Khi Bông Tuyết Trắng Xuyên Về Thập Niên - Chương 30: Thăm tù.

Cập nhật lúc: 2025-11-11 16:07:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẹ Đồng trong xe, tâm trạng của bà căng thẳng: "Con xem nó còn hận chúng ?"

Con gái do bà 10 tháng mang nặng, từ nhỏ cô sống bên cạnh bà , đối với đứa con , bà chỉ cảm thấy xót xa vô cùng.

Lúc đấy đưa quyết định như , cùng vì bà còn cách nào khác.

Bây giờ tình hình định, chỉ cần cẩn thận một chút thôi thì cả nhà đều sẽ xong đời hết.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, bà thể vì một cô con gái mà quan tâm đến những khác trong gia đình.

mặc cho bọn họ hết lời thì Đồng Chân Chân vẫn hiểu, cô hết mắng thì nguyền rủa, dùng những lời bén nhọn nhất đ.â.m trái tim của bọn họ, khiến bà vô cùng khó chịu.

Sau khi Đồng Chân Chân về nông thôn, bà cũng từng qua nông trường lao động cải tạo hỏi thăm cô nhưng cô đồng ý gặp bọn họ.

Lần là phía bên trại cải tạo gọi điện thoại tới rằng Đồng Chân Chân gặp bọn họ.

Sau khi nhận điện thoại, bà vui vẻ, nhưng càng yên, thăm Đồng Chân Chân, cô ầm ĩ đòi về nhà .

Anh cả Đồng lắc đầu: "Tính cách của Chân Chân quá bướng bỉnh, chuyện năm đó cho dù thì cũng thể trách em gái , hi vọng em thể suy nghĩ cẩn thận."

Mẹ Đồng thì thở dài, đó bà nhắc nhở: "Sau con đừng gọi Tuyết Lục là em gái, nếu như Chân Chân thì chắc chắn nó sẽ vui ."

Anh cả Đồng mím môi đáp: "Được , con ."

Sau đó, hai cũng thêm gì nữa, bầu khí trong xe càng lúc nặng nề.

 

Sau 2 giờ, cuối cùng thì xe cũng đến trại cải tạo Quang Vinh.

Mặc dù bọn họ thể bảo lãnh Đồng Chân Chân ngoài, nhưng chuyện thu xếp cho cô ở một nông trường lao động cải tạo gần thì bọn họ vẫn .

Nông trường lao động cải tạo Quang Vinh quy mô trung bình, trong tại phòng vệ sinh, hợp tác xã cung tiêu tạm thời, cơ sở vật chất tương đối đầy đủ, việc cũng nặng nề như những trại cải tạo khác.

Người thể áp giải đến đây đều chút quan hệ.

Người quản lý của nông trường lao động cải tạo Quang Vinh là họ hàng ném đá bảy ngày đến của Đồng gia, khi Đồng Chân Chân đưa đến đây, Đồng gia chào hỏi bên .

Lần đến đây, Đồng mang theo ít đồ, đồ ăn đồ dùng đều , đa phần mang cho Đồng Chân Chân, còn một phần mang cho quản lý của nông trường lao động cải tạo.

Bà đưa đồ mang đến cho quản lý nông trường lao động cải tạo kiểm tra, quản lý nông trường lao động cải tạo thấy Đồng mang bột Phú Cường cho , khuôn mặt ông như nở hoa.

Chào hỏi vài câu, đó quản lý nông trường lao động cải tạo lập tức dẫn bọn họ đến ký túc xá của Đồng Chân Chân.

Cho dù cơ sở vật chất của nông trường lao động cải tạo Quang Vinh đầy đủ thế nào chăng nữa thì cũng thể so sánh với thành phố, Đồng điều kiện xung quanh mà mũi ê ẩm.

Đi cổng ký túc xá, quản lý nông trường lao động cải tạo chỉ căn thứ tư của ký túc xá : "Đồng Chân Chân ở trong đó, hai qua gõ cửa , ."

Anh cả Đồng vội vàng lời cảm ơn với đó.

Mẹ Đồng qua gõ cửa: "Chân Chân, con ở bên trong ? Mẹ và cả đến thăm con đây."

