Khi Bông Tuyết Trắng Xuyên Về Thập Niên - Chương 117: Thư tình

Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:51:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Thừa Bình Phương Tĩnh Viện , đầu xe lệch một cái, suýt chút nữa thì đ.â.m cột điện ở ven đường.

Mặt như ngã thùng t.h.u.ố.c nhuộm màu đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

- Bầu khí cực kỳ hổ.

Cả đường 2 ai chuyện, Tiêu Thừa Bình biến hổ thành sức lực, sức đạp xe.

Bác bảo vệ ở phía khu tập thể thấy Phương Tĩnh Viện xe đạp của Tiêu Thừa Bình về nhà, khiếp sợ mở to 2 mắt như chuông đồng: "Đầu to, cháu và đồng chí Tiểu Tiêu là đối tượng hẹn hò ?"

- Đối tượng hẹn hò?

Tiêu Thừa Bình thấy 4 chữ đó, trong lòng nhộn nhạo một chút, khóe miệng nhịn nhếch lên .

Phương Tĩnh Viện ở phía dọa suýt chút nữa thì ngã từ yên xe xuống, nhanh chóng : "Bác hiểu lầm , chân cháu đau, đồng chí Tiêu đưa cháu về nhà, chúng cháu đối tượng hẹn hò."

Tiêu Thừa Bình: "..."

Bác bảo vệ vuốt cằm gật gật đầu: "Thì là như , bác thấy kỳ lạ, rõ ràng lúc cháu thích đồng chí nam đôi mắt nhỏ, tuy rằng đồng chí Tiểu Tiêu , nhưng 2 mắt nhỏ như đậu xanh."

Tiêu Thừa Bình: "..."

Phương Tĩnh Viện lời , nhịn phụt : "Bác đúng, nếu kỹ đôi mắt của đồng chí Tiểu Tiêu, thì còn tưởng rằng cả ngày đều híp mắt chứ."

Bác bảo vệ : "Cũng , mắt của cháu trai bác mới sinh còn to hơn ."

Tiêu Thừa Bình: "..."

2 kẻ xướng hoạ, da đầu Tiêu Thừa Bình tê dại, chân dùng sức giẫm xuống, xe đạp lập tức phóng xa.

Bác bảo vệ theo bóng lưng bọn họ, còn thèm : "2 đứa , 1 đứa thì đầu to, 1 đứa thì mắt nhỏ, thật cũng hợp lắm."

Xe đạp sân, đúng lúc Phương ngoài rót nước thấy.

Mẹ Phương cũng kinh ngạc giống bác bảo vệ: "Tĩnh Viện, con tìm Tuyết Lục cắt tóc ? Sao về cùng đồng chí Tiêu?"

- Chẳng lẽ 2 đứa đột nhiên mắt ?

Phương Tĩnh Viện nhảy từ yên xe đạp xuống, che m.ô.n.g chạy nhanh như chớp trong nhà.

Mắt Tiêu Thừa Bình liếc thấy vết m.á.u quần cô , mặt đỏ lên nữa: "Dì Phương, cơ thể đồng chí Phương chút thoải mái, cháu gặp ở ven đường nên đưa cô về, bây giờ cháu về đây."

Lúc Phương cũng nhận điều khác lạ, chậm hơn nửa nhịp gật gật đầu: "Ôi ôi, , cảm ơn cháu nhé Thừa Bình."

Tiêu Thừa Bình đầu xe đạp đạp .

Mẹ Phương theo tới khi biến mất ở sân, lúc mới hỏi Phương Tĩnh Viện.

Phương Tĩnh Viện quần, lúc sắc mặt tái nhợt giường kêu: "Ai da, ai da".

Mẹ Phương thấy cô như , nhíu mày : "Con ? Đau bụng ?"

Phương Tĩnh Viện chút sức lực : "Mẹ, kỳ kinh nguyệt của con tới sớm."

Lông mày Phương nhíu càng chặt: "Sao tới sớm nhiều ngày như ?"

Phương Tĩnh Viện đau ấm ức: "Vì con gái kinh nguyệt, vì con trai chịu tội như ? là quá công bằng, , khi nào con mới thể đau chứ?"

