Khi Bông Tuyết Trắng Xuyên Về Thập Niên - Chương 107: Truyền kinh nghiệm
Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:51:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng Chu Diễm truyền tới một tiếng "bốp", lập tức tiếng mắng của Vương Tiểu Vân.
Đầu tiên, Chu gia trong phòng khách run lên một chút, mặt lập tức hẹn mà cùng đỏ bừng.
- Tiếng động cũng rõ quá ?
Mọi xì xào nghĩ tới chuyện hài hòa, bèn sắp xếp một chút chuẩn, nhanh chóng phòng ngủ.
Ai ngờ cửa ở phía giật mạnh , Vương Tiểu Vân lóc chạy khỏi phòng, đó thì lao khỏi cửa nhà nhanh như chớp.
Mọi : "..."
"Thằng ba , chuyện gì ? Sao vợ con chạy mất ?"
Cha Chu hồi hồn , chạy phòng Chu Diễm, ai ngờ là thấy Chu Diễm đang trần truồng, lập tức hận thể tự móc 2 mắt .
Chu Diễm bất chấp dọa , mặc quần áo oán giận: "Cha, ngăn cản Tiểu Vân cho con?"
Cha Chu: "Rốt cuộc giữa 2 đứa xảy sự tình gì?"
Chu Diễm nào hổ mà , mặc quần áo vội vã theo ngoài, nhưng Vương Tiểu Vân đạp xe chạy trốn còn bóng dáng.
Chu Diễm nóng ruột chịu nổi, cả giày cũng mang lên xe đạp đuối theo.
Vương Tiểu Vân lóc nhà đẻ, khiến trong nhà hoảng sợ.
Mẹ Vương theo phòng hỏi cho rõ ràng, ban đầu Vương Tiểu Vân chịu gì cả, tránh mà ấp úng kể chuyện xảy ban nãy.
Me Vương con gái xong thì: "..."
Vương Tiểu Vân chú ý tới biểu cảm của , với giọng căm hận: "Mẹ, quá đáng lắm , tôn trọng con chút nào, con qua với nữa!"
Bây giờ mới hôm kết hôn như thế, chắc chắn còn nghiêm trọng hơn
Nói xong, cô ngẩng lên thì thấy mặt cô cũng đỏ chói như tôm luộc chín, , cô kìm mà thấy lạ, hỏi: "Mẹ, mặt đỏ như , bệnh ?"
Mẹ Vương với gương mặt già nua: "Bây giờ con về ngay cho , ly hôn cái gì hả, nhà họ Vương chúng cái lệ ly hôn đó!"
Vương Tiếu Vân ngờ về phía , nước mắt lập tức tuôn ồ ạt: "Quả nhiên là con gái gả ngoài như bát nước bắt , lập gia đình còn đ.á.n.h giá nữa hu hu hu..."
Mẹ Vương thấy cô thì phút chốc giận thấy bất đắc dĩ: "Con đó, con bé , con bậy bạ gì hả? Chu Diễm tôn trọng con, con về ngay cho !"
Vương Tiểu Vân lau nước mắt: "Mẹ còn là tôn trọng nữa, đến mức bắt con tư thế đó . Anh , xem con thành thú vật!"
Mẹ Vương: "Thú vật gì chứ, là vợ chồng trong lúc đó đôi khi thể dùng tư thế như ."
Biểu cảm Vương Tiểu Vân khiếp sợ: "Có thể? Chẳng lẽ và cha cũng từng dùng ?"
- Không tối hôm truyền kinh nghiệm cả đời cho cô ?
- mà lúc đó bà cũng tư thế như cho cô .
Mặt Vương đỏ đến mức như sắp bốc cháy: "..."
Bà nào mới hôm đầu dâu con bé lỗ mãng thế , mà con gái bà như chày gỗ ?
Bà "truyền kinh nghiệm" chắc chắn chỉ thể về "tư thế truyền thống" nhất mà thôi.