Ruột gan của Đồng loạn tung tùng phèo, bà lo rằng Đồng Chân Chân sẽ bất ngờ đổi ý chịu gặp bọn họ nữa.

Để đến trại cải tạo thì cần thư giới thiệu, nếu như Đồng Chân Chân gặp bọn họ thì gặp mặt tiếp theo thể đợi cho đến khi cô thả .

lúc , một chuỗi tiếng bước chân vội vàng vang lên cánh cửa, một phút cửa đột ngột mở .

Một bóng dáng thon gầy xuất hiện cửa , thấy Đồng thì cô kích động gọi to: "Mẹ!"

Mẹ Đồng chằm chằm, bà giật .

Đây là con gái của bà, Đồng Chân Chân ?

Chỉ mới hơn 2 tháng gặp, làn da của Đồng Chân Chân rám đen, sắc mặt vàng tiều tụy, cả gầy như cây trúc, hai má lõm , dường như một cơn gió thổi qua cũng thể khiến cô té ngã.

"Mẹ!"

Đồng Chân Chân to nhào tới, cả cơ thể của cô vùi trong lòng n.g.ự.c của Đồng.

Mẹ Đồng lấy tinh thần, bàn tay run run ôm lấy cô , hốc mắt của bà cũng đỏ lên: "Con bé tại gầy thành như chứ? Có bắt nạt con đúng ?"

Trước khi Đồng Chân Chân đến nông trường lao động cải tạo, bọn họ cho cô nhiều phiếu lương và đồ ăn, cho dù gian khổ thì cũng thể nào gầy đến như .

Cho nên từ trong tiềm thức, Đồng cho rằng bắt nạt cô .

Đồng Chân Chân nhào trong n.g.ự.c Đồng đến mức thở .

Mẹ Đồng thấy cô trả lời, bà liền đầu bảo con trai cả hỏi quản lý của nông trường lao động cải tạo.

Đồng Chân Chân thấy cả Đồng đang nhấc chân thì lúc mới ngừng , : "Anh cả, đừng , ai bắt nạt em cả, chỉ là mấy ngày em ốm một trận cho nên cơ thể mới khỏe."

Mẹ Đồng đau lòng sờ lấy khuôn mặt của cô : "Làm ngã bệnh chứ? Là vì cực quá ?"

Tầm mắt của Đồng Chân Chân cụp xuống, cô mặt đất gật nhẹ đầu: "Vâng."

Công việc ở nông trường lao động cải tạo đương nhiên sẽ dễ dàng, thế nhưng vì công việc nặng nhọc mà cô mới ngã bệnh, mà do cô chạy dầm mưa cho nên mới bệnh.

Vốn dĩ cô mượn cớ ngã bệnh để Đồng gia đưa cô về, ai dè trong lúc ngã bệnh cô mơ thấy một giấc mơ.

Ở trong mơ, cô mơ thấy chuyện của nhiều năm khi c.h.ế.t ở kiếp . Thế mà em Đồng Gia Minh trở thành ông lớn trong giới doanh nghiệp, chỉ giàu đến mức nứt đố đổ vách, mà còn đến cũng theo nịnh nọt.

chị chồng bạo lực đến c.h.ế.t như cô , bọn họ hề nhắc đến một nào đối với ngoài, chứ gì báo thù cho cô .

Sau khi tỉnh , cô khiếp sợ tức giận.

Đời chỉ thể sống đến năm 20 tuổi, khi c.h.ế.t, quỷ sai với cô rằng cô vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, cũng bởi vì đây ôm nhầm cho nên cuộc sống của cô mới thê t.h.ả.m đến như .

Lúc vô cùng tức giận, lóc đầu thai, đang giãy dụa thì cô quỷ sai đ.á.n.h cho ngất xỉu, tỉnh thì cô trùng sinh.

Sau khi sống , cô chạy đến Đồng gia tìm cha ruột của ngay lập tức.

Ngay từ đầu, cô , đóng vai đứa con ngoan ngoãn đáng thương, dần dần khiến Đồng gia đều thiên vị cô .

Ai ngờ kế hoạch ngừng đổi, đó, rõ ràng Đồng Tuyết Lục mặt dày mày dạn chịu rời , thế nhưng bây giờ cô chủ động rời khỏi Đồng gia, dễ dàng khiến tâm tư của Đồng gia dồn hết cô. Chị dâu cả Trần Nguyệt Linh thì giống như phát điên, oán hận cô hết đến khác.

