Khi Bông Tuyết Trắng Xuyên Về Thập Niên - Chương 131: Tốt nghiệp
Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:52:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Tú Vân thấy Sử Tu Năng ch.ó nhào lên c.ắ.n bắp chân m.á.u me đầm địa thì lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Đột nhiên bà cầm lấy một cái chổi, dùng sức đập về phía Nguyệt Bính.
Nguyệt Bính đập trúng đầu, "Ngao" một tiếng buông lỏng bắp chân Sử Tu Năng .
"Gâu gâu gâu!"
Nguyệt Bính hướng về phía bà sủa, thậm chí còn nhào về phía .
Trình Tú Vân sợ tới mức liên tục lui về phía , thấy Tiêu Miên Miên ở phía liền nhanh tay xách cô như xách gà con tới phía .
Nguyệt Bính chứng kiến Tiêu Miên Miên tóm chặt, cũng dám nhào tới nữa.
Cổ Tiêu Miên Miên cổ áo siết đến đỏ bừng, giãy giụa : "Mấy đều là , để ông đ.á.n.h c.h.ế.t mấy !"
Trình Tú Vân dụ dỗ : "Cháu là Miên Miên đúng ? Dì và chú , cháu ngoan ngoãn, đừng ?"
Tiêu Miên Miên đến mặt đỏ bừng: "Bà láo, mấy chính là !"
Trong phòng bếp cách đó một xa, lúc Đồng Tuyết Lục đang lật mấy miếng khoai trong nồi, cái xẻng lật thức ăn va chạm đáy nồi phát tiếng động át âm thanh bên ngoài .
Mãi cho tới khi loáng thoáng thấy tiếng sủa của Nguyệt Bính thì Đồng Tuyết Lục mới ý thức điều bất thường.
Cô nhấc nồi lớn lên cầm cái xẻng vội vã chạy ngoài.
Vừa mới tới sân nhỏ chứng kiến cảnh Tiêu Miên Miên Trình Tú Vân siết lấy chắn , đến mức cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong đầu cô "ong" một tiếng, thoáng cái như nổ tung.
Trình Tú Vân thấy cô thì giống như thấy kẻ địch , càng sức nắm chặt Tiêu Miên Miên : "Tuyết Lục, cô đừng hiểu lầm, chuyện như cô nghĩ . Chúng chỉ sang thăm cô và Như Quy, ngờ con ch.ó dữ nhà cô đột nhiên nổi điên c.ắ.n . sợ nó c.ắ.n Miên Miên nên mới đưa con bé để bảo vệ."
Tiêu Miên Miên chuyện nhưng miệng Trình Tú Vân bịt kín, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, Đồng Tuyết Lục cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Mấy tới loạn gây sự thì giờ mau buông Miên Miên ."
Trình Tú Vân lắc đầu: "Tuyết Lục, cô mau xích con ch.ó điên , chỉ cần cô xích nó thì mới buông Miên Miên ."
Nguyệt Bính mặc dù tiếp tục lao về phía nhưng vẫn luôn để mắt theo dõi Sử Tu Năng, nếu Sử Tu Năng dám cả gan động đậy thì nó xông qua c.ắ.n một nữa.
Đồng Tuyết Lục Tiêu Miên Miên, trấn an cô bé: "Miên Miên đừng , đừng giãy giụa, chị ở đây, em cần sợ."
Tiêu Miên Miên giọng chị gái, lúc mới thôi vùng vẫy nhưng nước mắt vẫn tuôn ngừng.
Trấn an Tiêu Miên Miên, Đồng Tuyết Lục hướng về phía Nguyệt Bính hô một tiếng: "Nguyệt Bính, tới đây."
Nguyệt Bính chần chừ một chút, cuối cùng vẫn còn buông tha cho Sử Tu Năng chạy .
Đồng Tuyết Lục tới hành lang bên cạnh cầm một sợi dây thừng tới, Trình Tú Vân : " sẽ buộc con ch.ó ở đây, nhất bà nên lời giữ lời mà mau chóng buông Miên Miên ."
Trình Tú Vân cũng dám xem nhẹ, dù bà cũng từng chịu nhiều thua thiệt trong tay Đồng Tuyết Lục : "Cô đừng nghĩ chuyện lừa , mau xích con ch.ó nhanh một chút "
Bắp chân Sử Tu Năng m.á.u me đầm đìa, đau đến mức khiến ngũ quan ông vặn vẹo: "Xích cái gì mà xích, loại súc sinh nên thịt nó mà ăn !"
"Gâu gâu gâu!"
Nguyệt Bính hiểu lời của Sử Tu Năng, nhanh chóng nhếch miệng nhe răng bắt đầu sủa về phía ông .
