Khi Bông Tuyết Trắng Xuyên Về Thập Niên - Chương 78: Nhào lộn
Cập nhật lúc: 2025-11-14 16:21:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng ở Bắc Kinh tuyết rơi nhưng khi thời tiết dần lạnh lẽo thì trở nên cực kỳ khô ráo.
Cách vài ngày Đồng Tuyết Lục hầm chè nấm tuyết cho nhà uống. Sau một thời gian ngắn bồi bổ, cô cảm giác sắc mặt và tinh thần của trở nên hơn, trong sắc trắng hiện lên vẻ ửng hồng.
Mấy ngày nữa sẽ bước tháng 11, buổi sáng hôm nay lạnh hơn , thở khí liền thành một làn khói trắng.
Đồng Tuyết Lục dậy, vườn rau hái một ít cải thìa và hành tây trở về, cô định, nấu mì sợi cải thìa ăn.
Đáng tiếc thịt dê, nếu , ăn một chén canh thịt dê cay tê trong thời tiết mới gọi là sảng khoái.
Đồng Gia Minh vẫn luôn dậy sớm, điều khiến cô ngạc nhiên là thế mà Đồng Gia Tin cũng dậy sớm.
Càng hiếm thấy hơn là, rửa mặt xong còn đến phòng bếp giúp đỡ.
Chẳng qua phòng bếp vốn lớn, cần nhiều như , Đồng Tuyết Lục bảo 2 đứa quét dọn phòng khách và sân nhỏ.
Đồng Gia Minh quét lá rụng đốc thúc Đồng Gia Tin thuộc lòng.
Đồng Gia Tín quét vài cái lá rụng, bắt đầu ấp úng ngâm nga: "Đầu giường ánh trăng trĩu."
Khóe miệng Đồng Gia Minh khẽ giật, đ.á.n.h một cái: "Đầu giường ánh trăng rọi."
Đồng Gia Tín đ.á.n.h mông, đưa tay xoa m.ô.n.g tiếp: "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ cửa sổ phủ sương."
Cây chổi của Đồng Gia Minh đ.á.n.h tới: "Cuối cùng em thuộc cái gì thế? Đọc 2 câu đều sai hết cả 2, em trở về Bắc Hòa nhặt phân heo đúng ?"
(*) Đầu giường ánh trăng rọi, (Sàng tiền minh nguyệt quang,)
Ngỡ mặt đất phủ sương. (Nghi thị địa thượng sương.)
Ngẩng đầu trăng sáng, (Cử đầu vọng minh nguyệt,)
Cúi đầu nhớ cố hương. (Đê đầu tư cố hương.)
Bài thơ: Tĩnh tứ – Lý Bạch
Đồng Gia Tín lắc đầu như trống bỏi: "Không , hai. Anh nhỏ một chút, đừng để chị thấy, em cũng vì nhớ !"
Đồng Tuyết Lục ở phòng bếp thấy cuộc trò chuyện của 2 đứa, bật lắc đầu.
Mỗi sẽ những thiên phú giống , sách nghĩa là đầu óc ngu si. Ở trong sách, thiết kế của Đồng Gia Tín sáng tạo đấy.
Đây cũng là nguyên nhân khi cô đến đây đổi tính cách của , cô sợ nếu nhúng tay quá nhiều sẽ kiềm chế tính cách và linh cảm của .
Những nghệ thuật dù ít nhiều đều tính cách giống với bình thường cho lắm.
Người ngoài cửa sổ vẫn còn tiếp tục thuộc lòng. Còn bên trong, tay chân Đồng Tuyết Lục lanh lẹ, lâu nấu xong một nồi mì sợi cải thìa.
Hôm nay Đồng Miên Miên cũng đặc biệt ngoan ngoãn, cần khác gọi bò dậy, còn tự mặc quần áo.
Đồng Tuyết Lục khen ngợi cô bé, khen đến mức mặt mũi của cục bột nhỏ ửng hồng, còn ưỡn n.g.ự.c bắt đầu từ ngày mai bản sẽ tự thức dậy mặc quần áo, bởi vì cô bé là lớn .
Lúc đưa Đồng Miên Miên sang Ngụy gia sát vách, Thẩm Uyển Dụng với cô: "Đêm nay cháu đừng ăn tại tiệm ăn, hôm nay là sinh nhật của Châu Châu. Chúng tính tổ chức một buổi tiệc ở nhà để chúc mừng nó, mấy chị em cháu cũng tới tham gia nhé."
Đồng Tuyết Lục thì nhanh chóng đồng ý: "Dạ , đêm nay cháu sẽ tan ca sớm một chút."
Trên đường , cô tự hỏi nên tặng gì cho Ngụy Nhiên - trai của Ngụy Châu Châu.