Tiếp theo là chuyện của đoàn văn công luôn luôn chê cô đủ xinh , dáng cũng bằng Đồng Tuyết Lục, vũ đạo cũng uyển chuyển như Đồng Tuyết Lục.

Lần một hai, nào cũng như mặt của , nào thể chịu đựng chứ!

hận Đồng Tuyết Lục vô cùng, hận cô cướp phận của cô , hận cô cho dù rời thì cũng như âm hồn bất tán, chỉ cần cô còn ở Bắc Kinh một ngày thì cô sống cái bóng của cô một ngày.

Cho nên hôm đó cô mới kìm chế tay với Đồng Miên Miên, Đồng gia đuổi Đồng Tuyết Lục , ai ngờ con tiện nhân Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội đó tống cô nông trường lao động cải tạo.

Thế nhưng cô cũng thiệt thòi, ngã bệnh giúp cô thấy chuyện tương lai.

Sau mấy ngày bình tĩnh suy nghĩ, cô cảm thấy cách của vô cùng sai, cô nên ầm ĩ với Đồng gia, càng nên cắt đứt quan hệ với 3 em Đồng Gia Minh.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô dùng một bình sữa mạch nha mua chuộc quản lý của nông trường lao động cải tạo, mới thể khiến ông đồng ý giúp cô thông báo cho Đồng gia đến.

Mẹ Đồng tin cô vì quá cực mà ngã bệnh, nước mắt kìm rơi xuống: "Là với con, con yên tâm, về nhà sẽ bàn bạc với cha của con, và cha sẽ nghĩ cách đón con về!"

Vốn dĩ tưởng rằng khi Đồng Chân Chân thì cô nhất định sẽ vui vẻ, thế nhưng cô : "Mẹ, cần , con ở chỗ cũng lắm, và cha cần bôn ba vất vả vì con."

Mẹ Đồng và cả Đồng đều há hốc miệng, như thể gặp ma.

--- Người khéo léo hiểu chuyện , thật là Đồng Chân Chân ?

Đồng Chân Chân bọn họ như , trong lòng cô thoáng giận dữ nhưng ngoài mặt nức nở : "Sau mấy tháng tiếp nhận công việc cải tạo ở đây, con nhận rằng bao nhiêu chuyện đúng. Mẹ, hai, do con sai , con nên vì ghen ghét Đồng Tuyết Lục mà chĩa mũi nhọn , càng nên xả giận lên Miên Miên. Cho nên cần bôn ba vì con , cứ để con ở đây tiếp tục việc cải tạo , con thật sự nhà liên lụy vì ."

Mẹ Đồng và cả Đồng đều thật sự ngờ rằng Đồng Chân Chân giác ngộ và đổi lớn đến như .

Nhất là Đồng, bà vô cùng kinh ngạc và vui mừng: "Chân Chân, con trách và cha của con ?"

Khóe miệng của Đồng Chân Chân cong lên, cô lắc đầu: "Trước do con quá tùy tiện và hiểu chuyện, và cha đưa con đây cũng vì cho con, cho nên con trách ."

Mẹ Đồng ngờ rằng nhận sự bất ngờ , bà thương yêu nắm lấy tay của Đồng Chân Chân, cảm giác tội càng dân lên trong lòng.

Đồng Chân Chân thấy biểu cảm của Đồng và cả Đồng, cô rằng đúng.

mời 2 trong phòng .

Đồ đạc trong phòng sắp xếp đơn giản, ngoại trừ giường ngủ và một chiếc bàn cũ nát thì còn món đồ gì nữa.

Thấy , Đồng và cả Đồng càng đau lòng áy náy.

 

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

trại cải tạo 1 giờ, Đồng thể rời .

Trước khi , Đồng Chân Chân kéo tay Đồng, lưu luyến rời: "Mẹ, cứ yên tâm về nhà , con sống ở đây , cần lo lắng cho con."

Mẹ Đồng lau nước mắt: "Sao thể yên tâm chứ? Nếu như con ăn món gì thì con cứ với quản lý, sẽ nghĩ cách mang đến cho con."

