Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 71

Cập nhật lúc: 2025-02-21 16:35:59
Lượt xem: 12

Bảy tám sĩ quan cảnh sát và một người cha trẻ khỏe không đủ khả năng nâng được một cô gái nặng 40 pound (bằng 18kg), này vốn đã là chuyện để bàn tán rồi, nhưng việc thêm một vẻ đẹp vô cùng bí ẩn trong bộ đồ trắng vào mặt nước càng khiến nó trở nên sống động hơn.

Triệu Dương thấy vậy lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Đoàn Đoàn.

Không phải là cậu ấy không muốn gửi cho Phó Vãn, mà là do cậu ấy luôn cảm thấy địa vị của đầu bếp Phó không phù hợp để tán gẫu với người khác, đặc biệt là khi cậu ấy nhìn thấy Phó Vãn đếm ngược thời gian trong Moments bè vào lúc nửa đêm hàng ngày, cậu ấy cảm thấy tê da đầu vì nhà họ Phó.

[Triệu Dương: Đoàn Đoàn, nếu bây giờ nhóc bắt đầu phát sóng hoặc mở cửa hàng đồ ăn mang đi cho người sành ăn thì sẽ có thể thu hút một lượng lớn thực khách đói! Sau đó việc kinh doanh sẽ tấp nập rồi. Phải nắm bắt được Sự giàu có này ởi.] [Đoàn Đoàn: Thật sao? Em đã hỏi mẹ rồi, mẹ nói rằng em có thể sử dụng tính năng phát để thu hút lưu lượng truy cập.]

[Triệu Dương:! ! ! Được rồi, được rồi, khi nào buổi phát sóng bắt đầu nói cho anh biết, anh sẽ gửi quài]

Triệu Dương cần phải đưa Phó Vãn lên vị trí đầu tiên trong danh sách quà tặng! Cậu ấy có thể không biết nhiều về những thứ khác nhưng cậu ấy rất giỏi phóng túng.

Triệu Dương đang nhiệt huyết sục sôi thì cùng lúc đó Phó Vãn gửi cho cậu ấy một tin nhắn WeChat.

[Là Phó Vãn đây: Đôi đũa gỗ đào và bàn ăn do mấy người và nhà họ Tiết chuẩn bị đã xong chưa? Mất bao nhiêu ngày nữa thế?]

Triệu Dương nhanh chóng trả lời: [Đầu bếp Phó, đừng lo lắng, nhà máy đã gia công cả đêm và sẽ giao hàng vào tối mai.]

Tối nay cô nghỉ ngơi và ngày mai sẽ ra quây hàng.

Phó Vãn cũng cảm thấy quán ăn không cần phải mở cửa hàng ngày. Vì những thứ đó hiếm và có giá trị nên cô ấy cũng cần được nghỉ ngơi.

Hệ thống mỹ thực: [...]

Cho dù là đồ hiếm quý thì cô cũng muốn "thứ" này ngon đúng không!

Phó Vãn lại hỏi: [Nhanh như vậy? Đây có phải là nhà máy gỗ nhà họ Tôn không? ]

Triệu Dương hơi sửng sốt, có vấn đề gì sao?

Tiết Quốc Thành quen với ông chủ chủ nhà máy gỗ, mà cậu ấy - Triệu Dương, cũng quen với Tôn Xương Minh, ông chủ trẻ của nhà máy gỗ, họ cũng là bạn tốt ăn dưa trong nhóm.

Đầu bếp Phó hỏi cái này làm gì?

Triệu Dương không có lý do gì để cho rằng Tôn gia có chuyện nên trả lời là có, nhưng Phó Vãn lại không nói gì thêm.

[Là Phó Vãn: Ừ, được rồi.]

Có rất nhiều người đang chú ý đến trường hợp cô gái rơi xuống nước ở Ninh Thành, tất nhiên cũng có những bên đã đích thân trải qua.

Cảnh sát Phùng cau mày khi xem các nền tảng xã hội lớn nói về vấn đề này.

Bỏ qua những điều bản thân đã trải qua, chỉ riêng tin tức từ bộ phận thẩm định ngày hôm nay đã khiến anh ấy dựng tóc gáy. Một cô bé xanh xao ôm con thỏ hồng xuất hiện trong video sau khi được Tạ Khiêm "chỉ điểm", chuyên gia siêu hình học khẳng định nó không hề qua chỉnh sửa photoshop.

Nói thử xem coi có tà môn không!

Phùng Kiện cực kỳ chắc chắn rằng lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy nó, dưới gốc cây hoàn toàn không có gì cả, chỉ có cô bé đó xuất hiện trong chớp mắt một cách khó hiểu.

Hơn nữa, khuôn mặt của cô bé thoạt nhìn có vẻ khác thường. Những người trong nghề đã nhìn thấy nhiều xác c.h.ế.t hơn người thường, vì vậy Phùng Kiện cảm thấy khuôn mặt của cô bé rất đặc biệt... giống như một người đã chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/71.html.]

Một màu xanh xám đặc trưng của người chết.