Mẹ Phương đến mép giường xoa nóng 2 tay, đó phủ ở bụng cô nhẹ nhàng xoa giúp cô : "Mẹ con mau chóng kết hôn sinh con mà con , phụ nữ chỉ cần sinh con là sẽ đau bụng kinh nữa."

Phương Tĩnh Viện mở to mắt: "Mẹ, cách của khoa học, Tuyết Lục nhiều phụ nữ sinh con xong vẫn đau bụng kinh, đừng dùng cái cớ để lừa con kết hôn."

Mẹ Phương dùng tay chọc một cái ở trán cô : "Mẹ con kết hôn sinh con sớm một chút là vì cho con, trong miệng con biến thành lừa gạt? Mẹ thấy Thừa Bình cũng tệ, con từ chối còn vẫn đưa con về nhà."

Phương Tĩnh Viện bĩu môi: "Mẹ đừng tới , nếu tại thì con thể mặt chứ?"

Vốn dĩ cô thấy dáng vẻ chảy m.á.u đầy quần, đều do đôi mắt nhỏ xen việc của khác.

Mẹ Phương chọc cô một cái: "Con trở nên vô ơn như từ khi nào thế, Thừa Bình lòng đưa con về, chẳng lẽ là sai ?"

Phương Tĩnh Viện chọc đến đau đầu: "Không sai sai, , đừng chọc nữa, đau c.h.ế.t mất. Dù thì đừng nghĩ tới nữa, con và Tiêu Thừa Bình khả năng, bây giờ thấy một mặt hổ nhất của con, con càng thể ở bên cạnh ."

Mẹ Phương: "Không con tìm thể bao dung cho tất cả khuyết điểm của con ? Bây giờ Thừa Bình thấy một mặt hổ nhất của con mà còn chê con, đây con tìm?"

Phương Tĩnh Viện ngơ ngấn: "Nghe vẻ lý."

Mẹ Phương còn ngừng cố gắng khuyên bảo, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Tiêu Thừa Bình.

Mẹ Phương một cái, lên ngoài: "Thừa Bình, cháu , bỏ quên thứ gì ?"

Trong tay Tiêu Thừa Bình cầm một gói đường đỏ và một chút gừng, mặt đỏ bừng : "Dì Phương, cháu uống nước đường đỏ và gừng thì sẽ đau bụng."

Mẹ Phương lập tức đến lộ cả nếp nhăn ở khóe mắt: "Cảm ơn cháu Thừa Bình, cháu nhà một lát ?"

Tiêu Thừa Bình vội vàng xua xua tay: "Không cần, cháu còn chuyện , dì Phương, cháu đây."

Mẹ Phương : "Được , thời gian thì tới đây chơi."

Tiêu Thừa Bình trả lời "", đạp xe đạp .

Mẹ Phương chờ đến khi bóng dáng biến mất ở trong sân, lúc mới tới phòng Phương Tĩnh Viện.

"Con xem Thừa Bình nó quan tâm con, còn cố ý mang đường đỏ và gừng tới đây cho con, đồng chí nam như mà con , khác giành con cũng đừng hối hận."

Phương Tĩnh Viện kéo chăn che mặt, giả c.h.ế.t hé răng.

Mẹ Phương thấy cô như thì thở dài một , xoay tới phòng bếp nấu nước gừng ngọt.

Chờ khi Phương , lúc Phương Tĩnh Viện mới thò mặt khỏi chăn, bĩu môi thấp giọng lẩm bẩm: "Ai cần quan tâm."

 

Đồng Tuyết Lục ở nhà đến chiều chủ nhật mới về trường học.

Không giống , mang đồ cho trong ký túc xá ăn nữa.

Không chỉ là vì hiện giờ mối quan hệ của , cho dù như , cô cũng thể mỗi đều mang quà về .

- Một đấu gạo tạo ơn, một gánh gạo gây thù, câu đều áp dụng ở bất kể thời đại nào.

