Khủng bố nữ chủ bá - Chương 34: Đám Quỷ Chui Ra Từ Lồng Hấp
Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:00:41
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thần kinh à.” Bốn người áo trắng liếc xéo tôi một cái, “Tránh ra! Hoàng thiếu của tụi này muốn vào khám phá.”
Trong nhóm bốn người, có một công tử bột diện đồ hiệu từ đầu đến chân, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Tôi vội vàng nói: “Cái nhà máy này nguy hiểm lắm, dù có muốn vào thì các anh cũng nên chờ ban ngày rồi hãy đến.”
“Cút ngay!” Cô gái trang điểm đậm đi tới đẩy tôi. Tôi nhanh nhẹn tránh sang một bên, cô ta mất thăng bằng suýt ngã.
Cô ta thẹn quá hóa giận, lầm bầm chửi rủa rồi xông lên túm mặt tôi. Sức tôi bây giờ lớn lắm, chỉ tùy tay đẩy nhẹ một cái mà cô ta đã ngã chổng vó.
Cô ta không chịu bỏ qua, la lên: “Hoàng thiếu, con nhỏ này đánh em!”
Ba người còn lại, bao gồm cả Hoàng thiếu, vây lấy tôi: “Thế nào, nhà máy này là của nhà mày à, không cho người ta vào lại còn đánh người?”
“Hôm nay mày mà không quỳ xuống xin lỗi thì đừng hòng đi!”
“Đúng vậy, mau quỳ xuống đi! Dập đầu mấy cái thật kêu với Tiểu Lệ nhà tụi tao!”
【 Vãi chưởng, mấy thằng ranh con này dám động thủ với idol của chúng ta à, không muốn sống nữa à? Có tin một người một bãi nước bọt của tụi này là đủ để dìm c.h.ế.t mày không? 】
【 Phòng livestream có 50 vạn người xem, fan của idol cũng sắp lên trăm vạn rồi, mấy người xác định muốn đối đầu với hàng triệu người này sao? 】
【 Ôi, người này tôi quen, cái gì Hoàng thiếu chứ, hắn tên là Hoàng Nhạc, bố hắn là nhà thầu, thích nhất khoe khoang, trong giới ai cũng gọi hắn là Hoàng Miệng Rộng, một thằng nhà giàu mới nổi chính hiệu. Hề hề, dám đắc tội thần tượng của tao à, xem tao xử lý hắn thế nào đây. 】
Một thiếu niên mặc áo thun trắng giơ tay định tát vào mặt tôi thì đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, tóm lấy cánh tay hắn.
Hắn mặt đầy đau đớn, từ từ quỳ xuống: “Buông ra! Mày bỏ cái tay ra ngay!”
Ánh mắt lạnh băng của Đường Minh Lê lướt qua mặt mọi người, nói: “Cho các cậu ba phút, cút ngay cho tôi, nếu không đừng trách tôi ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.”
Hoàng thiếu ‘phì’ một tiếng nhổ tàn thuốc, ngạo mạn nói: “Mẹ kiếp mày là thằng nào? Dám đối đầu với tao, mày có biết Ngạo ca là ai của tao không?”
Đường Minh Lê buông thiếu niên áo thun ra, đột nhiên tung một cú đ.ấ.m vào mặt Hoàng thiếu. Cú đ.ấ.m mang theo luồng gió sắc lẹm, nếu bị trúng thì cái mũi sẽ nát bét.
Cú đ.ấ.m dừng lại ngay trước chóp mũi hắn, luồng gió quạt vào mặt khiến hắn đau điếng.
Yên lặng như tờ.
Mặt Hoàng Nhạc trắng bệch, trán đầy mồ hôi hột, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Đường Minh Lê thu nắm đ.ấ.m lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Còn không mau cút đi!”
Hoàng Nhạc nuốt nước miếng cái ực, quay người đi thẳng. Ba người kia lập tức chạy theo.