Ngụy Nhiên xếp thứ 2 từ đếm lên ở Đại học Công Nông Binh, sang năm khi khôi phục kỳ thi đại học thì Đại học Công Nông Binh sẽ chấm dứt việc thu nhận học sinh.
Mà tương lai về , vị trí của sinh viên Đại học Công Nông Binh khó xử. Tuy rằng bằng cấp nhiều đơn vị thừa nhận nhưng xem trọng. Rất nhiều địa phương tuyển chọn cán bộ còn trực tiếp hạn chế tuyển sinh viên Đại học Công Nông Binh.
Trước khi xuyên sách, cô từng xem qua tài liệu về chuyện . Cuối cùng những sinh viên Đại học Công Nông Binh đều chỗ . Bọn họ tập hợp một chỗ kể oan ức của bản những năm đó, tiếp đây cũng xem như là sai lầm của thời đại.
Mặc dù Ngụy gia bối cảnh và quan hệ , nhưng trong tương lai chắc chắn bằng cấp sẽ trở thành trở ngại của Ngụy Nhiên.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ hồi lâu, quyết định cho một ít thức ăn. Ngoài còn tặng một bộ sách tuyển tập toán lý hóa, ám chỉ nên tiếp tục học tập.
Bây giờ đồ dùng học tập ở Đại học Công Nông Binh ít, phần lớn thời gian bọn họ đều học Chính trị, học Nông, học Công, học Quân, ít đề cập đến kiến thức chuyên ngành.
Nếu như năm nay bắt đầu chuẩn kỹ, kỳ cuộc thi đại học sang năm chắc thể thi .
Sau khi mở cửa tiệm ăn, Đồng Tuyết Lục vẫn như cũ dẫn theo Quách Vệ Bình mua sắm.
"Quản lý Đồng, đây là hạt óc ch.ó tới sáng hôm nay, cô miệng là nhớ kỹ."
Bước hợp tác xã cung tiêu, thế mà hôm nay về nhiều hạt óc ch.ó tươi mới, quản lý hợp tác xã cung tiêu thấy cô đến nhanh chóng mang .
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: "Cảm ơn chú, quản lý Chân. Đều "quý nhân quên" nhưng đầu óc quản lý Chân còn hơn cả trẻ, khiến cho khác vô cùng hâm mộ!"
Chuyện đúng là đang ngủ gật thì đưa gối đầu, cô còn đang định một ít bánh táo đỏ óc ch.ó gửi cho Ôn Như Quy đây.
Tính thì bọn họ gặp gần một tháng , cô nhớ .
Quản lý Chân khen đến thoải mái cả : "Quản lý Đồng, sư phụ Hoàng bán thịt bò lên bảng vàng danh dự của các cô hả?"
Đồng Tuyết Lục 1 10, trong chốc lát hiểu ý của quản lý Chân: " , sư phụ Hoàng và quản lý Chân giống , đều là nổi bật một 2 trong nghề nghiệp của . Tất nhiên những nhân vật tiêu biểu như 2 lên bảng vàng danh dự của chúng ."
Cuối cùng nụ mặt quản lý Chân vẫn giấu : "Nói là quản lý Đồng cũng phỏng vấn ?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tất nhiên , bảng vàng danh dự của chúng thể thiếu nhân vật như quản lý Chân đây !".
Nơi khóe mắt quản lý Chân nếp nhăn, ông thành một đóa hoa: "Quản lý Đồng mới là trò giỏi hơn thầy, là tấm gương của các chị em phụ nữ, quản lý Đồng mua cái gì cứ tới tìm !"
2 mua bán và thổi phồng lẫn một hồi, Đồng Tuyết Lục đồng ý ngày mai qua đây phỏng vấn ông mang theo một đống đồ lớn gồm nhiều loại khác rời khỏi hợp tác xã cung tiêu.
Quách Vệ Bình thấy một màn nhưng hề hoảng sợ.
Trong đầu chỉ một suy nghĩ, đó chính là theo quản lý Đồng sẽ thịt ăn!
Về theo sát bước chân của quản lý Đồng, tranh thủ ăn thịt cả đời.
Đồng Tuyết Lục bản biến thành đùi vàng trong lòng Quách Vệ Bình.
Lúc mua sắm xong trở về tiệm ăn, cô thấy tài xế lái xe của Bộ Thương mại qua đây để đón cô sang bên một chuyến.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục khẽ đ.á.n.h tiếng. Cô , lẽ chuyện dự thi của tiến triển .
Mấy Mạnh Thanh Thanh thấy Bộ Thương mại cho xe qua đón Đồng Tuyết Lục thì ánh mắt cô đều tràn đầy sùng bái.
Quản lý Đồng thật tài giỏi, mới quản lý bao lâu xe đưa đón, đây quản lý Lưu nhiều năm vẫn đến mức !