(*) Một đấu gạo tạo ơn, một gánh gạo gây thù: Khi khác gặp khó khăn, một sự giúp đỡ nhỏ cũng khiến họ cảm kích ơn. nếu giúp đỡ quá nhiều, tạo thành thói quen ỷ , một khi bạn ngừng giúp đỡ, ngược sẽ khiến hận bạn.

Khi cô về tới ký túc xá, Cao Mẫn đang tết tóc.

Chỉ thấy cô tết mái tóc đen dài thành 2 bím, đó một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh đỏ.

Quần áo ở thời đại đều là màu xám xịt, chiếc váy hoa nhỏ dài Cao Mẫn bắt mắt, nhưng bây giờ là cuối xuân đầu hạ, thời tiết vẫn lạnh, vẫn đến mùa mặc váy.

Cao Mẫn đắc ý, kéo chiếc váy hoa nhỏ một vòng hỏi Lâm Lan Quyên: "Lan Quyên, tớ mặc như dễ ?"

Lâm Lan Quyên từ trong sách vở ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở chiếc váy hoa nhỏ của cô , lập tức phát một tiếng khen ngợi: "Đẹp, Cao Mẫn mặc chiếc váy hoa nhỏ quá."

Đồng Tuyết Lục ở trong thành phố mà còn hiếm khi thấy váy màu sắc và hoa văn, Lâm Lan Quyên vẫn luôn sống ở nông thôn thì càng từng thấy.

Lúc váy của Cao Mẫn, gương mặt và trong mắt đều là sự hâm mộ và khát vọng thể che giấu.

Những khác trong ký túc xá cuộc trò chuyện cũng nhao nhao ngẩng đầu lên.

Điền Phượng Chi cũng gật đầu khen ngợi theo: "Rất , chiếc váy hợp với ."

Cao Mẫn , ưỡn cao n.g.ự.c như tước, mặt lộ chút đỏ ửng : "Đây là bạn trai tớ tặng cho tớ."

- Đất bằng dậy sóng.

Câu của Cao Mẫn giống như đổ một gáo nước trong chảo dầu, căn phòng lập tức nổ tung.

Lâm Lan Quyên kinh ngạc : "Cao Mẫn, bạn trai? Chuyện từ khi nào?"

Những khác cũng chớp mắt chằm chằm Cao Mẫn.

Cao Mẫn thẹn thùng : "Vào thứ 6, bạn Sử tới tìm tớ, đó tỏ tình với tớ."

"Bạn Sử?"

Lâm Lan Quyên ngẩn một chút: "Chính là bạn tới đây với họ ?"

Cao Mẫn gật đầu: "Ừm, đồng chí cách mạng cùng học tập cùng tiến bộ với tớ, buổi sáng hôm nay tặng váy cho tớ, vốn dĩ tớ nhận, nhưng nằng nặc bắt tớ nhận."

Lâm Lan Quyên càng thêm hâm mộ: "Bạn Sử thật với ."

Trên mặt Cao Mẫn hiện lên sự đắc ý ngại ngùng, thoáng qua Thôi Nhu Nhu: " với tớ."

Khoé miệng Thôi Nhu Nhu nhếch lên, yên lặng nhạo một tiếng, cúi đầu tiếp tục sách.

- Cao Mẫn cho rằng cô ghen ghét , lập tức càng đắc ý hơn.

Tới khi Cao Mẫn , Tạ Hiểu Yến mới vươn tới nhỏ giọng với Đồng Tuyết Lục: "Thật ngờ hẹn hò với đồng chí họ Sử bên khoa tiếng Trung đó."

Vừa thấy Cao Mẫn váy hoa cô còn chút hâm mộ, nhưng là Sử Tuấn Dân tặng, cô lập tức hâm mộ nữa.

Bọn họ 1 cách chức bí thư chi đoàn, 1 thì cách chức lớp trưởng, 2 họ hẹn hò với luôn cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào đó.

Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục nhếch lên một cái: "Có gì mà kỳ quái, học thuộc từ đơn ?"

Tạ Hiểu Yến nhanh chóng : "Vẫn , tớ học đây."

Đồng Tuyết Lục cũng mở sách giáo khoa .

cảm thấy bất ngờ khi Cao Mẫn và sử Tuấn Dân hẹn hò một chút nào.

