Khi Bông Tuyết Trắng Xuyên Về Thập Niên - Chương 24: Cỏ non.
Cập nhật lúc: 2025-11-11 16:07:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng Tuyết Lục tốn sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục hàng xóm của Tô Tú Anh.
Kỳ thực chỉ dựa nhân chứng là một cô và bằng chứng là những vết thương Tô Tú Anh cũng thể tống hai con Hà Bảo Căn tù, chỉ là hình phạt lẽ sẽ nặng lắm.
Nếu như hàng xóm chịu chứng thì còn gì hơn.
Bởi vì tính chất của bạo lực gia đình một và bạo lực gia đình thường xuyên trong thời gian dài giống .
Cô cực kỳ khinh bỉ hai con Hà Bảo Căn và bà cụ Hà.
Lúc đó cô chạy khu tập thể thấy Tô Tú Anh mặt đầy m.á.u đất, cô khiếp sợ phẫn nộ!
Cô nghĩ rằng tên Hà Bảo Căn cho dù khốn nạn chăng nữa thì cũng khốn nạn đến mức đ.á.n.h vợ gần c.h.ế.t như , nhưng ngờ còn bằng cả thú vật!
Đó cũng là lí do tại nãy cô dối để thuyết phục hàng xóm của Tô Tú Anh.
Tuy rằng cô mượn danh nghĩa của Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa, nhưng động cơ cũng là để giúp đỡ khác, cho dù bọn họ thì chắc cũng để bụng nhỉ?
nhớ tới chuyện bất tiện , Đồng Tuyết Lục quyết định đừng chuyện cho họ thì hơn.
Có Đồng Tuyết Lục và hàng xóm láng giềng chứng, thêm hai đồng chí cảnh sát tận mắt thấy bà cụ Hà đ.á.n.h Tô Tú Anh, vụ kiện còn điểm nào đáng nghi nữa, Hà Bảo Căn và bà cụ Hà lập tức bắt giam.
Lúc áp giải xuống, bà cụ Hà chỉ Tô Tú Anh c.h.ử.i rủa ầm ĩ, nguyền rủa cô c.h.ế.t tử tế, những lời thô tục thấp hèn cứ văng vẳng bên tai.
Hà Bảo Căn chửi, trái quỳ xuống mặt Tô Tú Anh: "Tú Anh, sai , xin em tha thứ cho ! Anh nên đ.á.n.h em, cũng hiểu tại !"
Tô Tú Anh ngờ sẽ quỳ xuống, cô c.ắ.n chặt môi, hai tay nắm chặt.
Hà Bảo Căn thấy cô im lặng, giật , giơ tay tát mấy nhát thật mạnh lên mặt .
"Tú Anh, thật sự sai ! Tiểu Thu mới ba tuổi, con bé thể ba , nếu và tù, khác sẽ con bé một ba tội phạm. Hơn nữa còn là ruột con bé tố cáo tống tù, em bảo khác sẽ nó với ánh mắt như thế nào đây?"
Tô Tú Anh mím môi thật chặt, đáy mắt hiện lên vẻ đấu tranh tư tưởng.
Khi thấy Hà Bảo Căn quỳ xuống cô còn phản ứng gì, nhưng chỉ cần đối phương nhắc đến con gái, thì mí mắt cô khống chế mà hấp háy.
Hà Bảo Căn thấy mặt Tô Tú Anh chút d.a.o động, mau chóng kiên trì thuyết phục: "Tú Anh, nể mặt con, em tha thứ cho và , cam đoan sẽ bao giờ đ.á.n.h em và con nữa, chuyện trong nhà đều do em chủ. Không em mua quần áo mới cho Tiểu Thu ? Bây giờ chúng lập tức mua cho con bé, em?"
Hoàng Hương Lan thấy chị họ mềm lòng thì sốt ruột c.h.ế.t .
Cô sang Đồng Tuyết Lục, hi vọng cô thể giúp khuyên chị họ.
Mặt Đồng Tuyết Lục lạnh tanh cảm xúc, cô giả bộ như thấy ánh mắt cầu viện của Hoàng Hương Lan.
Tô Tú Anh tự vùng lên, nếu chẳng ai cứu cô .
Nếu cô lựa chọn tha thứ cho Hà Bảo Căn, thì cho dù cô Hà Bảo Căn đ.á.n.h c.h.ế.t, cô cũng tay tương trợ.