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Khi tới Bộ Thương mại, lúc bộ trưởng Lâm đang thuyết phục đám lãnh đạo trong phòng hội nghị.
Thư ký Trác , chờ một lúc cũng thấy .
Đồng Tuyết Lục buồn chán nên tới cửa phòng hội nghị, đúng lúc bên trong truyền giọng của bộ trưởng Lâm:
"Tại đưa đề nghị để cho tiệm ăn cấp 2 tham gia cuộc thi ? 6 năm , nước chúng lấy vị trí hợp pháp ở Liên Hợp Quốc, mấy năm nay nước chúng cũng khôi phục quan hệ ngoại giao với nhiều nước bên ngoài. Về , chúng sẽ chiêu đãi càng ngày càng nhiều khách nước ngoài hơn."
" trong mấy năm nay, tiệm ăn của chúng vẫn duy trì cách thức hoạt động như cũ, cho dù là cách nấu nướng thức ăn đều theo kịp bước chân của thời đại. Cho nên chúng mạnh dạn sáng tạo cái mới, rót m.á.u mới . Để cho tiệm ăn cấp 1 cảm giác nguy cơ, như thì bọn họ mới thể tiến bộ !".
- Ồ, đây là lời cô ghi trong bản kế hoạch ?
Đồng Tuyết Lục nhíu mày đó lặng lẽ rời , về bên ngoài tiếp tục chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng , bộ trưởng Lâm hăng hái khỏi phòng hội nghị. Thấy Đồng Tuyết Lục, ông còn chủ động chào hỏi: "Quản lý Đồng, cháu qua đây hả?"
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ của ông rõ chuyện thành công.
Cô mỉm : " , tài xế qua đón cháu nên cháu lập tức đến đây. Không thể chậm trễ chuyện của bộ trưởng Lâm ."
Bộ trưởng Lâm , cơ thể và tinh thần càng thêm thoải mái: "Cháu đây với bác, bác với cháu chuyện dự thi."
Đồng Tuyết Lục vội vàng .
Bộ trưởng Lâm xuống ghế sô pha, nếp nhăn mặt đều giãn : "Quản lý Đồng, vì để cháu dự thi mà bác tốn ít sức đấy."
- Vì cô?
Đồng Tuyết Lục : "Bộ trưởng Lâm là vì sự phát triển của Bộ Thương mại. Cháu chỉ là quản lý một tiệm ăn nho nhỏ, chẳng qua dính một ít ánh sáng của Bộ Thương mại và bộ trưởng Lâm mà thôi."
Lúc bộ trưởng Lâm mới phát hiện sai: "Cháu đúng, tất cả đều vì sự phát triển của Bộ Thương mại. Chuyện dự thi của quản lý Đồng còn là vấn đề nữa, chẳng qua quản lý Đồng nắm chắc bao nhiêu phần sẽ lấy hạng nhất?"
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ khó khăn: "Chuyện khó mà đoán , tục ngữ đúng, trăm trận trăm thắng. hiện tại, đến kiến, thức của cháu về việc dự thi chỉ là nửa vời. Cháu quán cơm, nào sẽ tham gia, nên dám khoác loác về chuyện !".
Nghe lời cô , bộ trưởng Lâm ngừng : "Như , lát nữa bác sẽ bảo thư ký Trác sửa một phần tài liệu về vấn đề dự thi đưa qua cho cháu."
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: "Cám ơn bộ trưởng Lâm, sự lãnh đạo sáng suốt của bộ trưởng Lâm, nhất định Bộ Thương mại chúng sẽ càng ngày càng phát triển."
Trong văn phòng bộ trưởng Lâm truyền tiếng đầy vui vẻ.
Đồng Tuyết Lục nhếch môi, quả nhiên từ xưa đến nay ai thể cưỡng sức hấp dẫn của việc tâng bốc.
Rời khỏi Bộ Thương mại, Đồng Tuyết Lục trở về tiệm ăn tiếp tục việc.
Đến buổi trưa, cái trẻ tuổi cao lớn đến. Thỉnh thoảng ánh mắt của vẫn dừng cô, chẳng qua điều gì cả.
Đồng Tuyết Lục thèm để ý , trời sắp tối thì cô xin phép tan ca .
Về đến nhà, cô một phần bánh táo đỏ hạt óc chó, đó trở về phòng cầm một quyển toán lý hóa dành cho học sinh cấp ba sang Ngụy gia.
Ngụy Nhiên nhận quyển sách cô đưa, mặt nét mơ màng: "Chị Tuyết Lục, chị lấy sai . Hiện tại đang là sinh viên Đại học Công Nông Binh, cần học mấy thứ ."
