Khi Bông Tuyết Trắng Xuyên Về Thập Niên - Chương 157: Đối lập

Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:52:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ông cụ bán bánh quai chèo xa , Đồng Gia Tín đuổi theo kịp nên đành tay về.

Ngụy Châu Châu thấy tay về, hàng mày đen nhánh chợt nhíu : "Không mua ? Bánh quai chèo ?"

Tròng mắt Đồng Gia Tín đảo quanh: "Bánh quai chèo Tân Thị gì ngon chứ? Còn ngon bằng bánh của chị ."

Ngụy Châu Châu lập tức hiểu rõ, mua!

"Nếu như chị Tuyết Lục thời gian bánh quai chèo thì em còn cần ngoài mua ? Anh mua nãy thể hiện cái gì, đúng là đáng ghét mà!"

Đồng Gia Tín cứng cổ chịu thua : "Tại đáng ghét chứ? Chẳng chỉ là bánh quai chèo thôi , đền cho em là !"

"Không cần nữa, cảm ơn!"

Ngụy Châu Châu chẳng cãi với nữa, đầu với Đồng Miên Miên: "Chị nhận bưu , chị về học bài đây, chị sẽ mời em ăn đồ ngon."

Tiểu Yến Yến vọt từ trong phòng: "Dì Châu Châu, cũng phần, Yến Yến cũng ăn món ngon."

Cậu bé ngẩng cao khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt đen tròn như quả nho cô bé híp mắt, giống như một bé mèo con ham ăn.

Trái tim Ngụy Châu Châu thoáng chốc như b.ắ.n trúng, véo khuôn mặt bụ bẫm của nhóc béo: "Được, dì học xong sẽ lập tức đến đây dẫn các cháu ăn."

Tiểu Yến Yến mỉm càng rạng rỡ hơn: "Dì Châu Châu xinh nhất."

Ngụy Châu Châu khen đến mở cờ trong bụng, hài lòng mỉm cầm bưu rời .

Ánh mắt Đồng Gia Tín vẫn luôn dõi theo cô bé, mãi đến khi bóng cô bé biến mất cánh cửa, lúc mới ngại ngùng nữa.

Đồng Tuyết Lục hết cảnh , trong lòng thầm tấm tắc 2 tiếng.

Trước sẽ độc cả đời, năm 10 tuổi còn thề hẹn Bồ Tát, ngờ động lòng phàm nhanh thế .

- Quả nhiên miệng lưỡi đàn ông đều là quỷ gạt .

ghét Châu Châu như thế, thể tưởng tượng cảnh tượng điên cuồng theo đuổi vợ trong tương lai sẽ đặc sắc đến cỡ nào.

Thế nhưng nếu cứ như thì quỹ đạo cuộc đời của Đồng Gia Tín sẽ khác đời , thể gặp vợ đời .

- Nếu như gặp , giữa Ngụy Châu Châu và vợ đời , sẽ chọn ai đây?

Đương nhiên hiện tại suy nghĩ vấn đề vẫn còn sớm, tuổi 2 đều còn nhỏ, đợi tương lai gặp .

 

Trong lúc chuyện thì Tiêu Gia Minh từ bên ngoài , trong tay ôm một quả dưa hấu lớn, thấy Đồng Tuyết Lục thì hô lớn: "Chị, chị ở nhà ạ?"

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu , Tiêu Gia Minh cắt tóc đầu đinh, càng nổi bật đường nét sắc bén và tuấn tú của . Vai rộng eo nhỏ, 2 chân thẳng tắp thon dài, xứng đáng là nhân vật mưa gió tại Đại học Thanh Hoa.

Sau khi lên Đại học, ít nữ sinh trong trường học chủ động theo đuổi . vẫn luôn chú tâm học hành và kiếm tiền, 4 năm qua từng yêu đương.

Đồng Tuyết Lục nghi ngờ, độc cả đời Đồng Gia Tín mà là Tiêu Gia Minh.