Sử Tuấn Dân bẫy cô, chắc chắn sẽ dễ dàng từ bỏ ý định như , lúc cách nhất là liên hợp khiến Cao Mẫn thiệt thòi vì cô.

- giặc tới thì đánh, nước lên thì nền nâng, bất kể yêu ma quỷ quái gì cô cũng sợ.

- vẫn đề phòng.

mua 2 cái khóa, khóa hết đồ quan trọng trong ngăn tủ, đó mua một túi bột mì đặt ở ký túc xá.

Mỗi ngoài đều rải một chút bột mì lên mặt sách vở, chỉ cần chạm đồ của cô, thì sẽ để dấu vết.

Có lẽ trong thời gian Sử Tuấn Dân sẽ dám hành động gì vì cách chức lớp trưởng, cứ như một tuần yên bình trôi qua.

 

Cuối tuần Đồng Tuyết Lục về nhà, thì tin từ chỗ ông cụ Ôn.

"Tuyết Lục, cháu đúng, quả nhiên 2 nhà đó vấn đề!"

Đồng Tuyết Lục chấn động tinh thần: "Ông nội Ôn, tình hình như thế nào, ông màu cho cháu một chút ."

Sắc mặt ông cụ Ôn đầy ánh sáng đỏ : "Thành tích của Trình Chí Nghiệp ở trường học cũng coi là cao, chỉ là bình thường thành tích toán học và vật lý cũng lắm, bất ngờ thi tối đa điểm 2 môn, nhưng bởi vì cuộc thi thi hơn, thi , cho nên cũng ai nghi ngờ."

"Nếu cháu , đúng là bọn họ lừa gạt qua cửa , khi ông cho điều tra, phát hiện trường học bọn họ một học sinh nam tên Trình Chí Nghiệp, bình thường thành tích toán học và vật lý vô cùng , thi rớt."

Đồng Tuyết Lục ngẩn : "2 bọn họ trùng tên trùng họ ?"

Ông cụ Ôn lắc đầu: "Không , thi rớt tên Trình Chí Nghiệp, còn thằng nhãi ranh Trình gia tên Trình Trí Nghiệp, chỉ thông minh cao, thể là giả mạo thành tích thi đại học của đối phương khi sửa tên, bởi vì 2 cái tên quá giống , cho nên hỗ trợ giám sát sơ sẩy chú ý tới điều ."

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Vậy Trình Chí Nghiệp thật sự bây giờ đang ở ?"

"Cha Trình Chí Nghiệp thật sự đều qua đời, lúc ông nội nuôi ăn học, bây giờ thi rớt cả nhà bác cả kiên quyết cho học, bắt về nhóm sản xuất ruộng."

Đồng Tuyết Lục trầm ngâm một lúc : "Cháu nghi ngờ thể là cả nhà bác cả Trình Chí Nghiệp 2 nhà Trình - Sử mua chuộc , cách khác, là bác cả bán giấy báo thi đại học cho 2 nhà đó."

Ông cụ Ôn gật đầu: "Vừa ông cũng phân tích với Tiểu Tông như , ông cho liên lạc với Trình Chí Nghiệp thật sự, cháu đừng lo lắng, lẽ nữa sẽ tin tức thôi."

Đồng Tuyết Lục : "Vâng, cháu lo lắng."

 

Buổi chiều chủ nhật cô về trường học, về đến ký túc xá, cô lập tức phát hiện điều đúng.

Cô ngẩng đầu : "Tớ hỏi một chút, lúc tớ ở ký túc xá chạm giường của tớ ?"

Tạ Hiểu Yến thì ngẩng đầu lên, lắc đầu : "Không , ?"

Những khác cũng nhao nhao .

Chỉ Cao Mẫn lo lắng đến toát mồ hôi lòng bàn tay, nhưng cũng phủ nhận giống .

Đồng Tuyết Lục: "Có chạm giường của tớ, tớ sẽ báo cáo chuyện cho dì quản lý ký túc xá."

- Mọi thấy thì khỏi hoảng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-bong-tuyet-trang-xuyen-ve-thap-nien/chuong-117-thu-tinh.html.]

