy trong lòng hô hấp khó khăn.
Trong trí nhớ, phụ thân nàng vẫn là người luôn trầm lặng, không hay nói chuyện, cũng hiếm khi cười, ngay cả trong việc buôn bán thịt lợn, ông thậm chí còn không giỏi cò kè mặc cả, chỉ khi ở trước mặt mẫu thân của nàng, trên mặt ông mới có biểu cảm sống động phong phú.
Ông luôn làm rất nhiều việc trong im lặng, vụng về cố gắng làm cho mẫu thân nàng vui vẻ, cũng bởi vì mẫu thân nàng sợ lạnh, trên chợ lại không mua được áo khoác lông chồn tốt, một mình ông lên núi bốn năm ngày, đi săn gom được một đống lông chồn cho mẫu thân nàng làm áo khoác.
Còn mẫu thân thì sao? Mặc dù ngày thường mẫu thân rất dịu dàng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, nhưng nếu chọc giận đến bà, thì coi như lại là chuyện khác.
Khi Phàn Trường Ngọc còn bé, mẫu thân nàng đã từng giơ chổi giáo huấn nàng, lúc mẫu thân nàng nổi giận, ngay cả phụ thân nàng cũng không dám khuyên.
Chính vì điều này, Phàn Trường Ngọc mới hiểu ra được tính tình của mẫu thân nàng, không thể sau khi biết được phụ thân nàng hại ngoại tổ phụ nàng, còn lựa chọn cùng với phụ thân nàng đi quy ẩn.
Nàng đột nhiên hỏi Hạ Kính Nguyên: "Đại nhân, khi mẫu thân mạt tướng qua đời, có biết được bí mật bên trong chiếc hộp đó không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-135.html.]
Hạ Kính Nguyên nhớ lại ngày đó phu thê hai người họ lần lượt tự sát trong tuyết, trong lòng ông ta vẫn có chút buồn bã, gật đầu nói: “Phu nhân rất bình tĩnh, ta nghĩ là đã biết được.”
Phàn Trường Ngọc kiên quyết nói: "Nếu như phụ thân của mạt tướng làm hại ngoại tổ phụ, mẫu thân mạt tướng nhất định sẽ không tha thứ cho ngài ấy, chuyện năm ấy, khả năng có ẩn tình khác."
Hạ Kính Nguyên có chút kinh ngạc, muốn mở miệng nhưng lại không ngăn được ý ngứa trong cổ, ho khan hồi lâu mới nói: “Đào Thái phó cũng từng có ý hoài nghi, nhưng mười bảy năm trôi qua, ngoại trừ những suy đoán này, cũng không có bằng chứng xác thực, dù muốn điều tra cũng không có cách nào tra được, vì vậy Đào Thái mới phó quyết định vào kinh một chuyến, muốn đích thân đi gặp Thừa tướng, nhưng đáng tiếc đến nay vẫn chưa có tin tức truyền về."
Ông ta nhìn về phía Phàn Trường Ngọc, nghiêm túc nói: "Ta có nghe nói qua một ít chuyện của ngươi và Hầu gia. Những việc này, ta cũng từng nghĩ giấu tàn ở trong bụng, sau khi c.h.ế.t sẽ mang vào quan tài. Chuyện của đời trước, vậy thì cứ theo người đời trước c.h.ế.t đi... Bụi về với bụi, đất về với đất cũng tốt.”
"Nhưng có thể là ta sợ... Sợ sau này nếu sự việc bại lộ, thù g.i.ế.c phụ thân, đặt trên người ai cũng không thể dễ dàng bỏ qua được. Thay vì đợi đến khi không thể cứu vãn được, không bằng sớm nói ra cho ngươi biết hết thảy, lại để cho các ngươi tự đưa ra quyết định."
Trong lòng Phàn Trường Ngọc có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, quỳ xuống trước giường của Hạ Kính Nguyên, trịnh trọng dập đầu với ông ta một cái: "Đa tạ Hạ đại nhân."
Hạ Kính Nguyên lấy tay che môi ho một lúc lâu, sau mới thở hổn hển nói một câu: "Nếu ngươi không hận ta, vậy thì cứ gọi là một tiếng thế bá đi, phụ thân ngươi cùng ta từng là huynh đệ kết nghĩa, bộ đao pháp ngươi sử dụng, cũng chính do ta và ông ấy lúc đầu cùng sáng tạo ra."
Phàn Trường Ngọc nhìn lão nhân dường như đã sớm ở tuổi xế chiều này, trong mắt nàng có chút se lại, gọi: "Thế bá."
Hạ Kính Nguyên dường như đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm, cười nhiều đến nỗi các nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, đáp một tiếng: "Ừ."