Nghĩ , cô hồn : "Mấy đứa các em hiếm khi về nhà một chuyến, chị đương nhiên về đây , bằng thì khi nào mới thể gặp các em."

Tiêu Gia Minh ôm dưa hấu , đặt dưa hấu vòi nước rửa sơ qua, đó để tủ lạnh mát.

"Chị, em chuyện bàn bạc với chị."

Đứng mặt đứa em trai cao 1m85 , đầu tiên Đồng Tuyết Lục cảm thấy lùn: "Chuyện gì thế?"

Tiêu Gia Minh: "Chị, em mượn chị chút tiền để đến Thâm Quyến gây dựng sự nghiệp, em sẽ trả cho chị gấp đôi!"

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Em định gì?"

Tiêu Gia Minh thẳng lưng, đáy mắt ánh lên sự tự tin: "Em về truyền thông."

- Giỏi lắm!

Không hổ là mệnh danh tài giới thương nghiệp đời , lúc nhạy bén nắm bắt ngành truyền thông sẽ phát triển mạnh mẽ trong tương lai.

Trong những ngành nghề ở tương lai, truyền thông, internet và địa ốc đều sẽ phát triển vô cùng nhanh chóng, nhưng ngành phát triển dẫn đầu là truyền thông.

Năm Thượng Hải mở tổng đài tin nhắn đầu tiên, ít bắt đầu sử dụng máy nhắn tin.

Máy nhắn tin mắt, cô mua cho và Ôn Như Quy một chiếc. Vốn còn đang định mua cho ông nội 2 bên và còn cả chú Tông một chiếc, nhưng bọn họ đều cần, dùng .

Quả thật hiện tại máy nhắn tin chỉ thể hiển thị thông tin dạng con và chữ cái. Tức là chỉ thể thấy điện báo và tên của đối phương, những thông tin khác cách nào truyền , chỉ thể rõ thông qua điện thoại, tính năng vô cùng hạn chế.

Đồng Tuyết Lục: "Ngành , em mượn bao nhiêu?"

"10.000."

Nói xong, dường như cảm thấy mượn nhiều nên lập tức sửa : "Nếu như nhiều thì 5.000 cũng ."

Đồng Tuyết Lục: "Chị cho em 30.000, em cần trả chị gấp đôi, đổi chị sẽ nhập cổ phần công ty em ."

Tiêu Gia Minh chị chắc chắn sẽ ủng hộ , nhưng ngờ rằng chị tin tưởng như : "Chị, chị sợ em sẽ lỗ vốn ?"

Đồng Tuyết Lục thầm nghĩ, cho dù là nhất thời lỗ vốn, thì tương lai em cũng sẽ kiếm gấp 100 gấp 1.000 .

- Anh tài thương nghiệp cũng là cái danh hão.

Cô lập tức vỗ vai : "Tính cách của em thận trọng từ nhỏ , chị đ.á.n.h giá em cao. Còn về tiền thì ngày mai em đến công ty của chị, đến lúc đó chị sẽ với em đến ngân hàng chuyển tiền cho em."

Tiêu Gia Minh xúc động chị, đôi mắt nghẹn ngào đến nỗi ửng hồng: "Cảm ơn chị, chị, em nhất định sẽ khiến chị thất vọng!"

- 30.000 tệ.

Hiện giờ những hộ gia đình kiếm 10.000 tệ trong cả Bắc Kinh vẫn tới 1% dân , nhiều cả đời đều kiếm đến 30.000 tệ.

Một tiền lớn như , cho dù là chị lấy tiền đó cũng là việc cực kỳ khó khăn. đưa cho 30.000 tệ mà hề do dự.

- Làm cảm động cho ?

"Em định khi nào đến thành phố Thâm Quyến? Em chuyện với ông nội ?"

Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ xúc động đỏ bừng 2 mắt của thì khỏi nhớ dáng vẻ tràn ngập phòng của với cô đầu tiên gặp mặt, ngờ mới chớp mắt đây thôi mà tám năm trôi qua.