Đặc biệt là Cao Mẫn, cô như con thỏ dọa sợ nhảy dựng lên: "Bạn Đồng, như là chuyện bé xé to ?"

Đồng Tuyết Đồng liếc cô : "Cái gì mà tớ chuyện bé xé to? Cậu quên mất chuyện lục soát ký túc xá của chúng ? Bây giờ sự cho phép của tớ mà chạm đồ của tớ, ai đối phương sẽ đặt thứ gì ở giường tớ chứ?"

Nói xong cô định xoay ngoài.

Cao Mẫn vội vàng lên giữ chặt cô, Đồng Tuyết Lục dùng sức hất , đầu Cao Mẫn đập tủ quần áo, trán lập tức sưng đỏ một cục.

"Bạn Đồng, chắc chắn chạm giường của chứ, thứ bảy mấy chúng tớ đều ở ký túc xá, đây đang ám chỉ chúng tớ là trộm ?"

Cao Mẫn kéo bộ trong ký túc xá xuống nước.

Quả nhiên cô xong câu , sắc mặt những khác trong ký túc xá lập tức chút khó coi.

- Tình ngay lý gian, đến lúc đó dì quản lý ký túc xá tới đây ai giải thích , cuối cùng thể trừ điểm tập thể ?

Đồng Tuyết Lục : "Cậu lo lắng, tớ rắc một chút bột t.h.u.ố.c đông y mép giường tớ, bây giờ đó dấu vân tay đối phương để , vân tay của mỗi giống , đến lúc đó chỉ cần so một chút là thể ai chuyện ."

Mọi nữa kinh ngạc, 1 là ngờ Đồng Tuyết Đồng rắc bột t.h.u.ố.c đông y ở giường, 2 là ngờ thực sự chạm đồ giường cô.

Sắc mặt Cao Mẫn giống như xịt , nữa ngăn cản Đồng Tuyết Lục: "Bạn Đồng đừng , là , là chạm giường của ."

- Cô xong, ký túc xá yên tĩnh vài giây.

Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô : "Tại chạm đồ của ? Cậu động tay chân gì giường của ?"

Ánh mắt trong ký túc xá dừng Cao Mẫn, Cao Mẫn sợ hãi ngất .

", gì, chỉ giúp khác gửi thư tình cho , bạn trai một bạn thích , ngừng cầu xin , thấy đối phương cũng ưu tú, xứng đối với ..."

- "Chát" một tiếng!

Đồng Tuyết Lục tát một cái, đó che mặt : "Cậu thật quá đáng, bạn trai, sự đồng ý của nhận thư tình cho , vẫn còn hận chuyện cách chức bí thư chi đoàn ? Cho nên mới hãm hại như ?"

Cao Mẫn kịp phòng ngừa, mặt tát một cái, má trái lập tức sưng đỏ lên.

lúc thể tức giận, thể đ.á.n.h trả , còn ôn tồn giải thích: " hãm hại , chuyện bạn trai, cũng từng với chúng ..."

" từng cũng hỏi , dựa nhận định bạn trai chứ?"

Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời của cô : "Cậu còn hãm hại , nếu như bức thư những khác thấy, đến lúc đó khác sẽ nghĩ như thế nào, bạn chắc chắn họ sẽ cho rằng loạn quan hệ nam nữ, đúng là bụng khó lường!"

- Mấy trong ký túc xá , đều dùng ánh mắt khiển trách Cao Mẫn.

Tạ Hiểu Yến: "Cao Mẫn, đúng là khó hiểu, cho dù đối phương thích Tuyết Lục, khi giúp gửi thư thì ít nhất cũng nên hỏi Tuyết Lục một chút, càng nên lén lút giấu thư ở giường còn thừa nhận!"

- Chứng tỏ điều khuất tất!

- Tuy rằng những khác lên tiếng, nhưng trong lòng cũng nghĩ như .

Tưởng Bạch Huỷ ở phòng ký túc xá bên cạnh thấy động tĩnh thì chạy tới, khi chuyện thì lập tức chạy xuống báo cáo cho dì quản lý ký túc xá .

Cao Mẫn ngờ cô sẽ nhiều chuyện bao đồng như , ngăn cũng ngăn .