Đồng Tuyết Lục: "Người xưa câu việc học giới hạn, tuy rằng Đại học Công Nông Binh tại Bắc Kinh nhưng học thêm nhiều thứ luôn ích với ."
Ngụy Chí Quốc ở bên cạnh , cũng gật đầu: "Tuyết Lục đúng, ông mấy đứa học học tư tưởng chính trị thì học nông ở nhà xưởng hoặc nông thôn, ngược học mấy thứ chuyên ngành."
"Cháu nhận , bình thường rảnh rỗi thì lật . Người nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao hơn, tóm học thêm càng nhiều sẽ càng cho cháu!".
Ngụy Nhiên do một tay ông bà nội nuôi lớn, luôn xem lời của ông là chân lý: "Dạ, thì cháu sẽ nhận, cám ơn chị Tuyết Lục."
Ngụy Nhiên nhỏ hơn Đồng Tuyết Lục 1 tuổi, đầu tiên thấy cô còn hổ dám đối mặt. Đồng Tuyết Lục bảo gọi cô là chị, quen thuộc hơn nên đỡ lắm .
Trẻ con luôn thích tiệc sinh nhật, mặc kệ là sinh nhật khác sinh nhật của , tóm ăn là vui.
Mấy đứa trẻ ăn đến miệng đầy dầu mỡ, líu líu ríu vô cùng vui vẻ.
Mấy em Đồng Gia Minh cũng tặng quà cho Ngụy Nhiên, kẹo, cả ná cao su.
Trong đó Ngụy Châu Châu tặng quà hỗ trai nhất: "Anh trai, đây là phiếu nguyện vọng em tặng cho . Em nghĩ thật lâu, cảm thấy món quà là thứ cần nhất đấy.
Ngụy Nhiên nhận mảnh giấy em gái đưa, mở xem thì khóe miệng co giật mãnh liệt.
Chỉ thấy đó : "Chúc trai sang năm sẽ nữa."
Ngụy Châu Châu vẻ mặt ghét bỏ của trai thì ngay lập tức lòng: "Anh trai, biểu cảm của là gì thế? Đây là em thật lòng suy nghĩ cho đấy. Anh xem, lớn lên như , lấy vợ như thế nào đây?"
Ngụy Nhiên: "..."
Đồng Miên Miên ở bên cạnh nghiêng đầu, đó sang dùng tiếng con nít ngây ngô với Đồng Gia Tín: "Anh ba, đến sinh nhật , em cũng sẽ tặng cho phiếu chúc phúc, để như nữa!"
Đồng Gia Tín: "..."
- Cùng một thế hệ, cùng một em gái chỉ đào hố trai .
Mọi lời ngây ngô đó thì bật lớn, trong phòng đầy ắp tiếng vui vẻ.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Ngụy Nhiên nghiến răng nghiến lợi mở cửa, lúc thì phía còn một cùng.
Đồng Tuyết Lục sang, ánh mắt sáng rực: "Như Quy, về hả?",
Ôn Như Quy bước cửa, ánh mắt chính xác dừng cô trong nhiều .
Thấy cô bước qua, đáy mắt tràn đầy sự dịu dàng: "Ừ, căn cứ cho bọn nghỉ 3 ngày."
- Thật quá!
Đồng Tuyết Lục hề ngại ngùng, dậy : "Bà nội Thẩm, ông nội Ngụy, cháu về nhé."
Trên mặt Thâm Uyển Dung hiện lên vẻ "bà hiểu rõ mà", : "Đi , chắc đồng chí Ôn vẫn ăn gì, cháu mang một ít bánh táo đỏ óc ch.ó về ."
Đồng Tuyết Lục cũng từ chối, cầm 2 miếng bánh rời cùng với Ôn Như Quy.
Đồng Gia Minh thấy thế thì nhanh chóng dẫn em trai, em gái về luôn.
Trai vợ gái chồng ở chung một chỗ, truyền ngoài sẽ cho danh tiếng của chị, thể để 2 họ ở riêng .
Đồng Gia Minh cảm thấy đúng là lòng , nhưng trong lúc vô tình biến bản trở thành bóng đèn sáng rực.
Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống phiến đá xanh, bóng cây 2 bên đường trở nên to lớn, qua giống y hệt yêu quái.
Đồng Tuyết Lục đầu hỏi : "Anh đến Bắc Kinh khi nào ?"
Mặt Ôn Như Quy ửng đỏ: "Vừa mới đến."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Vừa về đến đây, trở về khu quân sự?"
Khuôn mặt Ôn Như Quy càng nóng hơn, khẽ gật đầu: "Ừm."
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, đưa bánh táo đỏ óc ch.ó trong tay qua: "Anh cầm giúp em."
Ôn Như Quy nhanh nhẹn đưa tay nhận lấy, ai ngờ lúc chạm bánh táo đỏ óc ch.ó thì lòng bàn tay cô nhẹ nhàng khều một cái.