Đồng Chân Chân khéo léo hiểu chuyện lắc đầu: "Không cần , cứ giữ cho và cha ăn , nhưng thật con chuyện xin nhờ ."

Mẹ Đồng thấy con gái tri kỉ hiểu chuyện đến thế, trong lòng bà thấy an ủi chua xót, càng gì đó cho cô .

Lúc như , bà vội vàng : "Có chuyện gì con cứ ."

Đồng Chân Chân : "Lần , con vô tình khiến Miên Miên thương, trong lòng con vẫn luôn cảm thấy áy náy, bây giờ con cách nào ngoài, thể giúp con mua một vài món đồ thăm Miên Miên và 2 em trai của con ?"

Mẹ Đồng còn tưởng cô cái gì, thì là chuyện , trong lòng bà càng cảm thấy vui mừng: "Con bé thật sự trưởng thành hiểu chuyện hơn , con yên tâm , về thì sẽ đến thăm bọn họ ngay."

Đồng Chân Chân đến rực rỡ: "Cảm ơn !"

 

Đồng Tuyết Lục xe về khu nhà ở, cửa thì cô với Đồng Gia Minh: "Tìm nhà , hôm nay chúng dọn nhà luôn."

Mấy trong phòng đều vô cùng sửng sốt.

Đồng Gia Tín nhịn : "Chúng sẽ chuyển ? Vẫn là khu tập thể lúc ?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không , chúng sẽ sống ở đó nữa, chị thuê một căn nhà riêng của , mặc dù tiền thuê đắt nhưng điều kiện , các em ai ai cũng phòng riêng cả."

Đôi mắt của Đồng Gia Tín trừng lớn, sáng lấp lánh: "Chúng em thật sự thể ở mỗi một phòng ?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: " , đợi lát nữa sẽ xe đến giúp chúng dọn nhà, bây giờ các em nhanh tay dọn dẹp đồ đạc ."

Đồng Gia Tín vui sướng gào to: "Quá , cuối cùng thì cũng cần ngửi rắm thối của hai nữa!"

Đồng Gia Minh thẹn quá hóa giận quát: "Đồng Gia Tín, em câm miệng cho !"

Đồng Gia Tín thấy dáng vẻ hung ác của trai , chạy cổng nhanh như chớp, nhếch miệng : "Anh hai, em cũng oan cho , mùa đông năm ngoái thả một quả rắm thối trong chăn bông, em thiếu chút nữa xông đến choáng váng, hương vị em vẫn nhớ kỹ cho đến bây giờ!"

Đồng Gia Minh mím môi chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú chuyển thành màu gan heo.

"Ha ha ha..."

Đồng Tuyết Lục thật sự ngờ rằng một ông lớn trong tương lai còn mặt , cô đến đau cả bụng.

Đồng Miên Miên qua , trong đôi mắt như một dấu chấm hỏi vô cùng to, khuôn mặt cô bé bối rối.

"Chị, ba, hai đang chuyện gì ?"

Đồng Gia Tín đáp: "Bọn đang chuyện hai đ.á.n.h rắm."

Đồng Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên cô bé che cái mũi : "Anh ba hư quá, thả rắm thối cho Miên Miên ngửi!"

Đồng Tuyết Lục: "..."

--- Cái buồn nôn.

Thế nhưng tên đầu gấu Đồng Gia Tín thì thấy bản buồn nôn chỗ nào, còn đắc ý uốn éo cái mông, khiến cho đ.á.n.h cho một trận.

Sau một cuộc hãm hại giữa các em, Đồng gia bắt đầu thu dọn đồ đạc còn dư.

 

Sau 1 giờ, Ôn Như Quy lái xe Jeep đến.

Chiếc xe Jeep khoác lên màu xanh lá của quân đội xuất hiện cổng khu tập thể nhanh chóng thu hút sự chú ý của .

Toàn bộ trong khu tập thể đều xôn xao.

Bọn nhỏ trong khu tập thể chạy đến vây quanh xe Jeep, chiếc xe bằng đôi mắt tò mò trừng to.

"Ôi, một chiếc xe Jeep đến đây? Có chuyện gì ?"

"Không xảy chuyện lớn gì chứ?"