 

Sau khi dì quản lý ký túc xá tới, tìm thư tình ở bên trong gối đầu của Đồng Tuyết Lục.

Bức thư đó vô cùng táo bạo và cuồng nhiệt, ngôn từ mờ ám, nếu Đồng Tuyết Lục chủ động ầm lên, ai chuyện thấy còn tưởng rằng bọn họ là đối tượng hẹn hò.

Đồng Tuyết Lục đỏ mắt: "Dù quản lý ký túc xá, chuyện cháu báo cáo với ban lãnh đạo, việc thể bỏ qua như , hơn nữa cháu dám ở chung phòng với bạn Cao Mẫn nữa, thể nhận thư tình cho cháu, ai sẽ gì chứ?"

Cao Mẫn sợ tới mức trắng bệch cả mặt: "Bạn Đồng, xin bỏ qua cho , thật sự bạn trai , nếu thì..."

Đồng Tuyết Lục cho cô cơ hội giải thích, chỉ thấy 2 mắt cô đảo một cái ngất xỉu.

- ngất xỉu.

- diễn đấy.

Đồng Tuyết Lục choáng váng, mặt ở đó lập tức dọa sợ, ký túc xá lập tức loạn cả lên.

 

Chờ khi Đồng Tuyết Lục tỉnh , cô đưa đến phòng y tế, Tạ Hiểu Yến đang bên cạnh chăm sóc cô.

Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt: "Tớ... Đây là ở ?"

Tạ Hiểu Yến thấy cô tỉnh , kinh ngạc : "Cuối cùng cũng tỉnh , bây giờ đang ở phòng y tế, chỗ nào thoải mái ?"

Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ hiểu, ngẩn một hồi lâu mới phản ứng : "Tớ nhớ , lúc tớ bạn Cao Mẫn chọc giận đến ngất xỉu ."

Tạ Hiểu Yến: "Cậu đừng tức giận nữa, ban lãnh đạo chuyện , tớ mấy bọn họ đều sẽ ghi vi phạm nặng."

- Trong lòng Đồng Tuyết Lục thất vọng một chút, ngờ chỉ là ghi .

cũng thể hiểu, đó đúng là cô từng chuyện bạn trai, đối phương chỉ cần c.ắ.n chặt điểm , bọn họ giữ chặt cái lý do "Người thì vô tội" .

bên ngoài cô tỏ lo lắng: "Trời ạ, ghi , như lắm ?"

Tạ Hiểu Yến: "Nào ? Rõ ràng là bọn họ quá đáng, gửi thư tình quang minh chính đại mà gửi? Bị phát hiện còn phủ nhận, tớ cảm thấy trong lòng gì đó mờ ám."

"Hơn nữa xảy chuyện , trong ký túc xá đều ở cùng phòng với , lẽ sẽ chuyển tới ký túc xá khác."

Đồng Tuyết Lục ôm ngực: "Tớ rắc bột t.h.u.ố.c đông y ở giường là vì da tớ dị ứng nên mới rải bột t.h.u.ố.c đông y để đuổi côn trùng, ngờ tác dụng ở phương diện ."

Tạ Hiểu Yến bừng tỉnh ngộ : "Thì là như , tớ mà, đang yên đang lành rải bộ t.h.u.ố.c đông y lên giường chứ."

Ban lãnh đạo xử lý nhanh, nhanh tới thông báo cho Đồng Tuyết Lục tới văn phòng.

Quyết định của ban lãnh đạo giống Tạ Hiểu Yến : Chỉ một Cao Mẫn ghi vi phạm nặng, Sử Tuấn Dân và bạn nam thư tình ghi vi phạm nhẹ.

Bởi vì 2 bọn họ đều Cao Mẫn lén lút giấu thư tình ở trong gối đầu của Đồng Tuyết Lục, đồng thời cũng Đồng Tuyết Lục bạn trai.

Cao Mẫn cũng nhận hết tội về , lúc tạo cho Đồng Tuyết Lục một sự bất ngờ, ngờ biến khéo thành vụng.