- Thời gian trôi qua thật nhanh.

Tiêu Gia Minh lắc đầu: "Vẫn với ông nội, lát nữa em sẽ với ông, em định khi nghiệp sẽ đến đó ngay."

- Vậy là 2 tháng nữa.

Tiêu Gia Minh học nhảy 2 cấp, thêm nữa lúc đó lên cấp 2 và cấp 3 chỉ học trong 2 năm, cho nên lúc thi đậu Đại học chỉ 15 tuổi.

Hiện giờ, khi sắp nghiệp cũng mới chỉ 19 tuổi mà thôi.

Đồng Tuyết Lục nghĩ ngợi, bỗng nhiên giống như vô tình : "Một em đến một nơi xa như , chị và ông nội đều yên tâm. Ngày mai chị sẽ mua cho em 1 chiếc máy nhắn tin, em đừng từ chối vội, thứ bên thì khi tìm em cũng tiện hơn."

" mà chiếc máy nhắn tin chỉ thể hiển thị con , tiện lắm. Nếu như thể hiển thị chữ thì càng . Như thế thì khi liên lạc với em sẽ càng tiện hơn."

Tiêu Gia Minh thì ngẩn , ngay đó ánh mắt sáng lên: "Chị, chị xem nếu em nghiên cứu chế tạo một chiếc máy nhắn tin thể hiển thị chữ, thì sẽ thêm càng nhiều sử dụng ?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đương nhiên , nếu như máy nhắn tin thể hiển thị chữ, chẳng là quá tiện lợi ."

Chỉ thể hiển thị điện thoại, đôi khi chắc thể lập tức tìm điện thoại gọi cho đối phương. nếu như thể hiển thị chữ, ít nhất thể đối phương tìm chuyện gì.

Cô nhớ rõ khi máy nhắn tin chữ Hán xuất hiện, thị trường máy nhắn tin bắt đầu phát triển mạnh, cạnh tranh cũng vô cùng gay gắt. Mãi đến khi di động xuất hiện thập niên 90, thị trường máy nhắn tin mới lụn bại.

Nếu như Tiêu Gia Minh thể chớp lấy thời cơ nghiên cứu chế tạo máy nhắn tin chữ Hán, thì thể kiếm mỏ vàng đầu tiên trong đời , hơn nữa còn là nhiều nhiều vàng.

Biểu cảm Tiêu Gia Minh còn rạng rỡ hơn nãy, trong miệng nhắc mãi mấy chữ máy nhắn tin chữ Hán: "Chị, em về phòng , cảm ơn chị!"

 

Sau khi ăn xong cơm chiều, Tiêu Gia Minh cho ông nội dự định của .

Tuy rằng Tư lệnh Tiêu nỡ để cháu trai đến một nơi xa như thế, nhưng thanh niên phấn đấu là chuyện , cuối cùng ông vẫn đồng ý.

"Chị cháu tin tưởng cháu như , hề do dự cho cháu 30.000 tệ, tấm ân tình cháu khắc ghi trong lòng. Tương lai cho dù cháu thành công thì cũng thể quên ân tình !"

Tiêu Gia Minh gật đầu thật mạnh: "Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ báo đáp chị thật ."

Cho dù cho mượn tiền thì trong lòng vẫn ơn cô.

Năm đó nếu cô xuất hiện và nuôi dưỡng 3 em bọn họ thì hiện giờ bọn họ cũng sẽ trở nên như thế nào.

Tư lệnh Tiêu hài lòng gật đầu, thấy cháu trai cháu gái tình cảm hòa thuận, đây là niềm vui lớn nhất của ông .

 

Ngày hôm , Tiêu Gia Minh và chị cùng đến công ty.

Đồng Tuyết Lục bảo tài vụ lấy 30.000 tệ trong quỹ dùng để vòng vốn của công ty.

Tài vụ chuyển 30.000 tệ cho em trai để vốn gây dựng sự nghiệp thì kinh ngạc hâm mộ, tại chị gái như chứ?

Thời bấy giờ 30.000 tệ là một tiền coi là lớn, hơn nữa hiện giờ ngân hàng điện tử, cô chỉ thể đến ngân hàng xử lý với Tiêu Gia Minh.

rời thì ngay đó Tưởng Bạch Hủy đến công ty cô.

Hôm nay Tưởng Bạch Hủy mặc quần jean ống loe, bên là chiếc áo lộ rốn. Vừa bước công ty, cô lập tức khiến cho chú ý.

Khuôn mặt lễ tân lộ nụ chào hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô đến đây tìm là hợp tác với công ty chúng ?"

Tưởng Bạch Hủy tháo kính râm xuống, đôi mắt quanh đ.á.n.h giá: " là bạn của Giám đốc Đồng các , Giám đốc Đồng ở văn phòng ?"

Lễ tân lắc đầu, thái độ càng thêm kính cẩn: "Không , Giám đốc Đồng và em trai của cô đến ngân hàng việc . Không thì cô đến ở phòng tiếp khách ?"

Tưởng Bạch Hủy đ.á.n.h giá xung quanh, gật đầu: "Được thôi."

Tuy rằng công ty Đồng Tuyết Lục thể so sánh với nhiều công ty lớn nước ngoài, nhưng mà hơn nhiều so với tưởng tượng của cô , trang hoàng đơn giản nhưng sơ sài, mang đến cảm giác thời thượng.

Lễ tân thấy cô vẫn luôn khắp nơi đ.á.n.h giá, ưỡn n.g.ự.c tự hào : "Có cô cảm thấy công ty chúng thiết kế trang hoàng hết sức khác biệt ? Đây là Giám đốc Đồng chúng chính tay thiết kế, nhiều khách hàng đến đây đều công ty chúng trang trí vô cùng sang trọng, ngay cả khách hàng của Hương Giang cũng như ."

Tưởng Bạch Hủy nữa, nhướng mày : "Công ty các hợp tác với Hương Giang ?"

Lễ tân gật đầu tự hào nữa: " , chính tay Giám đốc Đồng chúng lấy một đơn hàng lớn 300.000 từ tay ông chủ Hương Giang, hơn nữa còn là hợp tác lâu dài. Giám đốc Đồng chúng chỉ ngoại hình xinh , mà còn năng lực. sống đến bây giờ, khâm phục nhất chính là cô !"

Khóe miệng Tưởng Bạch Hủy khẽ nhếch lên, lên tiếng nữa.

Lễ tân đưa cô đến phòng tiếp khách, rót cho cô lấy thêm kẹo tiếp khách qua đây, đó lập tức ngoài.

Tưởng Bạch Hủy trong chốc lát, bỗng nhiên buồn tiểu, bèn dậy vệ sinh.

Bước nhà vệ sinh, cô khỏi cảm thán.

Thời đại nhiều quán ăn nhà vệ sinh, mà nhà vệ sinh công cộng bên ngoài đều vô cùng tồi tàn. Chưa kể mùi hôi ngập trời, khắp nơi là rác rưởi dơ bẩn, đôi khi thậm chí cách nào đặt chân xuống.

nhà vệ sinh ở quán rượu và công ty của Đồng Tuyết Lục đều xây dựng . Sạch sẽ, tiên tiến, bồn cầu nhập khẩu từ nước ngoài, thậm chí thiết kế bên trong còn hơn, còn thơm hơn nhà .

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nhiều bằng lòng tiêu tiền đến quán rượu xanh ăn cơm. Quả thật là quá thời thượng sang trọng, đây là yếu tố mà những quán rượu khác .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-bong-tuyet-trang-xuyen-ve-thap-nien/chuong-157-doi-lap.html.]

Tưởng Bạch Hủy cũng lạ gì với kiểu nhà vệ sinh thế , cô từng sử dụng nó khi ở nước Đức, khi trở về quen.

Lúc ngờ rằng công ty Đồng Tuyết Lục sử dụng nó nữa, điều khiến cho cô cảm giác nên lời.

Sau khi vệ sinh xong, lúc cô đang định mở cửa thì thấy tiếng bước chân và tiếng chuyện vang lên từ bên ngoài.

"Giám đốc Đồng đúng là quá hào phóng với em trai cô , ngờ tay chính là 30.000 tệ. Hâm mộ c.h.ế.t , tại một chị gái như !"

"30.000 tệ! Trời ạ, chẳng lẽ Giám đốc Đồng sợ em trai cô ăn thua lỗ ?"

"Ánh mắt Giám đốc Đồng như , cô thấy cô đầu tư thất bại nào ?"

"Cũng đúng, Giám đốc Đồng quả là thần tượng của , đúng là khâm phục cô quá!"

"Cùng là mạng khác quá. Giám đốc Đồng ngoại hình xinh , gia thế khủng, ông xã trai còn vô cùng săn sóc cô , 2 đứa con xinh ngoan ngoãn. Cuộc đời thế quả thực quá mỹ mãn!"

Tưởng Bạch Hủy nhịn nắm chặt tay, cảm giác thoải mái trong lòng cô ngày ngày càng sâu đậm.

Sau khi đợi 2 bên ngoài rời , cô mới khỏi nhà vệ sinh.

 

Đợi nửa giờ ở phòng tiếp khách, Đồng Tuyết Lục mới trở về từ ngân hàng.

Nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy, cô ngẩn : "Bạch Hủy, đến đây ?"

Tưởng Bạch Hủy mỉm dậy: "Vốn dĩ tớ định chiều nay tới thẳng nhà luôn, nhưng tớ ở nhà việc gì nên đến đây xem thử công ty . Tuyết Lục giỏi quá, vẻ như công ty phát triển ."

Đồng Tuyết Lục khiêm tốn : "Đây thành quả cùng phấn đấu, là do tớ tập thể nhân viên tài giỏi cần cù. Nếu như bọn họ giúp tớ thì tớ cũng khả năng như ."

Các cô trò chuyện đến văn phòng Đồng Tuyết Lục.

Bước văn phòng Đồng Tuyết Lục, Tưởng Bạch Hủy đ.á.n.h giá liếc mắt một cái, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Văn phòng Đồng Tuyết Lục lớn, thiết kế giống với bên ngoài, tối giản sang trọng, bất cứ đồ cổ trang trí xa xỉ nào. So với những thứ tục tằng đó, văn phòng càng khiến cho vui tai vui mắt.

"Ngồi , uống gì?"

"Gì cũng ."

Đồng Tuyết Lục gọi điện cho lễ tân bảo cô đem 2 chai nước ngọt Cao Cam và 2 chai Kiện Lực Bảo mang .

2 loại đều là thức uống ưa chuộng nhất hiện tại, cũng là thức uống mắc nhất.

Lễ tân mới mang đồ uống tới, Đặng Hồng cầm 2 bản tài liệu đến đưa Đồng Tuyết Lục ký tên.

Nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy, Đặng Hồng chỉ gật đầu một cái: "Giám đốc Đồng, 2 bản tài liệu cần cô xem qua và ký tên. 1 bản đến từ công ty Đạt Minh ở thành phố Thâm Quyến, 1 bản là ông chủ Hương Giang, bọn họ đều tăng đơn đặt hàng."

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Ông chủ Trương đặt hàng nhanh như ? Lô hàng đầu tiên của chúng mới gửi qua đó."

Đặng Hồng gật đầu: " , ngày hôm qua bọn họ nhận hàng thì hôm nay lập tức thêm đơn đặt hàng. Điều chứng tỏ bọn họ hài lòng với sản phẩm của chúng ."

Đồng Tuyết Lục lướt sơ qua hợp đồng một , cầm bút máy ký tên lên đó: "Được, tiếp tục sắp xếp đơn đặt hàng, nhất định đảm bảo chất lượng."