“Hoàng thiếu, chúng ta cứ thế này mà đi sao?” Thiếu niên áo thun trắng không cam lòng nói.
“Đúng vậy, Hoàng thiếu, anh còn cá cược với Phương thiếu bọn họ mà, đêm nay phải ngủ lại trong đó, tiền cược là một chiếc Audi đấy.” Tiểu Lệ nhắc nhở.
Hoàng thiếu nghiến răng, chiếc Audi đó hắn vừa mới tậu không lâu, nếu bố hắn biết hắn thua cuộc thì chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t hắn, sau này đừng hòng có tiền tiêu vặt.
“Hoàng thiếu.” Thiếu niên gầy gò luôn im lặng nãy giờ lên tiếng, “Em biết bên kia bức tường có một cái lỗ hổng, chúng ta có thể chui vào từ đó.”
Mắt Hoàng Nhạc sáng lên: “Hắn không cho tao vào, tao lại càng muốn vào!”
Lúc này, tôi, Đường Minh Lê và Tiểu Lâm ba người đã đi vào trong xưởng sản xuất. Đúng lúc này, một ông lão gầy gò lặng lẽ chui vào khu xưởng.
Người này chính là trợ thủ mà Ngụy Nhiên tìm đến — Đổng đại sư.
Không ai phát hiện, trong bóng tối, một bóng người cao lớn đang lén lút nhìn chằm chằm mọi người, ánh mắt phức tạp mà sắc bén.
Máy móc trong xưởng sản xuất đã sớm được bán đi, chỉ còn lại một nhà xưởng lớn đổ nát. Tiểu Lâm nói: “Mấy ngày trước, có người nhìn thấy ba người mất tích năm đó qua lại ở phân xưởng này, dường như đang tìm kiếm gì đó. Chúng ta tìm khắp nơi xem có thể tìm được manh mối nào không.”
Tôi cầm đèn pin Lang Nhãn, quét qua mặt đất. Từng vệt đen sẫm hiện lên trước mắt tôi, tôi lần lượt giải thích cho người xem.
“5 năm trước, một kẻ lang thang c.h.ế.t ở đây, nghe nói hắn tự sát, nhưng kỳ quái là hắn lại tự bổ đầu mình.”
“Ba năm trước, người c.h.ế.t ở đây là một tài xế taxi. Rõ ràng khu vực này căn bản không có hộ dân nào, không ai biết vì sao hắn lại đến đây. Cảnh sát suy đoán hắn đưa hành khách đến, nhưng xung quanh cũng không có dấu vết của người thứ hai.”
“Còn ở đây…” Bước chân tôi đột nhiên khựng lại, cảm thấy sàn nhà dưới chân hình như có gì đó không ổn.
Nếu là trước đây, cảm giác này chắc chắn sẽ bị tôi bỏ qua, nhưng giờ đây các giác quan của tôi đều rất nhạy bén.
Tôi cúi xuống gõ nhẹ lên một vệt m.á.u lớn trên mặt đất, lập tức hô: “Mọi người mau lại đây, cái mặt này rỗng!”
Tiểu Lâm và Đường Minh Lê lập tức xúm lại. Họ lấy tua vít, cạy một viên gạch trên sàn, một tiếng ‘cạch’ vang lên, viên gạch được nhấc lên.
Dưới viên gạch, hóa ra là một chùm chìa khóa.
Những chiếc chìa khóa này trông đã cũ kỹ, đều có chút rỉ sét. Tôi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ba người kia đang tìm chính là nó?”
Tiểu Lâm nhíu mày nói: “Năm đó khi quốc gia phái người đến dọn dẹp nhà máy, phát hiện rất nhiều tài liệu quan trọng đã biến mất, tìm khắp cả khu xưởng cũng không thấy. Chẳng lẽ những tài liệu đó vẫn còn trong nhà máy, và đây là chìa khóa để mở nó ra?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khung-bo-nu-chu-ba/chuong-34-dam-quy-chui-ra-tu-long-hap.html.]
Trong mắt hắn lóe lên một tia sắc bén: “Chúng ta nhất định phải tìm được những tài liệu đó.”
Đúng lúc này, từ sâu trong khu xưởng đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai. Chúng tôi giật mình, lập tức chạy theo hướng âm thanh.
Khu xưởng này tựa như mê cung, khắp nơi đều mọc rêu xanh và rỉ sét. Chúng tôi vừa mới rẽ qua một góc, đột nhiên ba thiếu niên xông tới, chính là Hoàng thiếu và hai người kia, họ hoảng sợ kêu lên: “Ma, có ma! Cứu mạng!”
“Lại đây sau lưng tôi!” Tôi hô lớn, ba người lập tức nép sau lưng chúng tôi. Tôi tiến lên, Tiểu Lệ đang không ngừng giãy giụa trên mặt đất, một lực lượng khổng lồ kéo cô ta, lôi cô ta vào một căn phòng tối đen như mực.
Tôi đuổi theo thì đã chậm, vô số bàn tay trắng bệch vươn ra từ trong phòng, ghì chặt lấy hai chân Tiểu Lệ.
“Cứu tôi! Cứu… A!” Móng tay Tiểu Lệ để lại một vệt m.á.u trên mặt đất, cô ta bị kéo đột ngột vào phòng, cửa sắt ‘rầm’ một tiếng đóng sập lại, m.á.u đỏ tươi chảy ra từ khe cửa.
Tôi xông lên đột nhiên kéo cửa, nhưng phát hiện cửa sắt đã bị khóa một ổ khóa sắt lớn.
“Tránh ra!” Đường Minh Lê đi tới, cầm một thanh sắt, đánh mạnh vào ổ khóa. Ổ khóa vỡ tung, tôi đẩy cửa ra, một luồng khí huyết tanh nồng nặc ập vào mặt.
Tôi dùng đèn pin Lang Nhãn quét qua, trong phòng có một vũng m.á.u lớn, nhưng không thấy t.h.i t.h.ể Tiểu Lệ.
Trong phòng trống rỗng, vô số linh hồn ma quỷ và Tiểu Lệ đều đã biến mất.
【 Vừa rồi đoạn đó thật sự quá kích thích, đáng sợ hơn cả phim kinh dị trong nước. 】
【 Kẻ tiện nhân đều có ngày báo ứng, hừ hừ, con trà xanh này dám bắt nạt idol của chúng ta, xem kìa, giờ thì gặp báo ứng rồi đấy. 】
Đường Minh Lê quay người tóm lấy cổ áo Hoàng Nhạc, giận dữ nói: “Không phải đã bảo các cậu quay về sao? Sao còn quay lại?”
Hoàng Nhạc run rẩy bần bật, nói: “Tôi, tôi chỉ vào xem thôi, không ngờ thật sự có ma.” Hắn đau khổ ôm đầu, “Tiểu Lệ là em họ tôi, cô ấy đã c.h.ế.t rồi, tôi biết ăn nói sao với cô dì đây.”
【 Xì, đừng có giả vờ giả vịt, tôi thấy hết rồi, vừa rồi chính là mày đẩy cô ta một cái, cô ta mới bị những bàn tay đó tóm lấy. 】
【 Đúng vậy, tôi cũng thấy, đúng là thằng đàn ông tồi, đồ hèn nhát. 】
【 Thằng đàn ông tồi đi c.h.ế.t đi, tôi đã chụp ảnh lại rồi. 】
Tôi tức giận vô cùng, nhưng đành bất lực nói: “Thôi, đưa bọn họ về trước đã, đã c.h.ế.t một người rồi, đừng để c.h.ế.t thêm ai nữa.”