Ngoài , Cao Mẫn chuyển sang phòng ký túc xá bên cạnh, đổi với Tưởng Bạch Huý.

 

Ra khỏi văn phòng, Cao Mẫn Sử Tuấn Dân đỡ, 2 mắt đến đỏ bừng, sưng to như quả óc chó.

Sử Tuấn Dân trừng mắt Đồng Tuyết Lục, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Bạn Đồng, thật xin ."

Đồng Tuyết Lục đón nhận ánh mắt lạnh bằng của : "Nếu 3 chữ thật xin tác dụng, thì cần pháp luật, quy định gì?"

- Nói xong cô nghênh ngang rời .

Sử Tuấn Dân bóng lưng cô, trong mắt là lửa giận cháy bừng bừng.

Cao Mẫn nhỏ giọng thút thít: "Bây giờ em đây? Em ghi nặng, nếu như cha em chắc chắn sẽ mắng c.h.ế.t em."

Sử Tuấn Dân : "Cha em thích em vì việc , bọn họ thích em là vì em xinh thông minh, hơn nữa em còn con trai, thể nối dõi tông đường, Cao Mẫn, em nhớ kỹ, đời chỉ thật sự với em.".

Cao Mẫn nâng đôi mắt sưng đỏ lên : "Lần em nhận tội đều là vì ."

Sử Tuấn Dân gật đầu: "Anh , tất cả những gì em cho đều ghi tạc trong lòng, em xem em sưng hết mắt lên, trông càng hơn, cũng chỉ mới thể chấp nhận em."

- Trong lòng Cao Mẫn căng thẳng, nhanh chóng lau khô nước mắt.

Mọi trong ký túc xá bằng lòng vì Cao Mẫn chuyển tới, nhưng ban lãnh đạo quyết định, bọn họ cũng dám phản kháng, đành cô lập Cao Mãn.

Cao Mẫn vốn định tạo mối quan hệ với bạn cùng phòng mới, ngờ bọn họ như , khỏi càng cảm thấy đời chỉ Sử Tuấn Dân mới đối xử với cô .

- Trái ngược với Cao Mẫn, Tưởng Bạch Huỷ vui sướng đến mức đỏ mặt.

"Tuyết Lục, thật quá, cuối cùng tớ cũng ở chung phòng với , ước mơ của tớ trở thành hiện thực ."

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

Đồng Tuyết Lục thấy cô đến ngốc nghếch, khóe miệng nhếch lên.

Đuổi nhân vật ẩn chứa nguy hiểm Cao Mẫn , cô sẽ lo lắng đề phòng mỗi ngày nữa.

Tạ Hiểu Yến tò mò : " Tuyết Lục, yêu từ khi nào, từng nhắc tới?"

Đồng Tuyết Lục: "Tớ và bạn trai tớ đính hôn gần 1 năm ."

- Đính hôn!

Mấy trong phòng thì khỏi chấn động, nhao nhao hỏi cô bạn trai cô gì, hơn nữa trông như thế nào.

Đồng Tuyết Lục cũng giấu diếm, hết những gì thể , nhưng cô về gia cảnh của Ôn Như Quy.

 

Mấy ngày nữa, một giáo sư trẻ tuổi tới thăm trường.

Nghe giáo sư đó chỉ trẻ tuổi, triển vọng, tác phong nhẹ nhàng, trai như Phan An, hơn nữa tri thức uyên bác, học sinh từng đến giảng bài đều chinh phục bất kể là nam nữ.

Đặc biệt là các bạn nữ, nhao nhao lén lút hỏi thăm giáo sư đó kết hôn hoặc là bạn gái .

Toàn bộ trường học xôn xao vì chuyện , nhiều học sinh các khoa đều đang thảo luận việc .

Tạ Hiểu Yến tiếc nuối : "Nghe giáo sư đó vô cùng trai, đáng tiếc là khoa của chúng dạy vật lý, nếu tớ chắc chắn sẽ là đầu tiên chiếm chỗ."

Tưởng Bạch Huỷ cũng vô cùng tiếc nuối: " , tớ các bạn khoa khác giáo sư Ôn vẫn kết hôn , trời ạ, hôm đó tớ thấy thầy ở ngoài cửa sổ, thật sự quá trai."

