“Mẹ, cứ để con bế Nhan Nhan là . Mẹ nhà ạ.”
Mẹ Trì chút vui.
Bà đang dạy dỗ con gái, rể cứ chống đối bà gì, chẳng lẽ sợ quản vợ ?
nghĩ thì cũng đúng, vợ mới cưới thì cưng chiều một chút là chuyện bình thường.
Bà chọn rể cho ba cô con gái còn cũng đều như thế cả, lúc mới cưới thì cưng chiều lắm, qua một hai năm thì đấy thôi.
Mẹ Trì nhe hàm răng vàng ố, : “Được, phiền con rể .”
Bà xách đồ nhà, lưng , sắc mặt đổi ngay lập tức.
Vừa trong, bà thấy hai đứa đồ của nợ nhà con gái cả việc, bà tức giận xông tới, mỗi đứa tặng một cái tát.
“Tao gọi chúng mày đến đây là để việc, để chơi! Nhìn gì mà , thứ đó của chúng mày, là của chúng mày đấy! Đi việc hết !”
Trì Ngọc Song ruột đối xử với hai đứa con gái như , lòng cô xót xa nhưng dám phản kháng.
Cô địa vị ở nhà đẻ, cũng chẳng địa vị ở nhà chồng.
Vì khi kết hôn cô sinh liền hai đứa con gái, chồng và chồng đối xử với cô chẳng gì.
Ngay cả khi đánh, về nhà đẻ cũng ai bênh vực. Huống chi ở đây, cô và con gái đánh mắng bảo vệ.
“Mẹ, bảo hai đứa của nợ cút . Chúng nó mặt con, che hết đường của con .”
Trì Kế Tổ cũng vô cùng ghét hai đứa cháu gái nhà chị cả, chỉ mong chúng c.h.ế.t cho .
Mẹ Trì trừng mắt hai đứa nhỏ: “Không thấy chúng mày gì ? Còn mau việc? Dám chắn đường nữa, tao đánh c.h.ế.t chúng mày!”
Trì Ngọc Song vội vàng bước lên, đưa hai đứa con gái , dám để chúng ở đây nữa.
Cố Diên Chu và Trì Ngọc Nhan cửa, đương nhiên thấy hết chuyện. Sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.
“Anh bế em về phòng nhé.”
Cố Diên Chu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-36.html.]
Trì Ngọc Nhan gật đầu, vẻ mặt chút tái nhợt, như thể dọa sợ.
Khi về nhà đẻ, cô dường như còn vẻ tinh nghịch đáng yêu như ở nhà chồng, mà trở nên rụt rè, cẩn thận.
Cố Diên Chu đau lòng.
Anh quyết định, lát nữa sẽ đưa vợ về sớm, và sẽ ít đến đây hơn.
“Anh rể, định đấy? Bố, rể cả và rể hai đang đợi trong nhà kìa.”
Cố Diên Chu lạnh mặt: “Chân chị em thương, đưa chị về phòng nghỉ ngơi .”
Trì Kế Tổ , bĩu môi: “Chỉ là đồ của nợ thôi mà, thương ở chân chứ gãy chân . Làm gì mà yếu ớt thế.”
Mặc dù chỉ là một câu bâng quơ, nhưng Cố Diên Chu thể tưởng tượng cuộc sống đây của Trì Ngọc Nhan ở đây như thế nào.
Anh cố nhịn bùng phát, vẫn đưa cô về phòng.
Trong phòng, Trì Ngọc Song đang ôm hai đứa con gái dỗ dành. Thấy em gái và em rể đến, cô chút gò bó, dậy, gì.
“Chị cả.”
“Chào chị cả.”
Cố Diên Chu cùng Trì Ngọc Nhan chào.
Trì Ngọc Song chút ngượng ngùng gật đầu.
Cố Diên Chu ở đây tiện, dặn dò Trì Ngọc Nhan vài câu rời .
Đợi khỏi, Trì Ngọc Song mới về phía cô em gái thứ tư của .
“Em tư, em…”
Cô há miệng, nên gì.
Trì Ngọc Nhan mỉm vẫy tay với hai cô bé đang trong lòng chị : “Lai Đệ, Mộng Đệ, đây.”
Lai Đệ và Mộng Đệ ngoan ngoãn gọi “dì tư” một tiếng mặt Trì Ngọc Nhan.
Trì Ngọc Nhan xoa đầu hai đứa, móc từ trong túi hai viên kẹo, đưa cho mỗi đứa một viên: “Mau ăn , đừng để các con phát hiện , thì lát nữa sẽ còn .”