Khủng bố nữ chủ bá - Chương 5: Oan Hồn Lấy Mạng
Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:59:42
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi hít sâu một hơi, anh muốn tìm c.h.ế.t thì đừng lôi tôi theo chứ?
Nhưng nghĩ đến việc mình đã nhận của anh ta mười vạn tệ, tôi lập tức hết giận, đành im lặng ăn canh. Anh ta thấy tôi ăn canh thì tâm trạng dường như trở nên rất tốt, rồi nói sẽ đi điều tra manh mối và rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, anh ta nhận một cuộc điện thoại, đối phương cung kính nói: "Đường thiếu, hai tên lưu manh mà ngài muốn tôi điều tra đã tìm thấy rồi ạ."
Phiêu Vũ Miên Miên
Đường Minh Lê trầm giọng nói: "Gửi địa chỉ của bọn chúng cho tôi."
Một quán trọ nhỏ ven đường, hai tên lưu manh đang uống rượu, hút thuốc, đánh bài. Trong phòng tràn ngập một mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc.
"Lần này đúng là xui xẻo, chẳng qua là đi bắt một cô y tá thôi mà, vậy mà lại thấy ma, đến cả anh Hổ cũng c.h.ế.t rồi, chúng ta còn phải trốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này." Một tên lưu manh uống một ngụm rượu lớn, oán giận nói.
Tên lưu manh khác chửi thề một câu, nói: "Anh Xuân bảo, gây ra án mạng, cảnh sát điều tra nghiêm ngặt, kêu chúng ta tốt nhất về quê trốn mấy ngày."
"Xì, anh Xuân mới cho chúng ta mỗi đứa một vạn tệ, một vạn tệ thì đủ làm cái gì? Một ván bài thôi là hết sạch."
Đột nhiên, cánh cửa bị một cú đá văng ra. Hai người chỉ cảm thấy hoa mắt, một tên lưu manh đã bị một cú đ.ấ.m ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự. Tên còn lại muốn chạy, bị người đến túm trở lại.
"Buông tôi ra! Mày biết tao là ai không?" Tên lưu manh kia ra sức giãy giụa, người đến điểm một cái vào vai hắn, hắn như bị búa tạ giáng mạnh một cú, "thịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là người đàn ông tuấn tú đã cứu hắn ở chung cư ma ám, lập tức sợ đến mức run rẩy toàn thân, nhưng vẫn cố gắng hô hoán giả vờ mạnh mẽ: "Mày biết đại ca tao là ai không? Đại ca tao là Xuân... là đại ca Lý!"
Hắn cảm thấy danh tiếng của anh Xuân không vang lắm, liền lôi đại ca Lý ra.
"Đại ca Lý?" Đường Minh Lê cười lạnh nói, "Lý Thất? Hắn tính là cái thá gì? Ngay cả Trần Nhị cấp trên của hắn, cũng phải cung kính gọi tôi một tiếng Đường thiếu."
Tên côn đồ run rẩy dữ dội hơn. Trần Nhị mà Đường Minh Lê nhắc đến, bọn chúng đều gọi là ông chủ Trần, quyền thế ngập trời ở thành phố Sơn Thành. Đại ca Lý chẳng qua chỉ là một con ch.ó dưới chân hắn mà thôi.
Một nhân vật như vậy, vậy mà lại cung kính với tên tiểu bạch kiểm trước mặt này sao? Tên côn đồ hoàn toàn hỗn loạn.
Đường Minh Lê lạnh lùng nói: "Kể hết cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện mấy ngày trước các người đến chung cư, nếu để tôi phát hiện có gì bỏ sót, hôm nay các người đừng hòng bước ra khỏi đây."
Tên côn đồ sớm đã sợ mất hồn, kể rành rọt toàn bộ sự thật.
Đại ca Xuân của bọn chúng chuyên môn giúp những kẻ có tiền tìm "đồ chơi". Có thể dụ dỗ thì dụ dỗ, không dụ dỗ được thì cưỡng bức, thậm chí trực tiếp bắt người. Vô số cô gái đã bị làm nhục trong tay bọn chúng.
Lần này anh Xuân bảo bọn chúng tìm một cô y tá. Bọn chúng đang loay hoay thì đột nhiên trên xe buýt thấy một cô gái mặc đồng phục y tá, cô gái đó xinh đẹp thật, mấy tên bọn chúng lập tức bị thu hút, lén lút đi theo cô ta, đến cái chung cư đó.