- Giáo sư Ôn?

Đồng Tuyết Lục vốn hứng thú với loại chuyện , lúc ba chữ giáo sư Ôn thì nhịn ngẩng đầu lên: "Các giáo sư Ôn dạy môn gì?"

Tạ Hiểu Yến: "Sao ? Giáo sư Ôn là giáo sư gần đây trường học chúng mời tới, 1 tháng sẽ giảng dạy cho học sinh khoa vật lý một 2 ."

"Giảng dạy là phụ, điểm chính là thầy trẻ trai, ngay cả giọng cũng êm tại như ."

Tưởng Bạch Huỷ mạnh mẽ gật đầu: "Nghe từ nhỏ thầy là thiên tài , đến 12 tuổi thi đậu đại học Thanh Hoa, bây giờ đến 30 tuổi, ở trình độ giáo sư ."

- Đồng Tuyết Lục càng càng thấy đúng, lịch giống Ôn Như Quy ?

 

Lúc Ôn Như Quy từ lớp học , đó một bạn học sinh nam ngăn cản.

"Em họ Ôn, em còn nhớ ?"

Ôn Như Quy quan sát mặt, mặt biểu cảm : "Sử Tuấn Dân, vẫn giống khi còn nhỏ, vẫn là mỏ chuột tai khỉ, đương nhiên nhớ ."

"Hơn nữa họ hàng của , xin đừng gọi là em họ, sẽ cảm thấy ghê tởm."

Sử Tuấn Dân nghẹn , tức giận đỏ bừng cả mặt.

Ngoài tức giận, trong lòng còn loại cảm giác khiếp sợ và xa lạ lên lời.

- Tích cách của Ôn Như Quy bây giờ khác biệt lớn với khi còn nhỏ.

Khi còn nhỏ Ôn Như Quy rụt rè một chút, cho dù đám em họ hàng đ.á.n.h cũng dám với lớn, ngờ bây giờ miệng lưỡi trở nên sắc bén như , chuyện cay nghiệt như thế.

Sử Tuấn Dân lấy tinh thần, nhếch môi : "Em họ Ôn, hiện giờ Ôn gia nở mày nở mặt, còn Sử gia ban tặng cho gia đình em, mười mấy năm qua đều sống ở trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ gia đình em cảm thấy áy náy ?"

Ôn Như Quy: "Người thông đồng với phụ nữ chồng cũng Ôn gia chúng . Vì Sử gia các biến thành như , chẳng lẽ trong lòng ?"

Sử Tuấn Dân quỷ dị: "Chẳng lẽ em sợ công bố ngoài ? Chỉ cần , đến lúc đó tất cả sẽ em một hư hỏng ngoại tình, đến lúc đó em sẽ bại danh liệt!"

Ôn Như Quy lạnh lùng : "Thứ bẩn thỉu hổ các còn sợ thì sợ cái gì, nhưng mà..."

Nói đến đây đột nhiên lên phía một bước ép sát Sử Tuấn Dân, giơ tay bóp chặt cổ : " xin khuyên , nhất là đừng quấy rầy vợ sắp cưới của nữa, nếu đóng đinh lên sỉ nhục, để hối hận!"

Sử Tuấn Dân bất chợt bóp chặt cổ họng, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, mặt đỏ bừng.

Anh phản kháng theo bản năng, duỗi tay kéo tay Ôn Như Quy , ngờ lực tay của Ôn Như Quy lớn, dùng cả 2 tay, kéo một tay của .

- Bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Ôn Như Quy, trái tim run lên, sợ tới mức quên mất cả kêu cứu mạng.

Vào lúc Sử Tuấn Dân cho rằng sắp ngạt thở, thì Ôn Như Quy buông cổ , ném xuống một câu: "Nhớ kỹ lời của " đó lạnh lùng bỏ .

- Sử Tuấn Dân vuốt cổ họng đau rát, đáy mắt như nhiễm độc.

nhanh lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Bởi vì Trình Chí Nghiệp điều tra việc giả mạo thành tích thi đại học.

- Trình gia sắp xong đời .

 

Loading...