Trong đồn cảnh sát yên tĩnh vô cùng, tất cả đều nín thở Tô Tú Anh.
Ngay tại lúc Hà Bảo Căn cho rằng hy vọng thì Tô Tú Anh lạnh một tiếng, cô nghiến răng nghiến lợi : "Hà Bảo Căn, cho rằng hai ba câu là sẽ tha thứ cho các ? Ha ha, đừng mơ!"
Nói cô chạy , Hoàng Hương Lan thấy thế thì vội vã đuổi theo chạy ngoài.
"Tô Tú Anh, con khốn nạn , mày đây cho ông!"
Hà Bảo Căn ngờ tự tát mặt mà Tô Tú Anh vẫn tha cho, nhất thời cơn giận bùng lên.
Gương mặt đỏ bừng khác gì đầu heo kho tàu.
Một đồng chí công an đến dùng sức lôi dậy, hề khách khí : "Ngoan ngoãn đê, ở chỗ mà còn dám xưng ông, mạnh mồm gớm nhỉ."
Hai con Hà Bảo Căn nhanh chóng giải .
Phác Kiến Nghĩa cầm giấy tờ từ trong văn phòng , đầu bên ngoài thì bất chợt thấy một cô gái từ đại sảnh.
Dáng yểu điệu, cái đầu tròn tròn...
Bước chân khựng , đó chẳng là đồng chí Đồng Tuyết Lục ?
Sao cô ở đây?
Anh sải bước định đuổi theo, còn đến nơi thì Đồng Tuyết Lục một đám vây quanh.
Anh đành bỏ cuộc.
Hàng xóm của Tô Tú Anh bao quanh Đồng Tuyết Lục, mồm năm miệng mười trục lợi cho thích hoặc cho con trai của chính .
"Nữ đồng chí , cô bạn của yêu cô là đội trưởng ở cục cảnh sát ? đứa cháu cục cảnh sát việc, cô xem thể giới thiệu giúp nó ?"
"Nữ đồng chí ơi, con trai của là lính, khi xuất ngũ vẫn tìm công việc nào phù hợp, nó khỏe lắm, cô giới thiệu thì giới thiệu con trai là chuẩn cần chỉnh luôn!"
"Nữ đồng chí, ..."
Đồng Tuyết Lục cảm thấy bên tai như con nhặng bay vù vù, phiền c.h.ế.t : "Đương nhiên , là đội trưởng, phụ trách phá án và bắt tội phạm, rảnh mà xử lý những việc cho các ?"
Có cô phục: "Thế rảnh mà giúp cô?"
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Giống chắc? là yêu của bạn , hơn nữa xinh xắn, thích , nếu cảm thấy xinh như thì thể tìm giúp."
Đồng Tuyết Lục xong, thèm để ý đến bọn họ nữa, cô nghênh ngang rời .
Đám hàng xóm: "...''
Tô Tú Anh cũng chạy xa, khi chạy khỏi đồn cảnh sát thì dừng .
Hoàng Hương Lan đuổi theo, thấy chị họ lóc mặt đầy nước mắt, nhất thời hoảng hốt: "Chị họ, chị thế? Chị... chị hối hận ?"
Tô Tú Anh gạt nước mắt, lắc đầu: "Chị hối hận, chỉ là trong lòng khó chịu ."
Vừa nãy Hà Bảo Căn quỳ gối mặt cô xin cô tha thứ cho , sẽ đối xử tử tế với cô và con gái, cô suýt nữa mềm lòng mất .
Trước khi kết hôn, bọn họ cũng từng những ngày tháng ngọt ngào, nhiều lúc cô thật sự hiểu tại đổi như .
Hoàng Hương Lan kết hôn, cũng yêu đương, nên đối với chuyện tình cảm cô nên an ủi thế nào.
Hai xổm ở ven đường một lúc thì Đồng Tuyết Lục .
Đồng Tuyết lục thấy đôi mắt ửng hồng của Tô Tú Anh, hiển nhiên là xong, cô cũng định hỏi.
Tô Tú Anh thấy cô tới, vội vàng nén khổ sở xuống, : "Đồng chí Đồng, hôm nay thực sự cảm ơn cô!"
Đồng Tuyết Lục vung tay: "Mọi đều là chị em công nhân cả, giúp đỡ là chuyện nên mà, cô cần khách khí. Có điều nhất là cô mau chóng bán vị trí việc của chồng cô , đó ly hôn khi phán quyết."