Lòng khẽ run, trái tim lên bình bịch.
Nơi cô khều qua cảm giác tê dại, giống như dòng điện xẹt qua cả .
Đồng Tuyết Lục đưa bánh ngọt cho mà nhân cơ hội nhét tay tay .
Cả Ôn Như Quy run lên nhưng phản ứng hề chậm, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Mười ngón tay của 2 đan .
- Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim của Ôn Như Quy đập nhanh đến nỗi suýt khống chế nữa, mặt mày đỏ ửng tận mang tai. Anh cảm giác mỗi bước chân của cứ như đang mây .
Đồng Gia Tín ở phía trừng to mắt, chỉ 2 bọn họ: "Anh hai, xem... Bọn họ..."
Cậu còn xong hết Đồng Gia Minh che mắt.
"Anh hai, gì mà che mắt em thế, mau thả em !"
Cùng che mắt còn Đồng Miên Miên: "Anh hai, Miên Miên thấy cái gì hết."
Đồng Gia Minh: "Miên Miên đừng sợ, chờ thêm chút nữa thôi."
Cho đến khi 2 Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy sân nhỏ, Đồng Gia Minh mới buông mắt của em trai và em gái .
Đồng Gia Tín lấy tinh thần qua: "Hừ! Chẳng còn cái gì nữa!"
Đồng Tuyết Lục mì sợi cho Ôn Như Quy, 2 hôn nhẹ, chuyện mật một lúc lâu trong phòng bếp mới ngoài.
Bởi vì trong nhà 3 cái bóng đèn nên 2 thể gì .
Chẳng qua đối với Ôn Như Quy, chỉ nắm tay thôi đủ khiến như nai con chạy loạn .
Khu quân sự.
Tôn Mạn Nhu với Tôn Võ Dương: "Anh ba, hôm nay đến tiệm cơm hả?"
Tôn Võ Dương "ừ" một tiếng.
Tôn Mạn Nhu hỏi: "Sao qua đó?".
Tôn Võ Dương đỏ mặt: "Biết , xem thử, coi thể ngóng nhiều tin tức hơn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-bong-tuyet-trang-xuyen-ve-thap-nien/chuong-78-nhao-lon.html.]
Tôn Mạn Nhu đầy nghi ngờ: "Sao ba hổ thế? Anh dối đúng ? Mỗi dối đều đỏ mặt!"
"Không thể nào, gì mà hổ." Tuy như nhưng mặt càng đỏ hơn, đúng là đ.á.n.h khai.
Tôn Mạn Nhu che miệng: "Anh ba, ... là coi trọng đồng chí Đồng đó chứ?"
Lần cả 2 lỗ tai của Tôn Võ Dương cũng đỏ rực: "Em đừng nhảm!"
Ánh mắt Tôn Mạn Nhu sáng lên: "Đồng chí Đồng lớn lên xinh như , ba thích cô cũng là chuyện bình thường mà."
Nếu ba của cô theo đuổi Đồng Tuyết Lục, để Đồng Tuyết Lục chủ động chia tay với Ôn Như Quy. Như thì cô ở bên sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Ai ngờ Tôn Võ Dương : "Anh thích cô , chỉ cảm thấy cô cơm ngon thôi. Nếu tìm yêu thì chắc chắn sẽ tìm như cô ."
Với bối cảnh như Tôn gia của bọn họ, nhất định yêu của môn đăng hộ đối, Đồng Tuyết Lục lớn lên nhưng bối cảnh gia đình quá kém.
Vì , chẳng qua chỉ xem thôi, về phần rung động là chuyện khả năng.
Lúc Tôn Mạn Nhu mới nhớ đến vấn đề : "Cũng đúng, cho dù ba đồng ý thì bác cả và bác gái cũng sẽ chấp nhận."
Tôn Võ Dương: "Em chuẩn cho buổi tiệc tối ngày mai như thế nào ? Không vấn đề gì chứ?"
Ngày mai Không quân, Hải quân và quân bộ bên đại viện và khu quân sự cùng tổ chức một buổi tiệc liên hoan cỡ lớn.
Một mặt để chúc mừng 27 năm ngày thành lập nước, mặt khác là cho đám đàn ông độc trong quân đội cơ hội quen với các cô gái.
Hoạt động chuẩn lâu, vốn dĩ 2 Tôn Võ Dương và Tôn Mạn Nhu trở về muộn như , sẽ cơ hội lên sân khấu biểu diễn.
vì để Tôn Mạn Nhu bộc lộ tài năng sân khấu, cũng để cho ông cụ Ôn thấy sự tài giỏi của cô , nên Tôn Võ Dương lợi dụng mạng lưới quan hệ của Tôn gia.
lúc tư lệnh Tiêu cũng về Bắc Kinh, Tôn Võ Dương nhân cơ hội Tôn Mạn Nhu nhảy một bài tặng cho ông nội nuôi.