"Không nữa, đúng là hoảng sợ mà, chúng ngoài xem một chút!"

Đồng Tuyết Lục ở trong phòng hai chữ 'xe Jeep', cô nhanh chóng bỏ đồ tay xuống bước ngoài.

Vừa khỏi cửa, liếc mắt thấy Ôn Như Quy vây quanh ở cổng, đều giống như thấy khỉ trong vườn bách thú.

"Đồng chí, là quân nhân ? Cậu lái xe đến đây là để bắt ai ?"

Ôn Như Quy đáp: "Không , đến để tìm ."

Đám thấy đến để bắt thì ngay lập tức thở phào một , hơn nữa trong lòng cũng tò mò.

"Đồng chí, đến đây tìm ai ?"

Ôn Như Quy đáp: " đến tìm đồng chí Đồng."

Vẻ mặt của lạnh nhạt, giống như đầu tiên Đồng Tuyết Lục thấy , trong lễ phép sự xa cách.

--- Đồng chí Đồng?

Trong khu tập thể chỉ nhà của Đồng Đại Quân là họ Đồng, đám nhanh chóng nghĩ .

"Ồ, đồng chí đến tìm Đồng Tuyết Lục ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-bong-tuyet-trang-xuyen-ve-thap-nien/chuong-30-tham-tu.html.]

"Vâng."

"Đồng chí quan hệ như thế nào với Tuyết Lục ? Tại bọn con bé nhắc đến ?"

Ôn Như Quy mím môi, trả lời nữa.

Thím cả Thái đột nhiên vỗ đùi : "Ồ, , bên phía cha nuôi của Tuyết Lục đúng ? Cậu... là trai của con bé ?"

Ôn Như Quy vây giữa ông đám phụ nữ, cảm giác như bên tai hàng ngàn con chim sẻ đang líu ríu gọi, đầu đột nhiên đau nhức.

Anh đang mở miệng thì thấy một giọng trong trẻo từ bên trong khu tập thể truyền đến: " , trai bên phía cha nuôi bên của cháu."

Anh ngẩng đầu, thấy Đồng Tuyết Lục cửa chính híp mắt .

Trái tim rung động, khóe môi vô thức cong lên, nở một nụ nhàn nhạt với cô.

"Thì trai của Tuyết Lục, dáng vẻ trông ghê!"

"Anh của Tuyết Lục, đến đây tìm Tuyết Lục chuyện gì ?"

Đồng Tuyết Lục mấy thím đang tra hỏi, ánh mắt cô lên trời.

Thời đại , dường như đều hiểu thế nào là việc riêng tư, chuyện gì cũng hỏi cho lẽ, nhiều chuyện chịu nổi.

Đồng Tuyết Lục nhanh chóng đẩy , cô : "Các thím , đến giúp cháu dọn nhà, thời gian còn sớm nữa, bọn cháu chuyển đồ, cảm phiền nhường đường một chút."

Đám thấy cô dọn nhà thì lúc mới chịu mở đường.

Có mấy nhà quan hệ với Đồng Tuyết Lục vội vàng giúp cô mang đồ bên ngoài.

Thím cả Thái nỡ để cô : "Thím còn tưởng rằng ngày mai cháu mới dọn , sớm cho thím một tiếng, để thím qua dọn dẹp giúp cháu."

Đồng Tuyết Lục đáp: "Không cần , đồ đạc trong nhà cũng nhiều, bọn Gia Minh cũng giúp cháu thu dọn đóng gói, hôm qua gần xong ."

Ngoại trừ quần áo và một xoong nồi chậu thường dùng thì thật sự trong căn nhà gì đáng để dọn dẹp.

Được hỗ trợ, đồ đạc nhanh chóng nhét chiếc xe Jeep.

Chiếc xe Jeep Ôn Như Quy lái đến là mẫu xe Jeep 212 của Bắc Kinh, 4 cửa và 5 chỗ .

Chỗ trông vẻ nhiều nhưng khi nhét đồ thì còn chỗ cho nữa.

Còn thừa một ít đồ lặt vặt, Đồng Tuyết Lục quyết định lát nữa sẽ tự mang theo, cần phiền Ôn Như Quy một chuyến nữa.