- Chẳng lẽ còn cho nó hết 10 loại tư thế ?
Trong phòng im lặng mấy giây, hổ đến chịu nổi.
May mà chẳng bao lâu Chu Diễm đuổi tới, vì để bọn họ biến thành trò , Vương bảo cha Vương "truyền kinh nghiệm" cho Chu Diễm.
Khi khỏi Vương gia , khuôn mặt 2 vợ chồng Chu Diễm và Vương Tiểu Vân đều đồng loạt biến thành màu gan heo.
Tuy là náo loạn đáng một phen, nhưng tối hôm đó, Chu Diễm vẫn như nguyện mà biến từ "gà mờ" thành "gà vàng lớn".
Ôn Như Quy nhiều ngày nghỉ như , hôm căn cứ.
Đồng Tuyết Lục lâu, Tô Việt Thâm tìm tới tiệm ăn.
"Đồng chí Đồng, yêu cầu quá đáng."
Lần đầu tiên mặt của Tô Việt Thâm hiện vẻ hổ.
Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Tô cứ ."
Từ khi Nghiêm Vĩnh An ngã ngựa, một thời gian cô liên lạc với Tô gia, vẻ như Tô Việt Tham vẫn bôn ba vì chuyện của Cố Dĩ Lam.
- Từ điểm đó mà , thật sự là một đàn ông si tình.
Tô Việt Thâm: "2 ngày nữa của Tiểu Cửu sẽ đưa đến nông trường ở chỗ Việt Đông cải tạo, khi , cô gặp cô một ."
Không ngờ Cố Dĩ Lam đưa tới Việt Đông, đó thật sự là trong bóng tối cũng ánh sáng.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Được thôi, khi nào thì qua ?"
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Tô Việt Thâm ngờ cô đồng ý dễ dàng như , cảm kích : "Cảm ơn cô, về lời của Dĩ Lam , xin cô cho cô !"
Nói xong, cúi đầu thật thấp mặt Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục né : "Đồng chí Cố thể gặp thật sự là may mắn lớn nhất trong đời của cô ."
Đáy mắt Tô Việt Thâm hiện một ý bất đắc dĩ.
Sau chuyện , đúng là lòng hận, thậm chí khi còn ý ly hôn với trong đầu nữa.
nghĩ đến lúc Tô gia bọn họ gặp chuyện may, rằng lúc đó khi họ yêu cầu tới chuồng bò, ai cũng nghĩ là bọn họ sẽ về nữa.
Cố gia từng rời vứt bỏ, với điều kiện của bản Cố Dĩ Lam, lúc đó dù cô ly hôn thì cũng đầy đàn ông sẵn lòng cưới cô , nhưng cô vẫn lựa chọn chờ đợi .
Tuy là đó cô và Cố gia phạm nhiều chuyện ngu xuẩn như , nhưng công lao còn đó, thể bỏ cô phía , sẽ ảnh hưởng tới mạng của cô .
- Về phương diện khác, đó cũng là vì Tiểu Cửu.
Từ khi Cố Dĩ Lam gặp chuyện may, đứa bé thường tỉnh nửa đêm, lâu thấy nó nữa.
Đối với tình cảm giữa Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam, Đồng Tuyết Lục từng nhiều lời, bây giờ cũng sẽ như .
- Tình cảm con như nước uống , nóng lạnh tự .
Đồng Tuyết Lục một tiếng với nhân viên trong tiệm ăn lập tức phương tiện công cộng với Tô Việt Thâm tới Cục Bảo vệ Chính trị của Bộ Công an.
Trong thời gian , Cố Dĩ Lam luôn giam giữ ở đó.
Tất nhiên Tô Việt Thâm cho giúp sắp xếp xong xuôi, khi bọn họ trải qua một kiểm tra phận, lập tức đưa tới phòng thăm.
Họ đợi 10 phút, cửa sắt truyền tới một âm thanh "két", Cố Dĩ Lam mặc đồng phục tù nhân xuất hiện.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên , trong lòng kinh ngạc một phen.