Chỉ sắp xếp nhiều hơn một tiết mục mà thôi, là chuyện lớn gì quá lớn, đoàn văn công nể mặt mũi của tư lệnh Tiêu và Tôn gia nên gật đầu đồng ý.
Chỉ là ngày hôm qua tư lệnh Tiêu gọi điện về, tạm thời việc bận nên đến Bắc Kinh . Thật , tiết mục của Tôn Mạn Nhu sắp xếp xong xuôi. Càng đừng đến, ngay từ đầu cô cũng thật sự biểu diễn vì tư lệnh Tiêu.
Cô là vì biểu diễn cho ông cụ Ôn xem, nên tiết mục đó vẫn sẽ tiến hành như cũ.
Khóe miệng Tôn Mạn Nhu nhếch lên thành một nụ tự tin: "Chắc chắn sẽ vấn đề gì?"
Trước khi việc tại tòa soạn báo, cô chính là bông hoa trong đoàn văn công Tây Bắc, về khả năng nhảy nhót mấy sánh với cô !
Mấy ngày nay ngoại trừ , mỗi ngày về đến nhà cô đều khẩn trương tập luyện, cô khiến cho tất cả lau mắt mà .
Tôn Võ Dương hài lòng gật đầu: "Anh luôn yên tâm về thực lực của em, đáng tiếc Như Quy trở về, nếu về thì hơn .
Tôn Mạn Nhu cũng cảm thấy đáng tiếc.
Ai ngờ sáng hôm , cô nhận một tin tức , Ôn Như Quy trở về từ căn cứ!
Tôn Mạn Nhu tin , vui mừng như mở cờ trong bụng. Cô cảm thấy chắc chắn Ôn Như Quy vì xem buổi biểu diễn của nên mới cố ý trở về
Nhất định đêm nay cô trình diễn thật , khiến cho tất cả rung động!
"Em tham dự ? Nếu thì khi trời tối sẽ qua đón em."
Ngay lúc , Ôn Như Quy cũng chuyện buổi liên của quân khu cho Đồng Tuyết Lục.
"Được, em thấy khá thú vị."
Trước cô từng ông cụ Ôn qua , vốn dĩ cô hề hứng thú với hoạt động , chẳng qua hiện tại cô đổi suy nghĩ.
Lúc cô đến sự tồn tại của xanh Tôn Mạn Nhu, cộng với việc Ôn Như Quy trở về nên .
bây giờ Ôn Như Quy trở về, cô xem sẽ xử lý chuyện xanh họ Tôn như thế nào.
Ôn Như Quy: "Buổi tối qua đón em."
Bởi vì Đồng Tuyết Lục còn nên 2 thể tách .
Ôn Như Quy trở về khu quân sự.
Ông cụ Ôn thấy về thì ngẩn : "Cháu về lúc nào ?"
Sắc mặt Ôn Như Quy đầy bình tĩnh: "Buổi sáng hôm nay."
Ông cụ Ôn gì, chỉ xua tay để cửa.
Cả chú Tông ở bên cạnh cũng đang dối.
Trời mới sập tối, Ôn Như Quy lấy xe đạp đón Đồng Tuyết Lục.
Cô chỉ rửa mặt, sấy đầu tóc xe đạp của Ôn Như Quy tham gia tiệc liên hoan buổi tối với .
Bởi vì tiệc liên hoan tổ chức ở quảng trường bên ngoài, hơn nữa buổi tối gió lớn nên Đồng Tuyết Lục hề vì phong cách mà mặc quần áo đẽ mỏng manh.
Cô mặc một cái áo bông thật dày, chân giày vải, cũng may là khuôn mặt cô lớn lên xinh , nếu thật sự bùng nổ.
Chẳng qua trong mắt Ôn Như Quy, cô mặc cái gì cũng đều dễ .
Lúc 2 tới quảng trường, tiệc tối vẫn bắt đầu.
Ôn Như Quy dẫn Đồng Tuyết Lục đến chào hỏi ông cụ Ôn.
Ông cụ Ôn thấy cô tới thì vui vẻ, tít cả mắt.
Người xung quanh thấy thế thì rối rít tìm hiểu phận của Đồng Tuyết Lục.
Sau khi cô là yêu của Ôn Như Quy, ngoài miệng ai nấy đều chúc mừng 2 nhưng trong lòng vẫn nhịn thở dài.
- Sao Ôn Như Quy im lặng tiếng yêu thế?
- Vốn dĩ bọn họ còn giới thiệu cho với mấy đứa trẻ trong nhà bọn họ mà!