Đồng Tuyết Lục lạnh như băng bọn họ: " thế xích Nguyệt Bính . cảnh cáo mấy , cô bé trong tay mấy đang xiết chính là cháu gái ruột của Tư lệnh đấy, Trình Tú Vân bà nhất đừng nghĩ tới chiêu loạn bắt cóc , nếu bà cũng sống quá ngày mai !"
Ông nội , ông cụ Ôn và chú tông công viên tập thể d.ụ.c buổi sáng, Tiêu Gia Minh và Đồng Gia tín tới công thiếu niên tham gia hoạt động, cách khác là trong nhà giờ cũng chỉ còn cô và Tiêu Miên Miên.
- Hiện tại quan trọng nhất là đảm bảo an cho Tiêu Miên Miên, những cái khác để .
Nội tâm Trình Tú Vân run lên, mím môi : "Cô yên tâm, chúng sang đây để gặp cô thôi, sẽ gây chuyện đầu. Cô mau xích ch.ó ."
Lúc trong lòng Trình Tú Vân cũng đang vô cùng hối hận, sớm Sử Tu Năng đáng tin cậy như thì bà nhất định sẽ để ông tới, hiện tại chuyện náo loạn thành như , chỉ sợ khó để kết thúc.
Đồng Tuyết Lục bà một cái, đang xích Nguyệt Bính , đúng lúc tiếng trong trẻo như thiên sứ của Ngụy Châu Châu từ cửa truyền tới.
"Chị Tuyết Lục, Miên Miên, em sang ăn sáng đây."
Ngụy Châu Châu tới, cả đều trở nên sững sờ: "Chị Tuyết Lục, chuyện gì xảy ?"
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh : "Họ hàng trong nhà tới, Nguyệt Bính nhận nên c.ắ.n . Em đừng sợ, bên cạnh chờ một lát ."
Ngụy Châu Châu: "Chị Tuyết Lục, nếu để em về nhà kêu ông nội qua nhé?"
Đồng Tuyết Lục tranh thủ thời gian : "Không cần, đợi lát nữa chị sẽ đưa bọn họ tới bệnh viện."
Trình Tú Vân Đồng Tuyết Lục thức thời như thế, Ngụy Châu Châu cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi nên để Sử Tu Năng bắt lấy cô bé.
Ngay tại lúc bà buông lỏng cảnh giác, Đồng Tuyết Lục đột nhiên buông dây thừng trong tay , lạnh giọng hô: "Giá Đỗ, mau c.ắ.n m.ô.n.g đàn bà , Nguyệt Bính cũng lên !"
Trình Tú Vân:???
Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, hình Giá Đỗ lóe lên, từ cửa phi , nhanh chóng hướng về phía Trình Tú Vân, ngay lúc bà còn kịp phản ứng thì nó há miệng dùng sức c.ắ.n lấy.
"Aaa."
Phần m.ô.n.g Trình Tú Vân Giá Đỗ c.ắ.n mạnh một cái, đau tới mức khiến cơ mặt bà giật mạnh, vô thức buông Tiêu Miên Miên để đuổi Giá Đỗ ở phía .
Cùng lúc đó Nguyệt Bính nhào lên, tiếp tục c.ắ.n Sử Tu Năng đang ý định dậy.
"A a a."
- Tiếng kêu của 2 hợp xướng , vang vọng khắp sân.
Tiêu Miên Miên nhân cơ hội giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Trình Tú Vân, nức nở chạy về phía Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục cầm lấy chiếc xẻng đảo thức ăn chạy : "Châu Châu, giúp chị chăm sóc Miên Miên."
Ngụy Châu Châu sự đổi chớp nhoáng mắt cho khiếp sợ đến miệng cũng khép , cũng may cô bé phản ứng vô cùng nhanh, phục hồi tinh thần vội vàng chạy tới nắm chặt lấy Tiêu Miên Miên đang nước mắt giàn. giụa: "Đi, chúng gọi ông nội với bà nội."
- Tiêu Miên Miên lo cho chị gái nên .
Lát nữa Đồng Tuyết Lục trừng trị Trình Tú Vân nên để cô bé chứng kiến cảnh .
Cô đành qua ôm lấy Cục Bột Nhỏ, lau nước mắt mặt cô bé : "Miên Miên lời, Nguyệt Bính và Giá Đỗ, bọn họ thể chị thương đầu. Em cùng chị Châu Châu gọi lớn tới, nào?"
Đôi mi dài rậm của Tiêu Miên Miên vẫn đọng nước mắt rưng rưng: "Vâng, em cùng chị Châu Châu gọi lớn tới."
Đợi bóng dáng 2 cô bé rời , Đồng Tuyết Lục tới phòng bếp lấy 2 cái bát đập vỡ, mảnh vỡ rơi đầy đất. Sau đó tới phía Trình Tú Vân Giá Đỗ c.ắ.n mông, đạp một đạp đầu gối của bà .
2 chân Trình Tú Vân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ rạp xuống mảnh vụn mặt.
Đầu gối truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức bà hít một lạnh: "Đồng Tuyết Lục, gì cũng là chồng tương lai của cô, cô đối xử với như sợ thiên lôi đ.á.n.h xuống ?".
Đồng Tuyết Lục ấn lấy bờ vai của bà , ngăn cho bà lên: "Năm đó Như Quy mới chỉ 4 tuổi, bà ngược đãi con ruột của còn sợ thiên lôi đ.á.n.h xuống thì sợ?"
Trình Tú Vân trừng mắt cô, trừng tới mức rách cả mí mắt: "..."
Tay Đồng Tuyết Lục dùng sức, ghì chặt bà xuống mảnh vụn bên : "Rất đau đúng ? Những năm đó Như Quy còn đau hơn bà gấp trăm ."
Da dẻ trẻ con vốn dĩ vô cùng mềm mại, năm đó Như Quy mới 4 tuổi chịu tra tấn, tuy cô chịu đau nhưng mỗi nhớ tới đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hơn nữa ngược đãi chính là đẻ của , ngoài hành hạ thể xác còn hành hạ cả tinh thần, phá hủy tinh thần tới cực hạn.
- Việc bây giờ cô chỉ là lấy của trả cho mà thôi.
Trong sân vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết dứt, Thẩm Uyển Dung đưa theo cháu Ngụy Nhiên chạy tới chứng kiện chuyện, lập tức cảm thấy kinh sợ bàng hoàng.
Phục hồi tinh thần , Thẩm Uyển Dung liền vội vàng hỏi: "Tuyết Lục, chuyện gì xảy ?"
Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, 2 nhà đ.á.n.h Miên Miên, phiền bà mang 2 cái dây thừng tới, cháu trói 2 bọn họ ."
Trình Tú Vân đau sợ, sốt ruột : "Đồng Tuyết Lục, cô gì chúng ? Không cô sẽ đưa chúng tới công an đấy chứ? khuyên cô nhất nên nghĩ hẵng ."
Thẩm Uyển Dụng để Ngụy Nhiên tìm dây thừng, tới nhổ Trình Tú Vân một cái: "Lén lén lút lút nhà khác, cô lấy tư cách gì mà yêu cầu Tuyết Lục báo hả?"
- Bà sợ tới mức phát bệnh tim.
Trình Tú Vân hu hu lên: "Chị, chị hiểu lầm . là của Như Quy, 20 mấy năm nay ép rời xa con, hiện giờ nó chuẩn kết hôn nên mới cố ý sang đây thăm, đối xử như một tên trộm !"
Thẩm Uyển Dung giật .
- Cô là ruột Ôn Như Quy?
Chuyện Ôn gia bà cũng nhiều lắm, chỉ cha Ôn Như Quy ly hôn từ sớm nhưng cụ thể là ly hôn vì cái gì thì bà .
Cho dù "chữ hiếu đầu", nếu bà quả thực chính là đẻ của Ôn Như Quy thì việc Tuyết Lục đối xử với bà như mà truyền ngoài cũng ảnh hưởng tới thanh danh của cô.
Thoáng cái Thẩm Uyển Dung nên phản ứng thế nào, đầu về phía Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục nghĩ tới tới chuyện lúc mà Trình Tú Vân còn thủ đoạn vờ ngây thơ vô tội, cô cũng lười xem tiếp, chỉ liếc bà một cái: "Trói 2 tên cặn bã ."
Trình Tú Vân: "..."
Ngụy Nhiên tìm dây thừng tới trói Sử Tu Năng , 2 Đồng Tuyết Lục và Thẩm Uyển Dụng cùng hợp trói gô Trình Tú Vân.
Miệng 2 nhét một chiếc giẻ," ưm ưm ưm" lời.
Thẩm Uyển Dung 2 bọn họ một cái : "Tuyết Lục, hiện giờ cháu tính thế nào? Muốn tới cục công an báo án tranh thủ báo tin cho trong nhà trở về?"
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút : "Bà nội Thẩm, trong đầu cháu một ý tưởng."
"Cái gì?"
Đồng Tuyết Lục tiến gần, thấp giọng bên tại bà mấy câu.
Trên mặt Thẩm Uyển Dung thoáng cái lộ biểu tình khiếp sợ, lông mày chau mày lên: "Cái ... Cái cũng lắm."
Đồng Tuyết Lục: "Ngoại trừ cách cháu thật sự nghĩ cách nào khác."
Trình Tú Vân và Sử Tu Năng mặc dù là tự tiện xông nhà dân nhưng đối với hành động , nhà nước cũng hình phạt xác thực nào. Huống chi Trình Tú Vân là đẻ của Ôn Như Quy, chỉ cần bà tới thăm thì coi là tự tiện xông nhà dân .
Về phần đ.á.n.h Tiêu Miên Miên, vết thương Tiêu Miên Miên vết cũng nghiêm trọng bằng 2 họ, kể cả cô vận dụng mối quan hệ trong tay thì nhiều lắm là cũng chỉ thể khiến 2 bọn họ giam giữ 10 ngày.
- đây cũng nhiều bất lợi.
Một khi phận của Trình Tú Vân là đẻ của Ôn Như Quy truyền , thanh danh của cô và Ôn Như Quy đều ảnh hưởng, nhất là cô, thậm chí cô còn khả năng nghiệp..
- Về phần chuyện của Trình Tú Vân sẽ truyền bên ngoài?
Năm đó Ôn gia cũng thì hiện tại cô càng nên như , nếu như thế thì quả thực chính là g.i.ế.c địch 1.000, tự hại 800.
Huống chi nhiều năm như mà bây giờ mới chuyện năm đó của Trình Tú Vân bên ngoài chính là quá muộn, dễ c.ắ.n ngược một cái bọn cô vụ hãm phá hoại danh dự của bọn họ.
Không thể báo án mà vẫn gây chấn động to lớn đốn với 2 Trình Tú Vân và Sử Tu Năng thì biện pháp duy nhất là...
Qua nửa giờ đầu, trong phòng truyền đến tiếng chụp ảnh "tách tách tách".
Lúc nửa của Trình Tú Vân mặc áo lót, nhắm mắt ở Sử Tu Năng chỉ đang mặc quần lót, Đồng Tuyết Lục di chuyển nhiều góc độ để lấy ảnh, trọng điểm là lộ mặt của Trình Tú Vân cố ý để hở mặt Sử Tu Năng.
Thẩm Uyển Dung Đồng Tuyết Lục bình tĩnh chụp ảnh cho 2 , mặt bà đỏ bừng như thể nhỏ m.á.u tới nơi .
Sau khi chụp mấy bức ảnh, Đồng Tuyết Lục để máy ảnh sang một bên : "Bà nội Thẩm, phiền bà qua đây giúp cháu một chút."
Thẩm Uyển Dung liền vội vàng lên cùng Đồng Tuyết Lục mặc áo giúp Trình Tú Vân đó cởi quần dài của bà , chỉ để mỗi chiếc quần lót đó lấy tóc phủ lên mặt bà .
Áo cho Trình Tú Vân mặc cũng của bà mà là của Đồng Tuyết Lục, Trình Tú Vân mặc dù 50 tuổi nhưng dáng thon thả, mặc quần áo của Đồng Tuyết Lục , từ phía chỉ như một cô gái 20.
Sau khi mặc xong cho 2 đó di chuyển vị trí đổi cảnh khác Đồng Tuyết Lục mới cầm máy ảnh lên chụp một nữa.
Lần trọng tâm của bức ảnh chính là mặt của Sử Tu Năng, cô cố ý tránh mặt của Trình Tú Vân .
Nếu như bằng chứng bọn họ lừa dối 20 năm thì cô sẽ sáng tạo cho bọn chúng một chút chứng cứ.
Cô chụp 2 bộ ảnh, một bộ là hình Trình Tú Vân mặc áo lót nắm cùng một đàn ông rõ mặt mũi còn một bộ là Sử Tu Năng chỉ ăn mặc quần lót chụp cùng một cô gái trẻ tuổi rõ mặt.
Sau khi thành cảnh chụp, Đồng Tuyết Lục để Ngụy Nhiên tiến đến kéo 2 xuống đất, dùng một thùng nước dội lên cơ thể 2 .
Nước giếng lạnh buốt hất lên mặt, Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đang trong tình trạng hôn mê cũng dần dần tỉnh .
Trình Tú Vân trừng mắt , chỉ cảm thấy một chỗ nào là đau.
Nhất thời bà còn kịp phản ứng ở thì một luồng lạnh phả lên đùi khiến bà run lên một cái.
Sau một giây, bà hét lên. Không thấy quần dài của bà , tuy rằng còn mặc quần lót nhưng vẫn cho bà giận dữ tới mức đào hố mà chui xuống vì hổ.
Sử Tu Năng mắng một tiếng thô tục: "Bà gào cái quỷ gì?"
Vừa Sử Tu Năng đ.á.n.h ngất xỉu, Ngụy Châu Châu, Tiêu Miên Miên, và Ngụy Nhiên đồng loạt lao đ.ấ.m đá khiến ông đau như nứt .
Đồng Tuyết Lục cất giọng lạnh lùng : "Nếu 2 tỉnh thì nhất nhớ kỹ lời chuẩn ."
Nói xong cô cầm lấy máy chụp ảnh, đến mặt 2 bọn họ: "Vào lúc 2 hôn mê, chụp cho 2 ít ảnh. Vì để tăng phần chân thật còn cho bà giả trang thành cô gái trẻ tuổi, chỗ ảnh chỉ cần mang rửa , mặt sẽ nhận 2 từng lừa dối lẫn ."
2 Trình Tú Vân và Sử Tu Năng trợn to mắt, nghiêm túc nhớ tới vụ ngất xỉu .
Trình Tú Vân trừng rách cả mí mắt: "Đồng Tuyết Lục, cô lập tức hủy cuộn phim đó cho !"
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: "Bà đang nhảm cái gì đó, bà dựa cái gì mà hủy cuộn phim ? Từ hôm nay trở 2 phép xuất hiện tại Ôn gia và mặt Ôn Như Quy, nếu sẽ đem ảnh chụp 2 phát tán bên ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-bong-tuyet-trang-xuyen-ve-thap-nien/chuong-131-tot-nghiep.html.]
Vừa bẩn tay phạm pháp mà vẫn để 2 trả giá, Đồng Tuyết Lục nghĩ cách, tuy nhiên cần một chút thời gian.
Trước khi kế hoạch đó thực hiện , cô bảo đảm 2 sẽ thỉnh thoảng chạy tới Ôn gia, càng sẽ chạy tìm Ôn Như Quy.
- Mà 2 bộ chụp chính là thứ nhất để khống chế nhược điểm của bọn họ.
Mặt Trình Tú Vân lúc đó lúc trắng: " lừa dối vượt quá giới hạn... Cô như là vụ hãm , cô như là phạm pháp!"
Đồng Tuyết Lục nở nụ : "Bà vượt quá giới hạn bên ngoài ? 20 năm bà vượt quá giới hạn , đứa trẻ sinh non năm đó là con của bà và gian phu của bà đấy ?"
Khi còn bé Ôn Như Quy đụng Trình Tú Vân dẫn tới việc bà sinh non, Đồng Tuyết Lục suy nghĩ chuyện thật lâu.
Nếu như đổi là bình thường thể sẽ như , hiếm thấy ai thể ngoan độc như thế. Trình Tú Vân thì thể.
Bà chỉ đối xử tàn nhẫn với đứa con ruột là Ôn Như Quy mà còn đối xử tàn nhẫn với chính , một đứa trẻ 6 tháng tuổi cần là cần.
Lấy trình độ y học thời , chỉ cần sơ sẩy một chút bà cũng thể trở thành một xác hại mạng , đàn bà quả thực ác độc.
Sắc mặt Trình Tú Vân trắng bệch: "Cô, cô bậy bạ gì đó, đứa bé chính là con của cha Như Quy, năm đó nếu Như Quy đụng thì đứa bé mất chứ? Ngay cả tối năm đó thiếu chút nữa cũng mất mạng."
Thẩm Uyển Dung và Ngụy Nhiên ở một bên cuộc đối thoại của 2 đều cảm thấy bàng hoàng sợ hãi. Không nghĩ tới năm đó chuyện cha Ôn Như Quy ly hôn che giấu nội tình như , trách 20 mấy năm thấy bà lui tới.
Đồng Tuyết Lục : "Chuyện năm đó thế nào ý định tranh luận với bà, mấy chỉ cần nhớ kỹ lời mới . Về chớ xuất hiện mặt chúng , nếu sẽ cho mấy mất hết danh sự, sống cuộc sống còn bằng đám chuột chạy qua đường."
Sử Tu Năng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Đồng Tuyết Lục, đột nhiên lên bổ nhào về phía Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục sớm sự đề phòng với ông , nhấc chân hung hăng đạp tử tôn của ông một cái.
"A ôi ôi ôi"
Mặt Sử Tu Năng trong nháy mắt đỏ bừng lên, nhanh trắng bệch như tờ giấy, ông trừng mắt, khom xuống ôm lấy nơi nào đó đang đau nhức kêu lên.
"Tu Năng, ông ?"
Trình Tú Vân bất chấp bản vội vàng lao qua ôm lấy Sử Tu Năng, Sử Tu Năng đau đến mức thành lời.
Đồng Tuyết Lục đá quần áo đất : "Mặc xong quần áo cút nhanh lên. Sau 1 phút đồng hồ mà 2 , để thấy thì sẽ đ.á.n.h cho một trận nữa!"
Trình Tú Vân: "..
Sử Tu Năng: "..."
2 trợn mắt Đồng Tuyết Lục, tròng mắt gần như sắp rớt ngoài, hận thể nhào tới xé cô tan xương nát thịt.
2 chỉ tức giận chứ thể gì, dám tay, ngay cả mắng cũng dám mắng.
- Chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo tử tế đỡ khỏi Tiêu gia.
Thẩm Uyển Dung bóng lưng của 2 lo lắng : "Tuyết Lục, khi nào bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát báo án ?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Bà nội Thẩm yên tâm, bọn họ dám ."
Nếu như trong tay cô 2 bộ hình thì lẽ bọn họ sẽ khả năng đến đồn cảnh sát trả đũa, nhưng hiện tại bọn họ tuyệt đối dám .
- Có điều nếu ảnh chụp thì cũng tới phiên bọn họ báo cảnh sát.
Thẩm Uyển Dung thở dài một : "Trước đây bà còn hiểu Ôn gia nhắc tới của Ôn Như Quy, thật ngờ rằng cô là như ."
Đồng Tuyết Lục thầm lạnh một tiếng: "Chuyện bà ngờ tới còn nhiều lắm. , chuyện xảy ngày hôm nay, bà nội Thẩm đừng ngoài giúp cháu nhé."
Thẩm Uyển Dung vỗ vỗ tay cô: "Bà là thế nào chẳng lẽ cháu còn lo lắng ?"
Đồng Tuyết Lục vội vàng tâng bốc: "Bà nội Thấm đáng tin nhất, đương nhiên là cháu yên tâm ."
Lúc trong phòng chỉ còn 2 bọn họ, Ngụy Nhiên thấy dáng vẻ Trình Tú Vân chỉ mặc quần lót thì đỏ mặt hổ đến gần như nhỏ máu.
Đợi Trình Tú Vân bọn họ , lập tức bỏ chạy.
Tuy nhiên cũng , 2 bộ hình của bà để cho đời xem cũng chẳng gì, quần áo Trình Tú Vân và Sử Tu Năng vẫn nhiều hơn so với mặc bikini bờ biển.
ở cái thời đại cũng đủ để cho bọn họ sợ hãi, ít nhất thể cho 2 bọn họ kiêng dè một thời gian.
2 Trình Tú Vân và Sử Tu Năng khỏi Tiêu gia, đau nhức mệt mỏi rã rời, trong nội tâm bùng lên lửa giận.
Sử Tu Năng đẩy mạnh Trình Tú Vân : "Bà thì tự , đến đồn cảnh sát báo án để bắt tiểu tiện nhân !"
- Con nó, đời ông từng chịu nhục nhã như , dù nghĩ như thế nào thì ông cũng nuốt trôi cục tức !
Trình Tú Vân đẩy mạnh đ.â.m vách tường, lưng ma sát vách tường đau đến nổi bà nhịn nổi giận: "Ông chịu c.h.ế.t đúng ? Vậy ông , cản ông, nếu như bắt sẽ coi như ông c.h.ế.t !"
Sử Tu Năng dừng bước, đầu hung hăng trừng mắt bà : "Nếu còn chị dâu hai thì Sử gia chúng cũng sẽ trở thành như bây giờ!"
Năm đó mỗi bọn họ đều gia đình, ở bên chỉ để tìm kiếm sự kích thích, cũng ly hôn với vợ và chồng của .
Chỉ là đó cha của Ôn Như Quy phá vỡ gian tình, 2 mới ép ly hôn.
Trình Tú Vân ngờ rằng ông những lời , lập tức như vạn tiễn xuyên tâm: "Sử Tu Năng, lương tâm của ông thấy đau khi những lời ? Năm đó, nếu ông dụ dỗ thì phản bội chồng của , ngược đãi con trai ruột của ? Bây giờ ông còn mặt mũi trách ngược ?"
Năm đó sở dĩ ngược đãi Ôn Như Quy vì mất đứa bé trong bụng của bà , mà là vì thấy cảnh bà và Sử Tu Năng ngoại tình bên ngoài.
- Vì để hăm dọa bịt miệng mà bà mới thể nghĩ cách giày vò .
- Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.
Nguyên nhân khác là từ nhỏ Sử Tu Năng và cha của Ôn Như Quy cách, mối quan hệ của 2 .
Sau khi 2 bọn họ cấu kết , Sử Tu Năng thỉnh thoảng giật dây cho bà ngược đãi Ôn Như Quy, bà đối với đứa bé Ôn Như Quy cũng tình cảm gì, vì lấy lòng nên thuận theo ý của ông .
bà cách nào chịu ông đẩy hết trách nhiệm lên .
- Nếu như vì ông thì bà và Trình gia đến bước đường chứ?
Đáp ánh mắt như phóng hỏa của bà , Sử Tu Năng chột đầu : " thể buông tha cho tiểu tiện nhân như , thật sự nuốt trôi cục tức !"
Trình Tú Vân đến vuốt ve cánh tay của ông : "Người thường gai nếm mật. Chúng một chút, bây giờ chính sách quốc gia ngày càng cởi mở, chỉ cần chúng kiếm tiền thì còn sợ đối phó Ôn gia và tiểu tiện nhân ?"
- Có tiền mua tiên cũng , việc khẩn cấp mắt của bọn họ là kiếm tiền.
Sử Tu Năng cau mày: "Vậy tiền vốn buôn bán ở đây?"
Trình Tú Vân suy nghĩ một chút : "Chúng bán nhà ? Liều sống liều c.h.ế.t một phen, chắc chắn chỉ cần chúng dám liều mạng thì nhất định sẽ lỗ vốn!"
Sử Tu Năng cũng chịu cảnh bất lực lâu lắm , c.ắ.n răng : "Vậy cứ bán nhà , chúng chơi lớn một vố!"
Sau đó 2 trở nên , cùng đến bệnh viện xử lý miệng vết thương.
2 tạm thời tìm Ôn gia nữa, còn nhiều thời gian, chờ đến khi bọn họ trở thì cũng chính là ngày Ôn gia c.h.ế.t.
Đợi ông cụ Ôn và chú Tông trở về, Đồng Tuyết Lục kể chuyện xảy buổi sáng cho bọn họ , ông cụ Ôn giận đến nỗi định g.i.ế.c c.h.ế.t 2 vợ chồng Trình Tú Vân và Sử Tu Năng.
Cuối cùng vẫn Đồng Tuyết Lục khuyên bảo.
Đợi đến tối Tư lệnh Tiêu trở về cũng tức giận đến nổi đập vỡ 1 cái bát.
Đồng Tuyết Lục Sợ bọn họ kích động sẽ dùng những mối quan hệ trong tay đối phó 2 nên ngay đó kế hoạch của cho bọn họ , lúc mới khiến cho 2 ông cụ tạm thời xuống.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi học sinh cấp 3 chuẩn chào đón kỳ thi Đại học thì đám Đồng Tuyết Lục cũng chào đón ngày nghiệp.
Đối mặt với sự chia xa sắp đến, trong lòng các học sinh vẫn tràn đầy tiếc nuối, lưu luyến chia tay, lưu cách thức liên lạc của từng , là nhất định liên lạc nhiều hơn.
Tốt nghiệp năm nay giống như nữa, chẳng còn quần áo cử nhân để mặc. nghiệp vẫn cảm giác nghi thức, mặc quần áo nhất, chụp hình kỷ niệm sân trường.
Bởi vì tất cả cho nhà tới tham gia buổi lễ nghiệp nên Đồng Tuyết Lục cũng gọi nhà tới, cô cùng ăn bữa cơm tạm biệt.
Khó một thoải mái, vài bạn học nam uống rượu say ở bữa cơm tạm biệt , các bạn học nữ tay nắm tay, nhiều đỏ cả mắt.
Đồng Tuyết Lục là nửa đường mới xếp lớp, các bạn khác trong lớp học chung với 4 năm thì cô chỉ học chung với họ 2 năm, vì ở chung ký túc xá nên mối quan hệ luôn cảm giác xa cách.
Có điều vì đột ngột nên khi cô bắt đầu diễn xuất thì so với những khác càng vẻ lệ hoa đái vũ, lưu luyến rời.
- Lập tức khiến cho cảm thấy cô là một vô cùng trọng tình cảm.
- Ly biệt chỉ là một việc nhỏ xen giữa đời , vẫn quan tâm chuyện việc hơn.
Đang lúc lo lắng phân đến đơn vị , Đồng Tuyết Lục chủ động với lãnh đạo nữa, định ăn.
Mọi tin tức đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc Đồng Tuyết Lục chủ nhiệm gọi văn phòng.
Chủ nhiệm cô, chỉ cảm thấy bó tay tập: "Bạn học Đồng, em thể giải thích tại từ bỏ việc ?"
Đồng Tuyết Lục là một học sinh xuất sắc, thành tích, tính cách và gia thế bối cảnh đều ưu tú. Với học trò như , ngay từ đầu bọn họ bồi dưỡng thành một nhân viên ngoại giao ưu tú.
cô hứng thú, đó nhanh chóng nhảy lớp, nguyên nhân chính là mau chóng kết hôn.
Điều cho ban lãnh đạo và giáo viên đều vô cùng đau đầu.
Không ngờ hiện tại cô yêu như con thiêu , trường học vẫn phân công công tác cho cô mà cô chủ động từ bỏ.
- Con tim của chủ nhiệm mệt mỏi.
Đồng Tuyết Lục: "Chủ nhiệm, ý định ăn của em, đây mua cửa hàng xong , nhanh thể khai trương."
Chủ nhiệm: "..."
- Sĩ nông công thương, mặc dù bây giờ còn là xã hội phong kiến, nhưng ăn định bằng ở đơn vị chứ?
Chủ nhiệm và giáo viên ở văn phòng đều dồn dập khuyên bảo Đồng Tuyết Lục, phân tích nát nước đạo lý cho cô , sợ cô trẻ tuổi nóng nảy nhầm đường.
Đồng Tuyết Lục ngoan cố, một khi quyết định thì 10 con trâu cũng kéo .
- Chủ nhiệm và các giáo viên đều mệt mỏi.
Có một giáo viên đồng ý với hành động của Đồng Tuyết Lục: "Bạn học , nếu như em buôn bán thì lúc cần gì lên đại học, em đây là đang lãng phí tài nguyên quốc gia ?"
Đồng Tuyết Lục về phía đối phương: "Cô , em cảm thấy lời của cô bất công. Lên đại học là vì phục vụ nhân dân hơn, đến đơn vị là vì nhân dân phục vụ, lẽ nào việc buôn bán cũng là vì nhân dân phục vụ ?"
"Hiện tại chính sách quốc gia khuyến khích cải cách cởi mở, vùng sâu còn xây đặc khu kinh tế. Tất cả những điều đều chứng tỏ quốc gia quyết tâm phát triển mạnh kinh tế, em theo Đảng và chính sách của quốc gia thì gì đúng?"
- Giáo viên chặn họng một cái, lập tức á khẩu trả lời .
Thật thì bà vẫn tán thành Đồng Tuyết Lục ăn gì đó, nhưng bà dám phản bác, nếu thì chính là đang phát triển kinh tế là việc sai lâm.
- Thật Đồng Tuyết Lục rõ suy nghĩ của lãnh đạo và giáo viên.
Đừng là của niên đại , dù là thì vẫn nhiều lớn trong lòng luôn cảm thấy đơn vị quốc gia là nhân viên công vụ đều cao cấp hơn tất cả các công việc khác.
Chỉ cần thể đến đơn vị quốc gia công tác, thì dù là chỉ lấy 2.000 tiền lương cũng vinh quang hơn so với ở bên ngoài việc kiếm 20.000.
Tuy nhiên cô ý định tiếp tục giải thích, vẫn là câu , nghề nghiệp phân biệt giàu nghèo, ở cương vị nào cũng thể nóng lên, phát nhiệt tỏa sáng.
Trước khi nghiệp, Đồng Tuyết Lục ăn cơm tạm biệt với trong ký túc xá.
Tưởng Bạch Hủy quan hệ nhất với cô, cũng là cam lòng khi cô nhất: "Tuyết Lục nỡ bỏ , đến nhà của tìm , ngàn vạn giả bộ như quen đấy."
Đồng Tuyết Lục trêu: "Chỉ sợ về thời gian tìm , dù thì chẳng mấy chốc sẽ ngàn dặm theo chồng qua Đức."
Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật đính hôn, chuẩn sẽ kết hôn khi Lương Thiên Dật xuất ngoại. Còn Tưởng Bạch Hủy 1 năm xin nước Đức công tác.
Đến lúc đó 2 vợ chồng ở cùng một quốc gia, cũng còn là ở riêng 2 nước .
Tưởng Bạch Hủy cô giễu cợt thì mặt ửng hồng giận cô một lúc.
Sau khi ăn cơm tạm biệt với trong ký túc xá, Đồng Tuyết Lục chính thức nghiệp đại học.
Sau khi nghiệp, Đồng Tuyết Lục dành nhiều thời gian ở cửa hàng hơn, cùng với đó là chuẩn hôn lễ.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt hơn 1 tháng qua.
Khi lá phong ở thành phố rơi đỏ cả con đường, lá cây ngân hạnh dần vàng , hôn lễ trông đợi của của Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy cũng đến.
Chu Diễm nháy mắt hiệu : "Ngày mai sẽ chú rể , Như Quy căng thẳng ?"
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Ôn Như Quy nhếch môi: "Ừm."
Từ 1 tháng bắt đầu mất ngủ, tuy nhiên nghĩ tới ngày mai bản sẽ trở thành vợ chồng với cô, tim của đập nhanh cách nào khống chế .
Hoàng Khải Dân đột nhiên thở dài: "Chu tiêu chảy, lo lắng cái khác, chỉ lo lắng đến lúc đó Như Quy con, còn vẫn con thì bây giờ?"
Chu Diễm bất ngờ kịp chuẩn đ.â.m một dao: "..."
- Miệng ch.ó phun ngà voi!
- Hừ!