Thời gian tới một tháng, Cố Dĩ Lam gây tới sắp lộ xương, 2 mắt cũng to nay lõm trông càng lớn hơn nữa.
Trước đôi mắt cô ngây thơ sáng ngời, hệt như đóa hoa từng trải mưa gió, nhưng hiện tại trong đôi mắt ngập tràn đau khổ và mê man.
Sau khi , tầm mắt cô dừng Tô Việt Thẩm đầu tiên, chúng lập tức đỏ lên, đó cô về phía Đồng Tuyết Lục, mặt lộ một biểu cảm mang vẻ áy náy.
Tô Việt Thảm thấy cô gầy hơn ít, trong lòng cũng chịu nổi, lên bảo: "Em chuyện với đồng chí Đồng , đợi ."
Cố Dĩ Lam gật đầu, tầm mắt chuyển động theo , mãi đến khi khỏi phòng thăm mới dời về.
Trong phòng thăm, trừ 2 họ thì còn 1 đồng chí cảnh sát trông coi bên cạnh nữa.
Cố Dĩ Lam xuống ghế, 2 tay lồng , chà xát hồi lâu mới mở miệng: "Đồng chí Đồng, cảm ơn cô đồng ý đến đây gặp , chuyện là với cô nhiều lắm!"
Giống như Tô Việt Thâm với cô , cô đúng là ngu ngốc quá, ngu ngốc đến mức cũng phân rõ ràng .
Đồng Chân Chân cố ý tới gần cô cô tránh , còn cô lợi dụng tổn thương thật sự đối với .
- Là cô ngu ngốc lắm nên mới thể hại Tô Việt Thâm cách chức, hại Tô gia biến thành tình cảnh như hiện tại, cũng cho bản tự tù!
Đồng Tuyết Lục cô , hé răng.
Cố Dĩ Lam c.ắ.n môi bảo: "Trừ việc thật sự xin , cũng thiếu cô một lời cảm ơn. Lúc nếu cô cứu Tiểu Cửu, sợ là cuối cùng chúng cũng tài nào tìm thằng bé, cảm ơn cô!".
Nói xong, cô dậy, cúi lạy Đồng Tuyết Lục 3 .
Đồng Tuyết Lục hề tránh .
Cố Dĩ Lam thấy cô gì, mặt hiện lên một vẻ hổ: "Đồng chí Đồng tha thứ cũng thể hiểu, là do ngu quá nên mới Đồng Chân Chân lợi dụng. Tuy nhiên, hy vọng đồng chí Đồng đừng vì mà giận ch.ó đ.á.n.h mèo Tiểu Cửu, Tiểu Cửu là một đứa bé ..."
Nói đến Tiểu Cửu, lòng cô như bóp chặt , cuối cùng nước mắt cũng kìm nữa mà tuôn ồ ạt..
Đồng Tuyết Lục vẫn hề an ủi cô như cũ.
Cố Dĩ Lam hồi lâu mới dừng : "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, thứ thiếu cô, kiếp sẽ trả ."
Nói xong cô dậy cúi đầu với Đồng Tuyết Lục nữa, đoạn xoay ngoài.
Đôi mày của Đồng Tuyết Lục nhíu , cô theo bóng cô : "Vậy nên, cô tự sát đấy chứ?"
Cơ thể gầy yếu của Cố Dĩ Lam run lên, bước khựng một chút.
Đồng Tuyết Lục: "Cô cho là cô c.h.ế.t thì sẽ ảnh hưởng tới Tô Việt Thâm nữa, sẽ gây thêm... phiền phức cho Tiểu Cửu nữa ? Người xưa " thành tựu nào kèm nỗi đau". còn tưởng khi trải qua , cô sẽ thể thông minh hơn, ngờ cô còn trở nên ngu ngốc hơn nữa!"