Từ đến nay Ôn Như Quy thích những nơi như thế , chẳng qua hiện, tại cảm thấy nơi .
Anh cúi đầu Đồng Tuyết Lục bên cạnh , đáy mắt tràn đầy ý .
Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục dò xét khắp nơi, các lính qua , trong lòng ngừng "chậc chậc" tán thưởng.
Đột nhiên cô nhớ tới Phương Tỉnh Viện cũng thuộc đoàn văn công, đêm nay cô lên sân khấu biểu diễn .
Kể từ , khi Phương Tỉnh Viện hỏi cô thế nào để vứt bỏ đàn ông cặn bã thì đến nay tin tức gì.
Ôn Như Quy lấy tay che chở Đồng Tuyết Lục, để khác đụng cô.
lúc , một nam một nữ về phía bọn họ.
"Như Quy, trở về!" Tôn Võ Dương bước tới, khoác tay lên vai .
Vẻ mặt Ôn Như Quy bình tĩnh, lùi về một bước: "Ừm."
Nụ mặt Tôn Võ Dương trở nên gượng gạo, đó chỉ Đồng Tuyết Lục hỏi: "Nghe yêu , là vị đồng chí nữ đó chứ?"
Ôn Như Quy: "Ừm."
Đồng Tuyết Lục giọng của , cô xoay . Nhìn thấy Tôn Võ Dương thì cô giật , ngay lập tức nơi đáy mắt ngập tràn sự lạnh lẽo.
Hóa cảm giác của cô sai, tên đàn ông thật sự vấn đề.
Tôn Mạn Nhu thấy Đồng Tuyết Lục, đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét nhưng ngoài mặt thiết: "Đồng chí Đồng, chúng gặp ."
Đồng Tuyết Lục hờ hững: "Ừm."
Hốc mắt Tôn Mạn Nhu ửng đỏ, ngẩng đầu Ôn Như Quy: "Đồng chí Ôn, thật sự thích năng lực như đồng chí Đồng. Cô thể nấu cơm, thể cùng chỗ với một đám đàn ông kinh doanh tiệm ăn, thì ."
"Từ đầu tiên thấy đồng chí Đồng, trở thành bạn của cô , vì mà dường như cô đối xử với lạnh nhạt."
Đồng Tuyết Lục đầu Ôn Như Quy, xem sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Ôn Như Quy nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ vui: "Cô là ai?"
Tôn Mạn Nhu: "..."
Tôn Võ Dương: "..."
Đồng Tuyết Lục cũng ngơ ngác.
Lẽ nào quen xanh họ Tôn. Không đúng, theo như cách của cô thì 2 quen chứ.
Tôn Mạn Nhu lúng túng, mặt đỏ bừng: " là Tôn Mạn Nhu, đồng chí Ôn, thật là hóm hỉnh. Chúng gặp mấy , hơn nữa còn từng cứu mạng , mỗi gặp đều vẻ như mới gặp thế?",
Nói xong, cô cố ý vẻ đắc ý liếc mắt Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy: "Thực xin , nhớ khuôn mặt của cô nên mỗi gặp cô, đều nhận cô là ai."
Tôn Mạn Nhu: "..."
Đồng Tuyết Lục xém chút nữa phá lên.
Cô Ôn Như Quy bệnh mù mặt, còn tưởng rằng cố ý như nên trong lòng len lén cho 100 điểm.
Mặt mày Tôn Mạn Nhu lúc đỏ lúc trắng, suýt nữa bật .
Tôn Võ Dương thấy , nhanh chóng giải vây cho em gái: "Tiếu Nhu, sắp tới lượt em biểu diễn kìa, em mau hậu trường chuẩn ."
Tôn Mạn Nhu hít một thật sâu, bày dáng vẻ tươi nữa: "Được, em đây."
Chờ Tôn Mạn Nhu rời , Tôn Võ Dương mới với Ôn Như Quy: "Như Quy, bên mấy em của chúng , theo qua bên đó ."
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không , tự ."
Tôn Võ Dương nào chịu từ bỏ dễ dàng như : "Người em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Như Quy, sẽ cần cả em chứ?",
Ôn Như Quy dừng một chút tiếp: "Anh sai, em như tay chân, phụ nữ như quần áo."
Tôn Võ Dương lời , mặt lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
mà còn kịp mở miệng Ôn Như Quy tiếp: " tay chân thì con vẫn sống , còn nếu quần áo thì dám khỏi cửa ?"
Tôn Võ Dương: "..."
"Ha ha ha..."
Rốt cuộc Đồng Tuyết Lục nhịn nổi nữa, bật thành tiếng.
- Ôi chao, đây là đầu tiên cô thấy Ôn Như Quy độc miệng như thế, thật sự quá đáng yêu!