Anh Hổ bị cô gái kia mê hoặc đến mức nổi lòng tham, nhất thời nảy ý định muốn làm nhục cô y tá ngay tại chỗ, còn chụp một số ảnh không đứng đắn, buộc cô y tá phải quy phục. Không ngờ, cô y tá đó, vậy mà lại là một con ma.
Sau khi Đường Minh Lê rời đi, tên lưu manh kia xoa xoa mồ hôi trên trán, móc ra một điếu thuốc châm lửa. Tay hắn run rẩy đến mức không thể bật lửa được.
Vai hắn vừa đau vừa tê, Đường Minh Lê chỉ khẽ chạm một cái mà lại có lực lớn đến vậy, chẳng lẽ là những cổ võ giả trong truyền thuyết sao?
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, thậm chí không thèm quan tâm đến đồng bọn của mình, thu dọn một ít đồ đạc liền bỏ chạy. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, xe cảnh sát đã hú còi lao đến, chặn đường hắn.
Hắn hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Tôi nằm trên giường bệnh lật xem nhật ký tiền thưởng, phát hiện có một tài khoản tên "Chính Dương Chân Quân" đã tặng tôi một chiếc vương miện!
Vương miện là một nghìn đồng tiền đó, phải quỳ lạy đại gia thôi.
Vị Chính Dương Chân Quân này đã gửi lời mời kết bạn với tôi. Đương nhiên đại kim chủ thì không thể không thêm, tôi lập tức chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta, còn nhắn tin cảm ơn anh ta đã tặng quà, nhưng anh ta vẫn không hồi âm.
Vết thương lành lại kha khá, tôi trở về nhà, nghỉ ngơi thêm hai ngày. Nghe bà Trương hàng xóm nói, mấy tên lưu manh chuyên quấy rối đàn ông phụ nữ trong khu ổ chuột, cả ngày làm chuyện xấu đã bị bắt hết, còn bắt cả tên đầu sỏ, tên là Xuân "ca" gì đó, nghe nói sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Cư dân trong khu ổ chuột rất vui mừng, còn có người đốt pháo ăn mừng.
Tôi dưỡng thương thêm mấy ngày nữa, biên tập viên của Hắc Nham TV gọi điện cho tôi mấy lần, hỏi tôi khi nào thì livestream lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khung-bo-nu-chu-ba/chuong-5-oan-hon-lay-mang.html.]
Tôi đã nói chuyện với Đường Minh Lê rồi, tối nay anh ta sẽ đến đón tôi. Tôi dùng m.á.u chó đen đổ lên con d.a.o sát sinh, sau đó ngồi trên ban công mài dao. Tiếng mài d.a.o làm hàng xóm xung quanh cũng phải thò đầu ra xem. Tôi nghe thấy vợ chồng son ở lầu trên khẽ nói: "Con quỷ xấu xí kia hoàn toàn điên rồi sao?"
Không biết vì sao, gần đây thị lực và thính lực của tôi dường như đều tốt hơn rất nhiều.
Đèn đóm vừa lên, Đường Minh Lê đã lái chiếc Land Rover của anh ta đến. Tôi ngồi lên xe, anh ta liền đưa cho tôi một tập tài liệu, nói: "Đây là tất cả thông tin về những người già từng được tiếp nhận ở tòa chung cư đó năm xưa, cô xem có phải thông tin của ông lão gầy gò kia không."
Tôi gật đầu, cẩn thận lật từng trang.
Đường Minh Lê lén nhìn tôi một cái, đột nhiên hỏi: "Cô dùng nước hoa gì vậy?"
Tôi có chút không hiểu: "Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa." Vì trước giờ không bao giờ mua nổi.
Đường Minh Lê chần chừ một chút, nói: "Trên người cô thơm lắm."
Tôi không hiểu gì, nâng cánh tay lên ngửi ngửi, không phát hiện có mùi hương nào cả, kéo kéo khóe miệng, nói: "Có lẽ là mùi của xà phòng ong mật chăng." Ba đồng một cục lớn, tôi chỉ dùng loại đó thôi.
Đường Minh Lê không nói gì, tôi lật lật, đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh, chỉ vào anh ta nói: "Chính là người này."
Ông lão gầy gò này tên là An Thị Binh. Thời trung niên ông ta có chút tiền, cả ngày ăn chơi trác táng. Vợ không chịu nổi ông ta, dẫn con ly hôn. Ông ta lại tìm một cô gái trẻ hơn mình hai mươi tuổi, sinh cho ông ta một đứa con trai, cuộc sống khá đắc ý.