【 Idol của chúng ta lương thiện quá, tính cách như vậy sẽ thiệt thòi đấy. 】
【 Loại đàn ông tồi này, cứ để hắn bị quỷ g.i.ế.c c.h.ế.t đi. 】
【 Bị quỷ g.i.ế.c c.h.ế.t +1 】
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Hoàng Nhạc cúi đầu cảm ơn, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia hung quang u ám.
“Khoan đã.” Tiểu Lâm đi vào căn phòng tối đen như mực đó, nói, “Đây là phòng hồ sơ năm đó, những tài liệu đó chính là biến mất ở đây.”
Đường Minh Lê dường như nghĩ ra điều gì đó, nghiêm túc nói: “Bạch Quỷ, vụ án rò rỉ khí độc năm đó, rốt cuộc có liên quan gì đến cậu?”
Cơ thể Tiểu Lâm run lên, trầm mặc một lát, nói: “Cha tôi chính là giám đốc nhà máy hóa chất, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong xưởng. Ông ấy luôn coi trọng an toàn nhất, tôi tuyệt đối sẽ không tin trong xưởng có thể xảy ra sự cố rò rỉ, trừ phi là do con người gây ra.”
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Lúc đó tôi còn quá nhỏ, những năm gần đây, tôi vẫn luôn điều tra về chuyện này, và phát hiện năm đó một nhóm lãnh đạo nhà xưởng, đứng đầu là phó giám đốc Hoàng Thu Hoa, đã lén lút bán một số thành quả nghiên cứu và tài liệu hóa chất mật của nhà máy cho người nước ngoài.”
【 Oa! Tin nóng đây! Không ngờ lại có thể nghe được bí mật động trời như vậy. 】
【 Đây chính là tội gián điệp, một khi bị điều tra, là phải c.h.é.m đầu. 】
Phiêu Vũ Miên Miên
【 Chả trách những kẻ đó năm đó lại muốn tạo ra cái gọi là sự cố rò rỉ khí độc, hại c.h.ế.t giám đốc và những công nhân cảm kích khác, đúng là cầm thú không bằng mà. 】
Tiểu Lâm tiếp tục nói: “Mấy năm gần đây, tôi đã tìm được một số manh mối, và cũng có một danh sách tội phạm, nhưng tôi phát hiện, những người đó, lần lượt từng người một đã chết.”
“Cái gì?” Chúng tôi nhìn nhau.
Tiểu Lâm nhìn xung quanh: “Họ tất cả đều c.h.ế.t trong nhà xưởng bỏ hoang này.”
Tôi hít một hơi lạnh: “Chẳng lẽ những vệt m.á.u chúng ta nhìn thấy ở xưởng sản xuất trước đây…”
“Không sai, những người đó đều có liên quan mật thiết đến thảm án năm đó.” Ánh mắt Tiểu Lâm đột nhiên dừng lại trên người Hoàng Nhạc, nói: “Hôm nay cậu thật sự chỉ đến thám hiểm thôi sao?”
Hoàng Nhạc run rẩy toàn thân, lắp bắp nói: “Anh, anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
“Không hiểu sao?” Tiểu Lâm cười lạnh nói, “Hoàng Nhạc, cha cậu, có phải là Hoàng Thu Hoa không?”
Những lời này vừa dứt, làn đạn trong phòng livestream bay như mưa.
【 Chả trách tôi lại thấy thằng nhóc này kỳ lạ như vậy, hóa ra là con của con cầm thú đó. 】
【 Nói như vậy, hôm nay hắn đến là để tìm những tài liệu đã thất lạc năm đó? 】
【 Bên trong chắc chắn có bằng chứng phạm tội của bố hắn! 】
【 Thật không ngờ, thằng nhóc này trông cà lơ phất phơ như con heo, hóa ra lại là một Boss ẩn giấu à. 】
“Cho dù cha tôi là Hoàng Thu Hoa thì sao?” Hoàng Nhạc cứng cổ nói, “Điều đó cũng không thể chứng minh điều gì. Đúng rồi, anh nói nhiều như vậy, có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì là phỉ báng!”