Nếu ở đây nhiều như thì cô hôn một cái thật mạnh lên, mặt !
Sắc mặt Tôn Võ Dương đen như đáy nồi, nhanh chóng kiếm cớ rời .
Người đáng ghét , bầu khí xung quanh nhanh chóng trở nên trong lành hơn.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu hỏi : "Anh thật sự nhận vị đồng chí Tôn ?"
Ôn Như Quy gật đầu: "Ừ, trời sinh nhớ mặt của khác. Đối với một vài , thể thông qua qua đặc trưng họ để nhớ kỹ, còn một ít thế nào cũng nhớ ."
Tôn Mạn Nhu chính là loại thể nhớ .
Lần đến lượt Đồng Tuyết Lục giật : "Vậy nhận khuôn mặt của em ?"
Vành tai Ôn Như Quy đỏ ửng: "Có thể."
Anh cũng rõ vì , nhưng mà lớn như , cô là duy nhất, khiến nhớ kỹ.
Bắt đầu từ đầu tiên gặp mặt, nhớ kỹ, rõ ràng khuôn mặt cô.
Đồng Tuyết Lục bao giờ chuyện Ôn Như Quy bệnh mù mặt, cũng chỉ nhớ kỹ mỗi khuôn mặt của cô thôi.
- Có việc rõ cô là sự tồn tại đặc biệt nhất đối với ?
Cảm giác kì diệu, một chút ngọt ngào thành lời.
Nửa tiếng , tiệc tối bắt đầu.
Sau một màn lời dạo đầu, tiết mục thứ nhất bắt đầu trong tràng pháo tay của .
Đồng Tuyết Lục nghĩ tới tiết mục thứ nhất là của xanh họ Tôn.
Chậc chậc, xem xanh họ Tôn vì hấp dẫn ánh mắt của đàn ông Ôn gia mà liều mạng .
Thiết sân khấu ở hiện tại thể so sánh với thời của cô. Sân khấu trang trí đơn sơ, nhưng ngăn cản nổi sự nhiệt tình của quần, chúng khán giả.
Giữa tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay của , một đạo cụ giống như cái thang đẩy lên sân khấu.
Mọi phía cảm thấy vô cùng mới lạ, tập trung hết sự chú ý lên sân khấu.
Tôn Mạn Nhu mặc một bộ trang phục biểu diễn màu đỏ rực, ánh mắt hâm mộ của khán giả bước lên sân khấu.
Khóe miệng cô nở nụ , ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trong mắt toát lên sự tự tin.
"Nghe đồng chí nữ biểu diễn lộn , chính là lộn ngược từ cái thang phía đó!"
"Không thể nào, lộn từ thang về dễ xảy chuyện may!"
"Chắc chắn bản lĩnh nên mới dám lên sân khấu biểu diễn đấy!".
"Anh cũng đúng, vị đồng chí nữ việc ở tòa soạn báo, vẫn yêu..."
Trong tiếng "xì xào" của , Tôn Mạn Nhu tự tin lên đỉnh cái thang.
Sau đó xoay thẳng, đưa lưng về phía xem.
Người chủ trì sân khấu lớn tiếng : "Tiếng vỗ tay ở ? Mau cho một trang pháo tay cổ vũ cho đồng chí Tôn nào!"
Tiếng vỗ tay nữa vang lên như thủy triều.
Tôn Mạn Nhu hít sâu, nhón chân lộn về phía .
Ai ngờ cô trượt chân, mắt cá chân treo sang một bên, cả ngã phía .
Ngay lập tức m.ô.n.g của cô đập bậc thang, đó từng tiếng ngã dập m.ô.n.g vang lên.
Bịch!
- 1 cái ngã dập mông!
Bịch!
- 2 cái ngã dập mông!
Bịch! Bịch! Bịch!
- 3, 4, 5 cái ngã dập mông...
Mọi ở phía sân khấu hoảng sợ, biểu diễn lộn ngược ? Sao biến thành ngã dập m.ô.n.g ?
- Chẳng lẽ đây chính là kỹ thuật biểu diễn 1.0.2 mà chủ trì đến?
Sau khi Tôn Mạn Nhu ngã phía , Đồng Tuyết Lục nhiệt tình ở đếm giúp cô .
Tổng cộng cái thang 9 bậc, Tôn Mạn Nhu ngã dập m.ô.n.g đủ 9 !
- Giỏi thật, chỉ thêm một cái nữa thôi thì sẽ mười phân vẹn mười .
- Không hiện tại m.ô.n.g cô như thế nào nhỉ, đau ?
Cuối cùng Tôn Mạn Nhu cũng té xuống sân khấu, phần m.ô.n.g truyền đến cảm giác nóng rát đau nhức, giống như vỡ .
Cả cô trở nên ngây ngốc: "..."