Nhưng khi ông ta hơn 60 tuổi, bị đột quỵ liệt nửa người. Cô vợ trẻ ôm tất cả tiền bạc bỏ trốn, lúc đi còn nói cho ông ta biết, con trai không phải của ông ta. Lúc này ông ta mới nhớ đến vợ cũ và con gái. Vợ cũ căn bản không thèm để ý đến ông ta, ông ta kiện con gái ra tòa, đòi con gái phải phụng dưỡng mình. Cô con gái liền đưa ông ta đến tòa chung cư dưỡng lão đó.
Không lâu sau, bệnh tình của ông ta nặng thêm, rồi qua đời.
Và đúng bảy ngày sau khi ông ta chết, bi kịch ở chung cư dưỡng lão đã xảy ra.
Khoan đã, bảy ngày?
Chẳng lẽ, ngày đó là ngày đầu tiên ông ta c.h.ế.t sao?
Oan hồn lấy mạng?
"Đến nơi rồi." Đường Minh Lê từ dưới ghế rút ra một thanh kiếm gỗ đào, cầm trong tay ước lượng, nói: "Nghe nói đây là thanh kiếm do đại sư thời Dân quốc – Cửu Dương Chân Nhân tự tay khắc, chắc chắn sẽ hữu dụng hơn cành cây."
Tôi cười cười, mở phòng livestream. Lần này Hắc Nham TV lập tức cho tôi lên trang bìa lớn trang chủ đề cử. Chưa đầy một phút, số người xem đã vượt quá 6000.
Tôi nói: "Chào mừng các bạn khán giả, chúng ta lại một lần nữa đến với tòa chung cư này – số 144 đường Phẩm Hồ. Hôm nay chúng ta có thể tái ngộ con ác quỷ lần trước không? Mời các bạn cùng chờ xem."
【 Streamer, chúng em nhớ cô muốn c.h.ế.t luôn, sao bây giờ cô mới đến vậy. 】 【 Streamer đại đại, xem livestream của cô xong, em chẳng muốn xem phim kinh dị nào nữa. 】 【 Tình cảm kính ngưỡng của em dành cho streamer như dòng sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng... (đoạn này lược bỏ một vạn chữ). 】
Tôi chỉ nói mấy câu như vậy mà vậy mà đã nhận được mấy miếng ngọc bội, thật không ngờ, tôi cũng có ngày được làm "hot girl mạng".
Tôi treo điện thoại lên cổ, ra hiệu cho Đường Minh Lê di chuyển. Đường Minh Lê vác thanh kiếm gỗ đào dài ba thước lên vai, trông vô cùng dũng cảm và đẹp trai. Chắc chắn lúc này phòng livestream đã bị các cô gái mê trai spam tin nhắn rồi.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, đừng chỉ lo spam, nhất định phải tặng quà cho tôi nhiều hơn nữa.
Cả hai chúng tôi bước vào cánh cổng sắt lớn đã mở, một luồng gió lạnh buốt ập đến, khiến tôi rùng mình.
Lần này Đường Minh Lê xông lên trước, anh ta che chắn trước người tôi, dường như đang bảo vệ tôi.
Chúng tôi đi một vòng ở tầng một, không thấy ma quỷ nào, liền đi vào căn phòng số 4 ở tầng 3, cũng chính là căn phòng mà An Thị Binh đã ở.
Vừa vào cửa, chúng tôi đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
"Thứ gì mà hôi thối vậy." Đường Minh Lê che miệng mũi, trong phòng vẫn còn lưu lại những đồ đạc năm xưa, nhưng tất cả đều đã mục nát, rách nát đến không ra hình thù gì.
Anh ta nhìn xung quanh, tiến lên kéo mạnh cánh tủ quần áo. Cánh tủ gỗ "cộp" một tiếng rơi xuống, một mùi hôi thối nồng nặc ập thẳng vào mặt. Dù đeo khẩu trang tôi cũng suýt nôn ra.
Tôi chịu đựng mùi tanh tưởi đi đến trước, phát hiện trong tủ đó vậy mà toàn là xác rắn, côn trùng, chuột bọ linh tinh. Có cái đã c.h.ế.t rất lâu rồi, thối rữa thành một lớp da, có cái lại vừa mới chết, còn rất tươi.