Lúc xăng cực kỳ đắt, xe Jeep cũng là mượn của , quan trọng nhất, cô thể để cho Ôn Như Quy chạy tới chạy lui như .

Thu dọn đồ đạc xong, Ôn Như Quy chuẩn lái xe đưa đồ qua : "Vậy đây."

Anh một đôi chân dài, cao hơn Đồng Tuyết Lục tận một cái đầu, Đồng Tuyết Lục bên cạnh , dáng nhỏ bé của cô càng nổi bật.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu , đôi môi đỏ cong lên: "Anh trai, khát nước ? Có uống miếng nước ?"

Tiếng gọi ' trai' mềm mại dịu dàng, giống như đút cho một cái bánh bao bọc mật, khiến thấy ngọt ngào từ miệng đến tận tim.

Trái tim của Ôn Như Quy đập mạnh, giống như cái gì đó va , ê ẩm căng căng.

Sau đó điên cuồng đập.

Đồng Tuyết Lục thấy bộ dạng ngơ ngác của , cô kìm chế ý : "Anh trai?"

Yết hầu của Ôn Như Quy trượt lên trượt xuống một vòng, vô thức gật đầu: "Được."

"Vậy trai ở đây chờ em, em rót cho một cốc nước."

"Được."

Đồng Tuyết Lục rửa sạch sẽ bình nước từ men thủy tinh của cô, đổ nước mang đến cho .

Sau khi Ôn Như Quy nhận lấy cái bình, tay của cẩn thận đụng tay của cô, tim đập mạnh.

Vừa cảm thấy khát, nhưng hiểu bây giờ cảm thấy khát nước vô cùng, ngửa đầu ừng ực uống hết bình nước.

Đồng Tuyết Lục yết hầu nhấp nhô của , nghĩ thầm, trai uống nước cũng thể trai đến như .

Ánh mắt của cô nhanh chóng dời xuống rơi lồng n.g.ự.c của , lưng, đôi chân dài...

Vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài, chậc chậc, đừng quá hảo đến chứ!

Ôn Như Quy cảm nhận ánh mắt của cô đang đặt , của bắt đầu cứng ngắc, tay cũng nên để mới .

Anh đưa bình nước hết cho cô, : "Cảm ơn cô, đây."

Nếu , sợ trái tim của sẽ chịu nổi.

Đồng Tuyết Lục nhận bình nước từ men thủy tinh: "Được, chút nữa gặp , trai~"

Ôn Như Quy dám cô nữa, lúc ngoài, cơ thể của cứng ngắc, thiếu điều bằng cả tay lẫn chân.

 

Sau khi Ôn Như Quy lái xe , Đồng Tuyết Lục cũng chia đồ đạc còn sót trong nhà cho Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cầm.

Cô thì đeo túi xách quân đội, ôm Đồng Miên Miên, bọn họ chuẩn lên xe đến nhà mới.

Mấy thím cả Thái và má Từ tiễn bọn họ đến cửa của khu tập thể.

Đôi mắt của thím cả Thái đỏ bừng: "Tuyết Lục, rảnh thì mới về thăm thím, ?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Cháu , thím cứ yên tâm , cháu sẽ thường xuyên về. , nhờ thím giao chiếc chìa khóa cho đồng chí Tô nhé."

Thím cả Thái lau lau nước mắt, gật đầu : "Cháu yên tâm, thím sẽ giữ chìa khóa , khi nào con bé đến thì thím sẽ giao cho con bé."

"Đồng chí Tô là nhiệt tình, chị đến khu tập thể ở, mong rằng mấy thím thể giúp đỡ chị nhiều hơn."

"Bé cả cứ yên tâm nhé, bọn thím sẽ chăm sóc con bé."

Ngay từ đầu, má Từ hài lòng với chuyện Đồng Tuyết Lục ăn xài phung phí, xào rau muống mà còn dùng bột tỏi, bây giờ thấy cô thì nỡ.

"Cảm ơn các thím."

Bữa tiệc nào cũng tàn, Đồng Tuyết Lục vẫy tay với trong khu tập thể, cô dẫn theo bọn Đồng Gia Minh lên xe.