"Vâng, Giám đốc Đồng."

Đặng Hồng cầm hợp đồng, lúc xoay ngoài thì Tưởng Bạch Hủy: "Chào đồng chí Tưởng, ngày Đan Hồng công tác trở về, đến lúc đó cô rảnh thì đến nhà chúng chơi."

Tưởng Bạch Hủy gật đầu: "Được, lâu cũng gặp chị Đan Hồng nên nhớ chị ."

Hàn huyện vài câu, Đặng Hồng lập tức ngoài việc.

Cửa văn phòng đóng .

 

Tưởng Bạch Hủy , bộ vô tình : "Nói thì chồng của chị Đan Hồng công cho cũng 4 năm . Bây giờ tớ ở nhà việc gì , nếu thì tớ cũng tới công ty của việc , bằng lòng nhận tớ ?"

Đồng Tuyết Lục ngẩn , khóe miệng nở một nụ bình thản: "Cậu là lớp sinh viên đầu tiên khi khôi phục kỳ thi đại học, kinh nghiệm 4 năm việc ở nước ngoài. Tới công ty của tớ thì quả thật quá uổng phí tài năng của , tớ mời nổi!"

Nghe lời , trong lòng Tưởng Bạch Hủy thoải mái hơn một chút: "Cậu mời tớ thì . , 2 ngày nay tớ nghĩ một dự án lập nghiệp tương lai, là sản phẩm , chúng cùng hợp tác !"

Đồng Tuyết Lục giúp cô mở nắp chai nước ngọt Cao Cam, đó vẻ dọa sợ: "Đừng, tha cho tớ , bây giờ ngày nào tớ cũng bận rộn như xoay chong chóng, lấy thời gian chuyện khác chứ?"

"Bây giờ Như Quy và 2 đứa nhỏ ý kiến với tớ , họ tớ ngày nào cũng bận rộn, nên tớ dám đầu tư những ngành khác nữa. Sản phẩm là 1 dự án , với năng lực của , thể một !"

Cho dù là bạn bè thiết tới mức nào chăng nữa thì khi hợp tác ăn buôn bán chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, cho nên cô vẫn luôn tránh hợp tác ăn với bạn bè.

Về hợp tác bếp điện từ, cô nhúng tay từ đầu tới cuối, chuyện đều giao cho bên Tô Việt Thâm xử lý, bọn cô chỉ chờ chia hoa hồng là .

Còn về Đặng Hồng, lúc đến đây là thời điểm cô cần hỗ trợ nhất. Hơn nữa con Đặng Hồng vô cùng thận trọng, dã tâm quá lớn, thích hợp giám đốc giúp cô quản lý công ty.

- Tưởng Bạch Hủy thì .

Tưởng Bạch Hủy năng lực, nhưng tính cách của cô phần hiếu thắng, cô sẽ hạ bất kỳ nào. Nếu như 2 cùng hợp tác, chắc chắn sẽ sinh mâu thuẫn.

Huống hồ bây giờ cô quả thực bận, đặt chân ngành khác. Tiền thì kiếm cả đời cũng hết, cô cần khiến cuộc sống của mệt mỏi như .

Nụ mặt Tưởng Bạch Hủy cứng : "Nếu thời gian, đầu tư thì , những chuyện khác giao cho tớ xử lý.

Lông mày Đồng Tuyết Lục nhíu , ánh mắt bụng cô : "Sau bụng của sẽ càng lúc càng lớn, thời gian tổ chức quản lý công ty ? Hơn nữa, hiện tại vốn lưu động của công ty dư dả gì, thật ngại quá."

Nếu như là uyển chuyển từ chối thì Tưởng Bạch Hủy còn thể giả bộ hiểu. Còn Đồng Tuyết Lục từ chối thẳng thừng, rốt cuộc cô biện pháp giả ngu nữa.

Trong văn phòng an tĩnh vài giây.

- Không khí nhất thời chút hổ.

Nụ mặt Tưởng Bạch Hủy cuối cùng duy trì nữa: "Chuyện gì mà ngại chứ, là tớ tự lượng sức ."

Đồng Tuyết Lục dường như phát hiện cô tức giận, : "Nếu còn như thì tớ cho rằng đang giận tớ đấy. Tớ từ chối , 1 là vì tới thực sự bận, 2 là vì tớ cảm thấy bây giờ điều quan trọng nhất với chính là dưỡng thai. Đợi khi sinh con xong gây dựng sự nghiệp cũng muộn."

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

"Huống hồ Thiên Dật nhà đối xử với như thế, nếu như m.a.n.g t.h.a.i mà còn bôn ba việc thế , sợ đau lòng ?"

Câu cùng khiến Tưởng Bạch Hủy thoải mái một ít, thuận theo bậc thang tìm mặt mũi cho : "Thiên Dật quả thật để tớ mệt thế , ở nhà chỉ cần tớ uống ly nước thôi cũng rót cho tớ. Tớ gây dựng sự nghiệp cũng là vì rảnh rỗi sinh nhàm chán, nếu như thì chắc chắn sẽ đồng ý ."

" đó."

Đồng Tuyết Lục tiếp tục "tâng bốc": "Huống chi Thiên Dật nhà tài giỏi như , lãnh đạo căn cứ coi trọng như thế. Mà nhà các thiếu chút tiền , chỉ cần ở nhà an tâm dưỡng thai là ."

Tưởng Bạch Hủy ưỡn ngực: "Lãnh đạo căn cứ và lãnh đạo trường học, còn lãnh đạo Quốc gia đều xem trọng Thiên Dật, phí sinh hoạt 4 năm du học ở nước ngoài của Thiên Dật đều do Quốc gia chi trả."

"Lần trở về, một lãnh đạo với Thiên Dật rằng sẽ sắp xếp Bộ Tên lửa đạn đạo, bồi dưỡng như Phó Viện trưởng tương lai!"

Đồng Tuyết Lục : "Đó cũng là do đồng chí Lương bản lĩnh, nên lãnh đạo mới thể coi trọng như ."

Tưởng Bạch Hủy nhếch đôi môi đỏ cô: " , bản lĩnh của Thiên Dật về mặt vẫn lợi hại. Chỉ tiếc vận may của giáo sư Ôn lắm, việc ở căn cứ nhiều năm mà mới thăng lên chức Sở trưởng. Không ngờ 1 năm thì sinh bệnh, hiện tại bắt đầu từ đầu, thật là đáng tiếc quá."

Đồng Tuyết Lục nâng mắt , trong lòng dấy lên cảm giác thoải mái: "Không gì đáng tiếc đáng tiếc cả, tớ chỉ hy vọng cơ thể khỏe mạnh, những thứ khác đều quan trọng."

- Cô thể khen chồng của , nhưng hạ thấp Ôn Như Quy là đây?

Tưởng Bạch Hủy : "Cơ thể khỏe mạnh đương nhiên quan trọng, nhưng chức vị cũng quan trọng như . Đây là sự khẳng định năng lực của một , đúng ?"

Đồng Tuyết Lục một cái, tỏ ý kiến.

Cô cảm thấy Tưởng Bạch Hủy thật sự đổi, nhưng mà thấy cảm thấy bất ngờ với điều .

Lòng dễ đổi, huống chi cô nước ngoài mấy năm. Cho dù là nước ngoài thì nhiều khi nghiệp , tính cách cũng sẽ dần dần đổi, còn ngây thơ như khi còn đang ghế nhà trường.

Cô cũng khó chịu, duyên phận giữ , giờ cô quá coi trọng nó.

- Hợp thì đến, hợp thì .

Sau đó 2 trò chuyện một hồi, Đồng Tuyết Lục và cô cùng về nhà lấy tã long phượng thai cho cô .

