Ăn cơm xong, Trì Ngọc Nhan thấy buổi trưa nấu nướng gì, nên xuống bếp rửa bát.
Chưa kịp gần, cô thấy tiếng la mắng của bà Cố vọng : "Mấy đứa phá của , chỉ ăn , nhà gạo thừa nuôi các ."
"Mau lên, rửa hết đống , sớm đồng , kiếm thêm rau lợn, đừng lười biếng!"
Trì Ngọc Nhan Cố Diên Chu bên cạnh, hỏi khẽ: "Những bên trong là ai ?"
"Là ba đứa con của chị dâu cả và một đứa của chị dâu hai."
Trì Ngọc Nhan chợt hiểu . Hóa đó là lý do cô chẳng bao giờ thấy bốn đứa trẻ . Chúng sai bếp ăn cơm. Thông thường, hái rau lợn cả ngày cũng kiếm vài công điểm.
Thế nhưng, theo như trong truyện, hai cô con gái của cả một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi, còn một đứa em trai đầy bốn tuổi. Thằng bé con của hai năm nay cũng mới năm tuổi, bốn đứa trẻ nhỏ xíu như mà đồng , thì bao nhiêu chứ? Nếu ở thế kỷ 21, những đứa trẻ nhỏ thế đều bố cưng chiều hết mực.
"Hay là để em rửa bát nhé, buổi trưa em nấu gì cả, nếu để chị cả với chị hai thấy thì vui."
Cố Diên Chu chẳng chẳng rằng, bế bổng cô lên.
"Không cần, tí , đưa em về phòng . Chân em trật , cứ ở nhà nghỉ ngơi ."
Cố Diên Chu bế cô về phòng, thẳng bếp. Xong xuôi việc, mới .
"Buổi chiều còn đồng . Em cứ ở nhà, cần vội nấu cơm tối, đợi về tính."
Đi hai bước, . Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Trì Ngọc Nhan, lấy từ trong túi quả trứng gà rừng duy nhất còn sót .
Trì Ngọc Nhan thầm thèm thuồng quả trứng cả buổi trưa, giờ thấy nó, lưỡi cô kìm mà l.i.ế.m nhẹ một cái.
"Cho em ?"
Cô ngước lên, đôi mắt lấp lánh Cố Diên Chu, khiến trái tim rung động.
"Ăn , nhớ giữ vỏ trứng , tối về vứt cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-20.html.]
Trì Ngọc Nhan tươi gật đầu, thêm vài câu ngọt ngào, đưa mắt rời . Những khác trong nhà cũng đều ngoài, chỉ còn mỗi bà Cố. Trì Ngọc Nhan ngoài tìm cô bạn , nhưng thấy bà Cố ở gian chính, cô thấy ớn .
Đang lúc suy nghĩ, cô thấy đầu cô bạn oan gia của xuất hiện bờ tường.
"Két… két..."
Mắt Trì Ngọc Nhan sáng rực, cô hạ giọng: "Sao lối ?"
Hứa Bán Hạ trèo qua tường, suýt ngã.
"Cậu ơi, tớ mang trứng cho ăn , mau lên."
Trì Ngọc Nhan quả trứng trong tay , cô bạn .
"Tớ cũng ."
Hai .
"Cố Diên Chu cho tớ đấy."
"Chu Bình An cho tớ."
À, thì đều là của chồng cho. Vậy thì còn chờ gì nữa, ăn thôi!
Trứng gà rừng to lắm, chỉ nhỏ xíu, thể ăn hết trong một miếng. mà, nhỉ, cái thứ chồng cho, với thứ tự kiếm , nó cứ khác biệt thế nào .
Ăn thấy ngon lạ lùng!
"Nhan Nhan , ngày mai chúng còn lên núi ? Tớ nóng lòng thể hiện tài năng đây. Tớ , lúc nãy tớ về chuyện với Chu Bình An, bảo tớ bắt gà rừng, thỏ rừng thì dùng sức, còn chỉ cho tớ cách bắt nữa. Tớ thấy tớ ."
Mắt Trì Ngọc Nhan cũng sáng lên. "Được, chứ!"
"Giá mà chân trật, giờ tớ . Tớ còn kiếm thêm nhiều đồ rừng nữa, món nấm xào buổi trưa ăn ngon thật đấy." Nói , cô còn l.i.ế.m môi.
Rõ ràng, cả hai đều quên mất chuyện về nhà đẻ, nhưng điều đó giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa .