Trì Kế Tổ là tiểu tổ tông của nhà họ Trì, bố Trì cưng như trứng. Giờ đánh, họ xót xa đến tột cùng.
Cả hai mặc kệ phận của Cố Diên Chu, bố Trì vớ ngay cây gậy bên cạnh định tay.
“Tiểu Cố, tránh . nể là quân nhân nên động thủ với , nhưng hôm nay, nhất định dạy dỗ mấy con tiện nhân một trận.”
Cố Diên Chu mặt đen sạm, chắn bốn chị em.
“Thứ nhất, họ là con gái của ông, tiện nhân, đồ thừa đồ ăn hại nuôi lớn.”
“Ngay từ khi bước cửa hôm nay, ông mắt vợ . cứ nghĩ vợ , nhưng vẻ các vẫn hài lòng.”
“Bây giờ, mặt mà các còn đòi đánh đòi mắng vợ , chứng tỏ bình thường các cũng đối xử như , bao giờ coi họ là con ruột.”
Bố Trì mắt rể từ lâu.
Ban đầu, nể mặt là sĩ quan nên ông nhịn nhiều, nhưng giờ thì ông thể nhịn nữa.
“Xì, tuy là sĩ quan, nhưng là bố vợ , là trưởng bối của , cũng thể động thủ với .”
“Cha dạy con là lẽ hiển nhiên. Chúng nó hiếu thảo, thương yêu em trai. Con gái như thế nhất định dạy dỗ. Bây giờ tránh cho , tránh, đánh cả .”
Cố Diên Chu hề tránh, thế là bố Trì thật sự vung gậy đánh .
Trì Ngọc Nhan chút sốt ruột, cô vớ ngay cây chổi bên cạnh, cà nhắc xông lên.
Đàn ông của cô, cô bảo vệ.
Thấy tình thế , Trì và Trì Kế Tổ cũng tham chiến.
Trì Ngọc Lan cũng vớ ngay cái chổi lông gà, xông lên đánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-44-mot-tieng-chi-ha-to-hon-troi-chi-ha-day-lo-cho-em.html.]
Trì Ngọc Song và Trì Ngọc Dao , hai chị em chút do dự.
Cuối cùng, cả hai cũng xông trận chiến.
Hai chồng , đều chút thể tin nổi.
Đây là vợ ở nhà chồng dám lời nào, gõ ba cây gậy cũng một tiếng rắm của họ ? Sao mà khác thế?
“Hai cái thằng hèn, thấy vợ bắt nạt mà còn đó xem kịch ? Tránh , để bà đây!”
Hứa Bán Hạ từ vác một cái cuốc, tức giận chạy tới.
Ánh mắt cô vô cùng chuẩn xác, nhắm thẳng trán Trì Kế Tổ mà vung một cái.
Cũng may dùng đầu lưỡi cuốc sắc bén, nếu , Trì Kế Tổ hôm nay bỏ mạng tại đây.
Đánh xong Trì Kế Tổ, cô sang đánh bố Trì và Trì, đánh cho hai la oai oái.
“Hứ, tao thấy ai trơ trẽn như các . Kẹo của tao cho mà các cũng dám cướp ? Cướp nữa xem nào?”
Hứa Bán Hạ chống cuốc, tức giận trừng mắt ba trong gia đình .
Ánh mắt cô lướt qua Trì Ngọc Nhan, thấy cô thương nặng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô bực bội : “Mày ngốc ? Trước đây cãi với tao, đánh với tao, mày chẳng oai lắm , giờ câm ? Chân tay mềm nhũn ?”
“Hừ, lúc chẳng vẫn trông cậy tao ? Tao với mày , gọi tao một tiếng chị Hạ, tao sẽ bảo vệ mày. Mày gọi, giờ thấy ? Tao lợi hại đấy, rốt cuộc mày gọi ?”
Trì Ngọc Nhan mắt sáng lấp lánh Hứa Bán Hạ, như thể thấy thần tượng.
Cô há miệng, vung tay: “Chị Hạ, chị Hạ, chị lợi hại quá!”
Hứa Bán Hạ hừ lạnh: “Được! Một tiếng ‘chị Hạ’ to hơn trời, từ nay về , chị Hạ đây lo cho mày!”