-
Ra khỏi quân trướng, Phàn Trường Ngọc cảm thấy hơi thở của mình nặng nề hơn.
Nàng không thấy Tạ Ngũ ở ngoài trướng, tìm xung quanh cũng không thấy ai, bèn hỏi thân binh canh giữ bên ngoài: “Xin hỏi, có nhìn thấy tiểu huynh đệ cùng ta tới đây không?”
Thân binh nói: "Chính là tiểu tử cao to kia đúng không? Một khắc trước hắn đã đi về phía bên kia."
Phàn Trường Ngọc không khỏi nhíu mày, Tạ Ngũ ở bên cạnh nàng lâu như thế, nhưng chưa hề thấy hắn ta thất lễ như vậy.
Đột nhiên, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng nhấc chân hướng về phía thân binh kia nói đuổi theo.
Nhưng mới chạy được vài bước, liền nhìn thấy Tạ Ngũ đi về phía mình.
Đúng là Tạ Ngũ.
Cũng không thấy cao như lúc nàng vừa mới tỉnh dậy, lúc đi đường có lẽ vì trên người có vết thương, bước chân có chút xiêu vẹo, nhìn thấy nàng liền gọi một tiếng: “Đội trưởng.”
Hắn ta không dám nhìn thẳng vào Phàn Trường Ngọc, ngượng ngùng gãi gãi đầu, chủ động giải thích lý do phải đi trước: “Thuộc hạ… Hai ngày này thuộc hạ uống thuốc, uống quá nhiều nước, mới đi tìm nhà xí ..."
Nhưng Phàn Trường Ngọc không nghe những lý do hắn ta bịa ra nữa, mà cởi bỏ miếng gạc quấn trên tay, nắm lấy cổ áo hắn ta, hỏi: "Huynh ấy đâu?"
Tạ Ngũ thật sự đã trở về, vậy thì hắn đã rời đi được một lúc.
Lực đạo trên tay của Phàn Trường Ngọc mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, trước đó do nàng dùng tay không đón lấy kiếm của Trường Tín vương, lại bắt đầu rớm máu, đôi mắt của nàng lạnh lùng đến đáng sợ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phàn Trường Ngọc như vậy, Tạ Ngũ vô cùng sợ hãi, cũng sợ vết thương của nàng sẽ trầm trọng hơn, vì vậy hắn ta vội vàng nói: "Chủ tử đã rời khỏi doanh trại."
Phàn Trường Ngọc bỏ Tạ Ngũ lại, đi đuổi theo Tạ Chinh.
Là do nàng chủ quan, khi tỉnh dậy đầu óc không minh mẫn, bị quá nhiều tin tức làm cho phân tâm, lúc đó hiển nhiên nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nàng vẫn không phát hiện ra tiểu Ngũ là do Tạ Chinh giả trang.
Tại sao ra chiến trường cứu nàng lại không cho nàng biết? Thậm chí giả trang thành người khác để ở bên cạnh nàng?
Trực giác nói với Phàn Trường Ngọc biết, trước khi Tạ Chinh đến đây, chắc chắn hắn đã tra ra được một số việc liên quan tới chuyện của mười bảy năm trước, cho nên mới lựa chọn làm như vậy.
Nàng không biết giờ khắc này đuổi theo có thể làm được cái gì, lại có thể nói gì với hắn, nhưng đáy lòng nàng có một giọng nói mách bảo nàng rằng nhất định phải đuổi theo.
Ít nhất, có thể thay mặt trưởng bối đã khuất nói lời xin lỗi với hắn.
Sau đó lại nói cho hắn biết, ngay cả khi hắn muốn chấm dứt mối tình cảm này bởi vì mối thù của phụ thân hắn, nàng vẫn sẽ tiếp tục điều tra.
Cho dù hắn không hiểu tại sao nàng lại tin chắc phụ thân không phản bội lại mẫu thân và ngoại tổ phụ, chỉ dựa vào thái độ của mẫu thân đối với phụ thân, vậy thì cũng không sao, nàng cũng sẽ tra ra được.
Nàng sẽ còn g.i.ế.c Ngụy Nghiêm để báo thù cho phụ mẫu mình.
Đã từng có lúc hắn vươn tay về phía nàng, nàng lo sợ phía trước có nhiều chướng ngại vật ngăn trở nên không dám đi cùng hắn, hắn lại yên lặng thay nàng mở xong mọi con đường phía trước.
Vì vậy, bây giờ hắn muốn dừng lại, nàng vẫn sẽ kiên định tiếp tục vững vàng tiến về phía trước, cho đến khi đem tất cả chân tướng đến trước mặt hắn, cho hắn biết hết thảy mọi thứ kia cũng không phải là rào cản giữa bọn họ.