Anh ấy không giỏi miêu tả, nhưng bất cứ ai đã nhìn thấy chắn sẽ khắc sâu ấn tượng ấn khó có thể quên.

Nếu anh ấy bị lóa mắt thì những đồng nghiệp khác thì sao, chẳng lẽ đều bị lóa mắt sao? Thật khó để giải thích điều này với công chúng, chỉ có thể nói rằng Đóa Đóa bị nghi vướng vào thực vật thủy sinh một thời gian, nhưng cuối cùng đã được giải cứu thành công.

Nhưng Phùng Kiện muốn biết liệu đằng sau chuyện này có ẩn giấu điều gì không.

"Ở nhà rồi mà còn nhớ công vụ à?" Chị gái bưng đĩa hoa quả đi tới, tức giận nói.

Phùng Kiện hoảng hồn, thấy cháu gái lớn của mình đang ăn nho. Cháu gái sắp vào năm 1 cấp 3, đang học thêm lớp 10 trong kỳ nghỉ hè gần đây.

Chị gái lầy được chồng tốt, cháu gái cũng được nhận vào trường trung học tốt nhất ở Ninh Thành. Phùng Kiện nghĩ tới mục đích chuyến đi của mình, lập tức hỏi: "Vũ Phi, cháu nói trước đây cháu và Đàm Nguyệt Nhi là bạn cùng lớp, cháu có biết cô bé là người như thế nào không?"

Lưu Vũ Phỉ và Nguyệt Nhi học cùng trường trung học cơ sở. Họ sắp cùng nhau bước vào năm thứ nhất cấp ba, ai biết được gia đình Nguyệt Nhi có biến cố, cô ấy đổi hướng dự định đi du học chứ.

Lưu Vũ Phi ăn nho, đỉnh đạc nói: "Cô ấy? Cô ấy là một cô gái rất ngoan. Lúc trước cháu quên mang theo băng vệ sinh, là cô ấy đưa cho cháu đó."

Phùng Kiện không quan tâm đến những thứ này, lại hỏi: "Cô bé có vấn đề gì về thần kinh không? Ở trường cô bé có sở thích thần thánh và ma quái nào không?"

Lưu Vũ Phi cầm chùm nho nghiêng người nhìn anh ấy: "Chú, chú điên à?"

Phùng Kiện: "..."

Đứa cháu gái này quả thực khiến anh ấy vừa thương vừa hận.

Phùng Kiện suy nghĩ một lúc rồi cảnh cáo cháu gái: "Vũ Phi, Ninh Thành gần đây không yên bình. Nếu không có việc gì thì cứ ở nhà tự học chương trình cấp 3. Nếu không có việc gì thì đừng chạy lung tung."

Lưu Vũ Phỉ cầm quả nho dừng lại, cô ấy cảm thấy có chút chột dạ, không dám nhìn chú mình, thực ra gần đây cô đã hẹn với bạn bè đi khám phá một công viên giải trí bị bỏ hoang ở phía nam thành phố, không dám nói chuyện này với chú của cô ấy — người vốn là cảnh sát, vì cô ấy biết chắc chắn sẽ bị mắng.

Phùng Kiện còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại trong tay anh ấy rung lên, anh ấy lập tức trả lời cuộc gọi.

"Đội trưởng Phùng, một người đã đến đồn cảnh sát của chúng tôi để báo cáo vụ án, tuyên bố có manh mối về Trương Ngạn Khanh ở thôn Trương Gia."

Phùng Kiện đột nhiên đứng dậy nói ngay: "Tôi sẽ đến đó ngay."

Chị gái đuổi theo anh ấy ra ngoài bất đắc dĩ hỏi: "Đồ ăn thì sao? Em không ăn à?"

Phùng Kiện cọ một chút rồi đứng lên nói ngay: "Em không ăn đâu."

Thôn Trương Gia nằm gần Ninh Thành, Trương Ngạn Khanh chỉ là một cậu bé sáu tuổi bình thường trong làng. Tuy nhiên, cậu nhóc đã biến mất trong làng cách đây ba tháng, đến nay đứa trẻ vẫn chưa được tìm thấy.

Cả cảnh sát và cha mẹ của Trương Ngạn Khanh đều đã treo thưởng bên ngoài, và gia đình nhà họ Trương đã nâng mức thưởng lên 20 vạn.

Lệnh treo thưởng đã gây xôn xao trên mạng vào thời điểm đó, nhiều cư dân mạng đã nhiệt tình chuyên tiếp nó. Để tìm thấy con trai, cha mẹ Trương Ngạn Khanh tiếp tục đăng tải những đoạn video ngắn với hy vọng thu hút sự chú ý và tìm được tin tức về con trai mình.

Nhưng trong lòng Phùng Kiện đại khái biết rằng đứa trẻ tên Trương Ngạn Khanh có lẽ lành ít dữ nhiều nhiều rồi, nhưng sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác, dù có c.h.ế.t cũng phải thu thập xương cốt của mang đến cho gia đình mình chút an ủi cuối cùng.

Tất nhiên, có khả năng là đứa trẻ đã bị bọn buôn người bắt cóc rồi.

Loading...