Còn về chuyện tên đàn ông mấy năm nữa tù liệu tìm đến hai con cô gây phiền phức thì cô cảm thấy cũng chuyện gì to tát.
Qua hai năm nữa là mở cửa cải cách , nếu đến lúc đo Tô Tú Anh sợ Hà Bảo Căn phiền và con gái thì cũng thể đưa theo con gái đến nơi khác ăn.
Tô Tú Anh ngẩn , : "May mà đồng chí Đồng nhắc nhở , bằng nghĩ đến chuyện thật! À , đồng chí Đồng, cô tìm đổi việc, cô đến tiệm ăn nhà nước việc ?"
Đồng Tuyết Lục trong lòng khẽ d.a.o động, nhưng mặt vẫn bình thản, : "Sao thế? Cô cũng đổi việc ?"
Tô Tú Anh gật đầu: " tố cáo chồng và chồng, công việc thể tiếp nữa, cũng tìm chỗ ở mới, nếu sợ bọn họ sẽ lời gì đó khó để con gái thấy."
Cô thì , lo lắng nhất vẫn là con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-bong-tuyet-trang-xuyen-ve-thap-nien/chuong-24-co-non.html.]
Tuy rằng chuyển đến nơi khác cũng thể tránh khỏi chuyện , nhưng ít nhiều gì cũng ít tác dụng.
Đồng Tuyết Lục cũng ngại ngần: " thích nấu ăn, điều là công nhân dệt, nếu cô đổi cho thì tính là cô thiệt, là như thế , đưa cô tiền mua việc ."
Tô Tú Anh vội vã xua tay: "Không cần cần, đồng chí Đồng giúp nhiều như , thể đòi tiền cô ?"
Đồng Tuyết Lục tận hai nhưng Tô Tú Anh kiên quyết thu tiền của cô nên cô đành thôi.
Thế là hai giao hẹn, chờ Tô Tú Anh xử lý xong những chuyện thì hai sẽ đổi việc.
Tô Tú Anh vẫn mời Đồng Tuyết Lục ăn cơm, nhưng Đồng Tuyết Lục thấy cô như , là lúc cô chắc chắn đói bụng nên từ chối ngay.
Hoàng Hương Lan ở với Tô Tú Anh, Đồng Tuyết Lục đang định một về Duyên Khánh thì nhớ tới chuyện Ôn Như Quy giúp .
Cô gót chân, đồn cảnh sát.
Cô hỏi thăm văn phòng của Phác Kiến Nghĩa, trực tiếp tìm.
Phác Kiến Nghĩa thấy Đồng Tuyết Lục , chút sửng sốt: "Sao cô ?"
Đồng Tuyết Lục thấy hỏi thì cau mày: "Nói nghĩa là đồng chí Phác hôm nay tới đồn cảnh sát hả?"
"Vừa nãy thấy cô." Phác Kiến Nghĩa nhíu mày, mặt đầy bát quái: "Ban nãy cô gặp Ôn Như Quy ?"
Ôn Như Quy đến đồn cảnh sát ?
Đồng Tuyết Lục ngẩn , đột nhiên cô nhớ tới mộng xuân đêm qua, mặt khống chế nóng lên.
Ngay lập tức cô nhăn mày, những gì cô lúc nãy liệu Ôn Như Quy thấy ?
Phác Kiến Nghĩa cô chằm chằm đầy ngờ vực: "Đồng chí Đồng? Cô thấy ?"
Đồng Tuyêt Lục bình tĩnh , bày vẻ bình thản, : " thấy, lúc nãy gặp đồng chí Ôn, khi nào thế?"
"Đi một lúc lâu ." Phác Kiến Nghĩa vẫn cô chằm chằm: "Đồng chí Đồng, cô thấy con Như Quy thế nào?"
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một hồi trả lời: "Đồng chí Ôn là ."
Phác Kiến Nghĩa: "..."
Sau khi phát cho Ôn Như Quy một tấm thẻ , Đồng Tuyết Lục thẳng mục đích đến đây.
" đến tìm là hỏi xem đồng chí Ôn đặc biệt thích ăn món gì đó ? Anh giúp nhiều như thế, món gì đó tặng quà hậu tạ."
Phác Kiến Nghĩa trưng vẻ mặt kích động rõ ' ngay mà, ngay cô ý với Như Quy', : "Đồng chí Đồng tặng đồ ăn cho Như Quy ?"
