Chương 8: Mặt trời lên lần nữa
Elyna sống trong căn nhà nhỏ đơn sơ ấy một thời gian dài. Cô dần hồi phục cả về thể chất lẫn tinh thần. Ánh nắng ban mai mỗi ngày là một sự nhắc nhở dịu dàng về sự hy sinh cao cả của Lucien, về món quà sự sống mà anh đã trao tặng. Cô học cách làm vườn, trồng rau, tự nấu ăn. Cuộc sống chậm rãi, bình dị trôi qua, như một dòng sông êm đềm sau cơn bão lớn.
Nhưng dù cố gắng đến đâu, hình bóng Lucien D’Arque vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cô. Những kỷ niệm về anh, về tình yêu cấm kỵ của họ, về những đêm dài trong dinh thự cổ kính, cứ lẩn khuất, không rời. Cô biết, dù thời gian có trôi qua bao lâu, cô cũng không thể nào quên được anh.
Một ngày, Elyna quyết định rời khỏi căn nhà nhỏ. Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống mà cô có thể tự hào, một cuộc sống mà cô có thể tưởng nhớ về Lucien một cách thanh thản.
Cô tìm đến một thành phố lớn, nơi cô không ai biết đến. Cô xin vào làm việc tại một thư viện nhỏ, công việc phù hợp với tính cách trầm tĩnh và yêu thích sách vở của cô. Cô sống một mình trong một căn hộ nhỏ, giản dị, nhưng ấm cúng.
Thời gian rảnh rỗi, Elyna bắt đầu viết. Cô viết về những câu chuyện tình yêu, những câu chuyện về những con người khác biệt, những câu chuyện về sự hy sinh và lòng dũng cảm. Cô viết về những thế giới kỳ ảo, nơi ma cà rồng và con người có thể chung sống hòa bình.
Cô viết như một cách để giải tỏa những cảm xúc trong lòng, như một cách để tưởng nhớ về Lucien. Cô viết về anh, về tình yêu của họ, về những khó khăn mà họ đã trải qua. Cô biến câu chuyện của họ thành một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện về một tình yêu bất tử.
Dần dần, Elyna trở nên nổi tiếng. Những cuốn tiểu thuyết của cô được nhiều người yêu thích, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Họ thích cách cô xây dựng nhân vật, cách cô miêu tả những khung cảnh lãng mạn và cách cô truyền tải những thông điệp ý nghĩa.
Cô trở thành một tác giả viết tiểu thuyết giả tưởng được nhiều người biết đến. Bút danh của cô là "Khuyết Nhật", một cái tên gợi nhớ về mã số bệnh án vô danh đã thay đổi cuộc đời cô, và cũng là một cách để cô luôn nhớ về Lucien, "Vị khách khuyết nhật" của lòng cô.
Nhiều năm trôi qua. Elyna đã trở thành một người phụ nữ thành đạt và độc lập. Cô có một sự nghiệp vững chắc, một ngôi nhà ấm cúng và những người bạn tốt. Nhưng trong sâu thẳm trái tim cô, vẫn luôn có một khoảng trống không thể lấp đầy.
Một ngày, Elyna tổ chức một buổi ký tặng sách tại một hiệu sách lớn trong thành phố. Rất nhiều người hâm mộ đã đến tham dự, xếp hàng dài chờ đợi được gặp cô và xin chữ ký.
Elyna vui vẻ ký tặng sách và trò chuyện với người hâm mộ. Cô cảm thấy hạnh phúc khi những câu chuyện của mình được mọi người yêu thích.
Khi buổi ký tặng sách gần kết thúc, một người đàn ông lạ mặt bước vào hiệu sách. Anh ta mặc một bộ đồ cổ điển, đeo găng tay da màu đen và đội một chiếc mũ rộng vành. Anh ta có vẻ ngoài bí ẩn và thu hút mọi ánh nhìn.
Anh ta tiến lại gần bàn ký tặng sách của Elyna. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Elyna cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ khi nhìn vào đôi mắt của anh ta. Cô có cảm giác như đã từng gặp anh ta trước đây.
"Cô tin vào việc tình yêu tái sinh không?" anh ta hỏi, giọng trầm thấp và quen thuộc.
Elyna sững người. Câu hỏi này… tại sao nó lại quen thuộc đến vậy?
Cô nhìn kỹ vào khuôn mặt của người đàn ông. Cô cố gắng nhớ xem mình đã từng gặp anh ta ở đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khuyet-nhat/8.html.]
Và rồi, một ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu cô. Cô nhớ về một dinh thự cổ kính, về những đêm dài trong bóng tối, về một tình yêu cấm kỵ, và về một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực.
Cô nhìn vào mắt anh – và trái tim cô lại đập lệch một nhịp. Nhịp đập ấy không thuộc về cô, nó là của một người khác, một người mà cô đã từng yêu hơn cả bản thân mình.
"Lucien…?" cô thì thầm, giọng run rẩy.
Người đàn ông mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng ấm áp.
"Chào em, Elyna," anh ta nói. "Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Elyna không thể tin vào mắt mình. Lucien D’Arque đã trở lại. Anh đã sống lại.
Nhưng làm sao có thể? Anh đã hy sinh bản thân mình để cứu cô. Anh đã tan rã thành tro bụi.
"Anh… anh là ai?" cô hỏi, giọng lắp bắp.
"Tôi là người đã từng yêu em," anh ta đáp. "Tôi là người sẽ luôn yêu em."
Elyna bật khóc. Cô lao vào vòng tay của người đàn ông, ôm chặt anh ta như sợ anh ta sẽ biến mất.
"Em nhớ anh," cô nói. "Em nhớ anh rất nhiều."
"Anh cũng nhớ em," anh ta đáp. "Anh đã luôn ở bên em, dõi theo em từ xa."
Họ ôm nhau thật chặt, bỏ mặc mọi ánh nhìn xung quanh. Họ đã trải qua quá nhiều đau khổ và mất mát. Họ đã phải xa nhau quá lâu.
Nhưng giờ đây, họ đã tìm thấy nhau. Và họ biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Nhưng họ không biết rằng, sự tái hợp của họ chỉ là khởi đầu cho một cuộc phiêu lưu mới, một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm và bí ẩn. Họ không biết rằng, quá khứ của họ vẫn còn ám ảnh họ, và họ sẽ phải đối mặt với những thử thách khó khăn hơn bao giờ hết.
Bởi vì quỷ dữ không bao giờ ngủ yên. Và một khi tình yêu đã tái sinh, nó sẽ không bao giờ chết.