Cánh tay nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên ôm lấy cổ của Đồng Tuyết Lục, hỏi bằng chất giọng mang theo mùi sữa: "Chị ơi, chúng sẽ về đây nữa ?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Ừ, bây giờ chúng dọn qua nhà mới, sẽ về đây nữa."

Lông mày nhàn nhạt của Đồng Miên Miên nhíu : "Cha và rằng chúng dọn nhà ? Nếu như bọn họ trở về tìm chúng thì sẽ tìm thấy chúng ?"

Sau khi vợ chồng Đồng Đại Quân xảy chuyện, Đồng Miên Miên thấy cha và của , thường xuyên to, Đồng Gia Minh với cô bé rằng cha kiếm tiền nuôi bọn họ, nên mới dỗ dành cô bé.

Cho nên bây giờ cô bé mới như .

Đồng Tuyết Lục đến Đồng gia hơn 2 tháng, hầu như thấy cục bột nhỏ nhắc đến cha , cô còn tưởng rằng cô bé còn nhỏ nên nhớ gì, ngờ rằng chuyện gì cô bé cũng nhớ cả.

Ánh mắt của cô đỏ lên, giọng cũng phần nghẹn ngào: "Bọn họ , đó chị gọi điện thoại thông báo với bọn họ. Nếu như bọn họ trở về thì sẽ đến nhà mới tìm chúng ."

"Vậy thì Miên Miên thể an tâm ." Đôi môi nhỏ của Đồng Miên Miên bĩu , cô bé nở một nụ ngọt ngào.

Sau đó khuôn mặt của cô bé nhăn , cô bé méo miệng : "Chị ơi, Miên Miên nhớ cha và ..."

Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu của cô bé, để cô bé dựa vai : "Miên Miên ngoan."

Đôi mắt của hai em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín theo phía cũng đỏ lên, cúi thấp đầu gì cả.

Chờ đến chỗ rẽ, Đồng Gia Minh đầu phía khu tập thể, đó mạnh mẽ đưa tay lau sạch nước mắt .

 

Lần bọn họ chỉ chờ nửa tiếng đồng hồ thể đón xe Bắc Kinh.

Chỉ là xe thì nhiều, chỉ còn một chỗ, Đồng Gia Minh chủ động nhường vị trí đó cho Đồng Tuyết Lục đang ôm Đồng Miên Miên.

Đồng Tuyết Lục cũng khách sáo với bọn họ, cô ôm Đồng Miên Miên xuống.

Chạy chạy mấy hôm nay, cô thật sự vô cùng mệt mỏi.

Từ nhà ga đến nhà mới mất 1 giờ xe, xe buýt nhưng khó chờ vô cùng.

Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục bộ, ai ngờ xuống xe thì thấy một chiếc xe Jeep dừng ở bên đường.

Đồng Gia Tín chỉ chiếc xe Jeep kêu lên: "Mọi mau kìa, chiếc xe là của trai khi nãy ?"

Vừa dứt lời thì Ôn Như Quy bước xuống từ vị trí lái.

Chân của dài nên bước mấy bước đến mặt bọn họ, khom cầm lấy đồ vật tay Đồng Tuyết Lục, xách cả đồ tay Đồng Gia Tín.

Anh nhỏ giọng : "Đi thôi, chở về."

Đồng Gia Tín hưng phấn đến đỏ bừng mặt: "Anh hai, chúng thật sự thể xe đó ? Đây là đầu tiên em xe !"

Đồng Gia Minh đáp, ngẩng đầu về phía Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục : "Đi thôi, tất cả theo chị."

Sau khi lên xe, Đồng Gia Tín càng thêm phấn khích đến phát điên, hết nơi sờ sờ nơi khác, trong phút chốc thể dừng .

Đồng Miên Miên cũng tò mò, như một đứa trẻ hiếu kỳ mở hai mắt thật to, bộ dáng ngốc đến đáng yêu.

3 em Đồng gia ở hàng , Đồng Tuyết Lục bên cạnh ghế lái.

Bên cạnh thêm một khiến đôi mắt của Ôn Như Quy chằm chằm về phía , dám Đồng Tuyết Lục: "Vừa sắp xếp đồ vật một chút, nhưng vẫn cần xếp cho gọn."

Nhìn từ góc bên cạnh, lông mi của trông dài hơn, đen nhánh, giống như một cái quạt nhỏ.