Đồng Tuyết Lục sửa lời : "Là quà cảm ơn cho ."
Phác Kiến Nghĩa tự động ngó lơ lời cô : "Như Quy thích ăn cá, cá nấu kiểu gì cũng thích ăn."
Đồng Tuyết Lục ngẫm nghĩ hỏi: "Thế ăn cay ?"
Phác Kiến Nghĩ gật đầu: "Ăn , nhưng ăn cay quá."
Ăn cay thì dễ .
Đồng Tuyết Lục cong môi , : "Cảm ơn , đồng chí Phác, nhé."
Phác Kiến Nghĩa: "..."
Chỉ thế thôi á? Cứ thế mà thôi ?
Tốt gì cũng là bỏ công sức mà, chẳng là nên tặng một phần ?
Hơi quá đáng đó nha!
Tức quá .
Ôn Như Quy về đại viên quân khu.
Vừa cổng thấy bàn ăn cơm đặt một chậu cỏ xanh, bên cạnh tủ để tivi cũng đặt một chậu cỏ xanh.
Trong lòng thấy chút kỳ quái, sang hỏi chú Tông: "Chú Tông, giờ trong nhà chỉ trồng hoa thôi ? Sao để hai chậu cỏ ?"
Chú Tông ngoái cổ tới lui thấy bóng dáng ông cụ Ôn mới khe khẽ: "Tư Lệnh để hai chậu cỏ xanh để nhắc nhở ."
Ôn Như Quy cau mày: "Nhắc nhở ?"
Chú Tông trịnh trọng gật đầu: "Nhắc nhở khi nào thì mang 'cỏ non' về!"
(*) Trâu già gặm 'cỏ non'
Ôn Như Quy: "..."
Chuyện đúng là chỉ ông cụ mới .
Đột nhiên chú Tông thở dài: "Tư lệnh lớn tuổi , ông lúc nào cũng sức khỏe , sợ bế chắt, mỗi thấy tư lệnh thì thấy vô cùng buồn! thích những lời , nhưng mà cũng còn nhỏ tuổi nữa, dù thế nào cũng tìm một chăm sóc , xem đúng ?"
Vẻ mặt Ôn Như Quy lặng như mặt nước, im lặng một hồi : " , chú Tông."
Nói lên lầu.
"!!!"
Chú Tông ngẩn , một hồi lâu cũng phản ứng .
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Bình thường nhắc đến chuyện kết hôn lập gia đình là Ôn Như Quy tỏ kháng cự, ngờ nãy là ' '!
Ông mau mau chuyện cho tư lệnh mới .
Chú Tông đang định ngoài thì thấy ông cụ Ôn lẩm bẩm hát tới.
Chú Tông: "Tư lệnh, hình như ông vui lắm hả?
Ông cụ Ôn vuốt râu, : "Hôm nay lão già họ Khương thua năm ván cờ , đúng là quá vô dụng!"
Chú Tông thấy việc nên chậm trễ, vội vàng bẩm báo chuyện .
Ông cụ Ôn , đôi mắt trợn tròn: "Nó thế thật ?"
Chú Tông gật đầu như giã tỏi: "Vâng, lúc nãy Như Quy ở ngay chỗ , mắt chậu cỏ xanh, đó với như , !"
Ánh mắt ông cụ Ôn dừng chậu cỏ, đột nhiên phá lên: "Ha ha ha... ngay mà, thể nào cũng tác dụng!"
"Tiểu Tông, mau mau kiếm thêm mấy chậu cỏ xanh để đây, là cái loại xanh non nhé. À còn nữa, lát nữa bê hai chậu để phòng Như Quy, để nó thấy mỗi ngày! Khi nào nó về căn cứ cũng đưa nó hai chậu đem về!"
Để cho nó ngày nào cũng thấy, ông tin là thằng cháu nhà ông cảm xúc gì!
Chú Tông vội vã tuân lời: "Vâng , đào cỏ ngay đây!"
Ông cụ Ôn sửa lời của chú Tông: "Không là cỏ, là cỏ non!"
"Vâng, tư lệnh!
Đợi đến lúc Ôn Như Quy xuống lầu ăn cơm, trong nhà mọc thêm mấy chậu cỏ nữa.
Trong phòng khách xanh mướt một màu, xanh đến nỗi khiến hốt hoảng.
... Một vùng xanh xanh.