Khi trở về tứ hợp viện, long phượng thai 3 ông cụ Ôn, Tư lệnh Tiêu và chú Tông dẫn ngoài chơi. Tưởng Bạch Hủy gặp bọn họ, luôn miệng thật đáng tiếc.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy hề đáng tiếc chút nào. Cô đưa tã cho cô , đó lấy cớ công ty chuyện, tiễn cô lên xe buýt 2 tách .

 

Tưởng Bạch Hủy cảm thấy cô đang cố ý nhằm Đồng Tuyết Lục.

Chỉ là cô nước ngoài 4 năm, bây giờ về nước, ngoại trừ Lương Thiên Dật thì cô thứ gì cả.

Đồng Tuyết Lục trai gái, mở nhiều công ty như , kiếm cả bộn tiền.

Đối lập quá rõ ràng, cô cảm thấy thoải mái và ghen ghét cũng là chuyện thường tình.

mà cũng may 1 điểm khiến cô thể vớt vát mặt mũi, đó chính là đàn ông của cô giỏi hơn đàn ông của Đồng Tuyết Lục.

Ôn Như Quy việc ở căn cứ 10 năm, đến bây giờ vẫn là nhân viên nghiên cứu bình thường. chồng cô Lương Thiên Dật đến căn cứ thì nhận sự quan tâm và bồi dưỡng trọng điểm của lãnh đạo.

Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên nhớ Lương Thiên Dật.

Vì thế cô vội vàng về nhà gọi điện đến căn cứ.

Điện thoại nhanh bắt máy, nhưng giọng của Lương Thiên Dật vẻ uể oải.

Tưởng Bạch Hủy vội vàng hỏi .

Lương Thiên Dật ậm ừ : "Lãnh đạo căn cứ sắp xếp cho nhân viên nghiên cứu bình thường."

Giọng của Tưởng Bạch Hủy chợt tăng cao mấy đề-xi-ben, vẻ vô cùng chói tai: "Cái gì? Lúc sẽ sắp xếp cho chuyên gia nghiên cứu khoa học ? Còn bồi dưỡng lãnh đạo, tại bỗng dưng trở thành nhân viên nghiên cứu bình thường ?"

Nhân viên nghiên cứu bình thường và chuyên gia nghiên cứu khoa học sự khác biệt lớn. Không chỉ sự khác biệt về đãi ngộ phận, quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng lớn cho việc thăng tiến .

Nhân viên nghiên cứu bình thường cách nào tiếp xúc những hạng mục quan trọng nên khó đạt thành tích, chỉ thể dựa việc lâu năm, giống như công nhân trong nhà máy.

Trở thành nhân viên lâu năm là chuyện tra tấn nhất, chờ đến ngày tháng năm nào, còn cạnh tranh với những khác.

chuyên gia nghiên cứu khoa học thể phụ trách hạng mục quan trọng, dễ dàng đạt thành tích. Một khi đạt thành tích thì sẽ lãnh đạo Quốc gia coi trọng, việc thăng tiến cũng còn khó khăn.

Rõ ràng lãnh đạo sẽ bồi dưỡng trọng điểm Lương Thiên Dật, rằng chỉ cần thành tích thì khả năng trở thành phó viện trưởng trẻ tuổi nhất.

Nếu Lương Thiên Dật phó Viện trưởng, về thể ưỡn ngược tự hào mặt Đồng Tuyết Lục .

- hiện tại hết thảy đều tan thành mây khói...

Giọng Lương Thiên Dật rầu rĩ: "Anh cũng tại thế , nữa, còn đang bận."

Tưởng Bạch Hủy còn hỏi tiếp nhưng Lương Thiên Dật cúp điện thoại.

Bên đầu điện thoại ngừng truyền đến tiếng "tút tút tút".

cầm điện thoại, cả ngã sô pha.

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh bản kiêu căng nhạo Ôn Như Quy bản lĩnh trong văn phòng Đồng Tuyết Lục, khuôn mặt cô lập tức nóng ran lên.

- Giống như tát một bạt tai .

- Đau, quá đau!

 

Loading...