Đồng chí công an ở một bên lời của Đồng Tuyết Lục, 2 mắt Cố Dĩ Lam sáng ngời, dường như đang lo lắng nên báo cáo việc lên , .
Cố Dĩ Lam lên tiếng, cũng , nhưng 2 vai run rẩy thể chứng minh lúc cảm giác của cô đang vô cùng kích động.
Đồng Tuyết Lục tiếp tục : "Nếu tiếp theo đây cô tự sát, cô đang giúp Tô gia, cô đang c.h.é.m thêm một nhát nữa lòng họ!"
"Tiểu Cửu còn nhỏ như , cô nó sống trong đau khổ và tiếc nuối ? Hay là cô nó sẽ trở thành một con yếu đuối vô dụng giống như cô , mỗi khi gặp chuyện gì cũng chỉ tự sát?"
"Không, !"
Cố Dĩ Lam cô cuối cùng cũng kìm nữa, kích động la lên: " hề như , hy vọng chấm dứt thể khiến bọn họ về những ngày đó!".
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: "Vậy nên mới bảo cô ngu, nếu thật sự suy nghĩ cho họ, cô nên sống sót cho thật , lấy biểu hiện xuất sắc để tranh thủ giảm hình phạt, sớm ngày tù đoàn tụ với bọn họ!"
Cố Dĩ Lam giật : "Vậy ? Nếu biểu hiện của , thật sự thể giảm hình phạt?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đảng và nhà nước là những công chính nghiêm minh nhất, vi phạm pháp luật chịu trừng phạt, nhưng nếu việc của cô lợi vì nhân dân và đất nước, chắc chắn nhà nước sẽ tưởng thưởng cho cô xứng đáng."
- Thật từ giờ đến vài năm nữa hình phạt đều lung tung, nhưng về sẽ dần dần trật tự.
Chỉ cần Cố Dĩ Lam c.h.ế.t, với khả năng và con của Tô Việt Thâm, tương chắc chắn cách giúp cô ngoài.
Cố Dĩ Lam như tiêm một mũi t.h.u.ố.c trợ tim , đôi mắt đang tối đen lập tức tươi sáng lên: "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, sẽ theo cô, sống sót cho , trở thành con ích cho quốc gia, ích cho nhân dân!"
Đồng Tuyết Lục lên bảo: " gọi đồng chí Tô cho cô chuyện."
Ban nãy Cố Dĩ Lam tính sẽ chuyện với Tô Việt Thâm, cô sợ bản sẽ luyến tiếc, nhưng bây giờ cô ý sống sót trong đầu , như thế thì gật đầu theo bản năng.
Sau khi ngoài, Đồng Tuyết Lục kể giản lược với Tô Việt Thâm mấy lời ban nãy.
Biểu cảm của Tô Việt Thâm hoảng sợ, tất nhiên ngờ Cố Dĩ Lam sẽ ý c.h.ế.t.
Nửa ngày mới hồi hồn : "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, cô cứu Tô gia chúng nữa !"
- Nếu Cố Dĩ Lam thật sự tự sát, sợ là Tiểu Cửu sẽ lập tức hỏng thật mất.
Đồng Tuyết Lục: "Đừng khách sáo, tiệm ăn vẫn còn việc, về đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-bong-tuyet-trang-xuyen-ve-thap-nien/chuong-107-truyen-kinh-nghiem.html.]
Nói xong, cô xoay rời .
Tô Việt Thâm theo bóng cô, trong lòng nhớ kỹ nhân tình .
Thời tiết càng ngày càng nóng hơn, ve sầu cây khó chịu kêu ngừng.
Vốn Đồng Tuyết Lục tìm hiểu về chuyện của Ôn Như Quy với ông cụ Ôn hoặc chú Tông một chút nhưng ngờ ông cụ Ôn đột ngột bệnh viện.
Tuy nhiên, mấy hôm Ôn Như Quy với Sở trường Tiêu tới căn cứ Tây Bắc thí nghiệm, khi chuyện , Đồng Tuyết Lục lập tức mang điểm tâm theo tới bệnh viện thăm ông cụ Ôn.