Một đàn ông lông mi dài đến như , thật khiến cho hâm mộ.

Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục chằm chằm lông mi của : "Cảm ơn , đồng chí Ôn, hôm nay thật sự phiền quá."

Từ trai về đồng chí Ôn,

Trong lòng Ôn Như Quy một cảm giác mất mát tên, thản nhiên đáp: "Đừng khách sáo."

Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm tính sẽ vài món ngon để cảm ơn , cũng lát nữa dọn dẹp xong thì muộn quá .

 

20 phút , xe dừng cổng nhà.

Mấy Đồng Gia Minh nhúc nhích.

Đồng Tuyết Lục đầu bọn họ: "Tất cả xuống xe , đó chính là nhà mới của chúng ."

Bọn họ từ xuyên qua cửa sổ xe, miệng há hốc đến mức đủ để nhét một quả trứng gà.

"Không thể nào, là em đang mơ đấy chứ? Cả căn nhà là của chúng ?"

", cả căn nhà cũng chỉ chúng ở."

Đồng Gia Tín trừng to mắt, biểu cảm vô cùng khoa trương: "Anh hai, mau nhéo em một cái, em đang mơ đấy chứ?"

Đồng Gia Minh lười dáng vẻ ngu xuẩn của em trai , mở cửa xuống xe.

Cậu cầm đồ đạc xuống, đó ôm em gái từ xe xuống.

Ôn Như Quy mở cửa chính , Đồng Gia Tín xách đồ đạc xông như dê vượt rào, trong sân gào lên:

"Trời ạ, căn nhà lớn quá!"

"Má ơi, nhiều phòng quá, em xem phòng của !"

Đồng Miên Miên cũng dẫm đôi chân ngắn nhỏ nhắn chạy theo Đồng Gia Tín, reo hò.

Cả gian nhà đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Đồng Gia Minh trong, Ôn Như Quy Đồng Tuyết Lục : " giúp các cô dọn dẹp đồ đạc."

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không cần , trả xe cho , xong đây, tối nay sẽ nấu một bữa cơm thật ngon để cảm ơn ."

Ôn Như Quy định cần, nhưng kịp mở miệng thì thấy Đồng Tuyết Lục bĩu môi : "Không cho phép từ chối!"

Đôi môi đỏ của cô bĩu , đáng yêu , ánh nắng bao phủ lấy cô, rực rỡ chói mắt.

Trong lòng Ôn Như Quy như một chiếc lông vũ quẹt qua, vô cùng ngứa ngáy.

Nhớ ngày đó ăn cá, thế nên cũng từ chối: "Được , thì lát nữa sẽ ."

 

Sau khi Ôn Như Quy , Đồng Tuyết Lục bắt đầu chia phòng.

Đồng Miên Miên còn nhỏ, thích hợp ở một cho nên cô bé sẽ ở cùng cô trong căn phòng lớn ở phía đông.

Căn phòng nhỏ ở phía đông thì dùng để phòng việc, hai căn phòng ở phía Tây thì để cho hai em bọn họ bàn bạc tự chia.

Cho dù Đồng Gia Tín đầu gấu đến mức nào thì vẫn luôn kính trọng hai Đồng Gia Minh của , chọn căn phòng tương đối nhỏ ở phía tây.

Sau khi chọn phòng xong, Đồng Tuyết Lục để bọn họ thu dọn đồ đạc.

Cô thì dọn dẹp phòng bếp, chuẩn dọn dẹp xong sẽ đến hợp tác xã cung tiêu để mua đồ ăn về nấu.

Sau khi dọn dẹp xong, trong lòng Đồng Tuyết Lục càng thêm cảm kích Ôn Như Quy.

Ở cả trong lẫn phía ngoài phòng cũng đều quét dọn xong, phòng bếp cũng bẩn, chỉ cần lau các góc một nữa, đó xếp xoong, nồi và chậu .

khi dọn dẹp xong, cô vẫn thấy mệt mỏi đau lưng, Nhìn thấy trời còn sớm nữa, cô sợ rằng nếu muộn thì đồ ăn tối nay sẽ hết mất.

Cô rửa mặt, đang định về phòng chải đầu thì phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

 

Loading...