Vừa tới cửa phòng bệnh, bên trong truyền tới giọng của ông cụ Ôn: "Tiếu Tông, cháo mùi vị gì cả, mua một ít lẩu Oden về cho , là ở tiệm ăn của Tuyết Lục ."
Chú Tông: "Ngài tư lệnh ạ, bác sĩ ông bệnh huyết áp cao, động mạch vành, cần ăn uống thanh đạm. Cũng vì mấy ngày ông ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ nên mới bệnh viện đấy."
Ông cụ Ôn: "Bác sĩ đó thúi lắm, cơ thể khỏe!"
Chú Tông đòn sát thủ: "Tư lệnh , nếu ông còn như nữa, sẽ với Tuyết Lục đó."
Ông cụ Ôn: "..."
Đồng Tuyết Lục lục ở cửa như thế, kìm dở dở .
Ông cụ Ôn gì đó, đầu thì thấy Đồng Tuyết Lục , 2 mắt lập tức trừng to: "Con bé , con tới từ khi nào đó?"
Đồng Tuyết Lục bảo: "Lúc ông bảo ăn lẩu Oden đấy ạ."
Ông cụ Ôn: "..."
Chú Tông lập tức tố cáo: "Tuyết Lục, cô giúp khuyên tư lệnh , ông càng ngày càng giống một đứa bé, rõ là sức khỏe bản , còn ăn đồ nhiều dầu mỡ như !"
Mặt ông cụ Ôn căng đến đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với chú Tông.
Đồng Tuyết Lục đặc điểm tâm lên bàn, bảo: "Ông nội Ôn, ông cần theo lời của bác sĩ, ít ăn mấy món dầu mỡ đậm vị gì đó thôi. Đợi sức khỏe ông hơn , cháu sẽ cho ông mấy món ăn ngon."
Ông cụ Ôn chép miệng một cái: "Bây giờ ăn ? Ông cảm thấy sức khỏe cực kỳ , bác sĩ và Tiểu Tông cũng ngạc nhiên."
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Bây giờ cũng thôi, nhưng chỉ thể ăn nhẹ. Còn nữa, ông nội Ôn theo chú Tông, nếu con nữa ."
Chú Tông kìm mà đồng ý.
Ông cụ Ôn dáng vẻ ông thì lập tức nghiến răng treo trèo, nhưng vì món ngon lâu dài, ông đành thỏa hiệp: "Được , tạm thời ăn kiêng ."
Người thường bảo con càng lớn tuổi càng giống một đứa bé, Đồng Tuyết Lục cảm thấy ông cụ Ôn giống như một đứa bé .
Ông cụ uống t.h.u.ố.c xong thì lập tức ngủ mất.
Đợi ông ngủ , Đồng Tuyết Lục nhỏ giọng với chú Tông: "Chú Tông, chúng ngoài chuyện , con chút chuyện hỏi chú."
Chú Tông thấy biểu cảm cô nghiêm túc, run lên, gật đầu: "Được."
2 vườn hoa nhỏ ở bên ngoài.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua bóng cây, rọi xuống , nắng loang lổ khắp nơi, ong mật vất vả cần cù bay tới bay lui trong bụi hoa cạnh đó.
Đồng Tuyết Lục xuống ghế dài, hỏi: "Chú Tông, thật là con hỏi thăm chú một chút về chuyện của Như Quy, chú tiện ạ?"
Chú Tông ngờ cô hỏi vấn đề , môi khô khốc mím : "Được, cháu chuyện gì?"
Đồng Tuyết Lục: "Năm đó vì bà ly hôn với cha của Như Quy?"
"Chuyện thì dài lắm, năm đó cha của Như Quy và đàn bà là tự do yêu đương kết hôn. Lúc đầu tình cảm giữa cả 2 , thì cha của Như Quy điều tới đơn vị Tân Cương, đàn bà ghét bỏ cảnh vất vả bên đó, theo cùng, thế là bà tự đưa theo Như Quy về Bắc Kinh."
"Ngờ đàn bà hổ, chỉ qua với bạn học đại học của cô mà còn ngược đãi Như Quy. Mùa đông giá rét cô bắt Như Quỳ quỳ gối tuyết, mùa hè bắt nó quỳ thủy tinh vỡ. Hổ dữ ăn thịt con, cô còn bằng cả thú vật!"
Lúc chú Tông những lời , ông giận đến 2 mắt đỏ bừng, gân xanh trán nổi cộm lên.
- Mẹ kiếp, đường quyền thật!
Trước khi chú Tông kể chuyện, Đồng Tuyết Lục nghĩ đây hẳn là một câu chuyện đôi lứa yêu hận tình thù, ngờ đàn bàn còn ngược đãi Ôn Như Quy nữa.
- Nếu đàn bà đó ở mặt cô ngay lúc , nhất định cô sẽ đ.ấ.m cho bà một phát c.h.ế.t luôn!
Trong n.g.ự.c Đồng Tuyết Lục hừng hực một ngọn lửa giận, cô từng g.i.ế.c c.h.ế.t một như giờ khắc : "Ông cụ Ôn chuyện đó ạ?"
Chú Tông: "Lúc đó Tư lệnh đang ở Tây Bắc, ai thể ngờ đàn bà sẽ ngược đãi chính đứa con sinh chứ? Đợi đến khi ông phát hiện , Như Quy, thằng bé..."
"Sau thì trong một về nhà, cuối cùng cha của Như Quy cũng đàn bà đó gây rối, còn phát hiện cô ngược đãi Như Quy, ông giận dữ đến mức cầm s.ú.n.g chỉa đội cẩu nam nữ ngay tại chỗ. Vì đàn bà che chở mà s.ú.n.g b.ắ.n trật, chỉ cánh tay đàn ông , đó bọn họ ly hôn."
Tất nhiên, đó thì nhà đội cẩu nam nữ vẫn Ôn gia khiến cho rút khỏi chính quyền trung tâm Bắc Kinh, chuyển nhà sang Tân Thị từ đầu.
20 năm nay, vì sức ép từ Ôn gia, lớp của đám 2 nhà thể nổi bật, quyền lực cũng còn như nữa.
Đồng Tuyết Lục vẫn vô cùng giận dữ, siết chặt nắm tay, 2 gò má tức giận đến đỏ bừng.
Chú Tông thấy cô như thì trấn an: "Chuyện cũng là quá khứ , cháu cũng đừng để trong lòng, đối cẩu nam nữ Tư lệnh giám sát, thể ."
Đồng Tuyết Lục gật đầu, trong lòng nghĩ thể bỏ qua chuyện .
Nếu chuyện cải cách mở cửa, đúng là đội cấu nam nữ về , nhưng khi cải cách , nếu họ theo con đường chính trị, lúc nào họ cũng thể về Bắc Kinh.
Cô nghĩ tới tình tiết trong sách, hẳn là của Ôn Như Quy về Bắc Kinh như .
về thì càng , cô sợ bọn họ trở về, chỉ sợ bọn họ thôi
- Chỉ cần bà dám về, chắc chắn cô sẽ khiến bà một khong trở !
Bây giờ vẫn cải cách mở cửa, sợ là một thời gian nữa phụ nữ đó sẽ Bắc Kinh, nhưng mà , cô chờ bà .
- Núi và sông, cũng ngày gặp thôi!
Sau khi chú Tông kể , Đồng Tuyết Lục giận đến mức ăn ngon suốt mấy ngày, trong lòng từng thấy xót cho một như .
Tiếc là Ôn Như Quy đang ở căn cứ thực nghiệm Tây Bắc, cô cả cách thức liên hệ, nên giọng của cũng .
Mấy hôm , Tô Việt Thâm dẫn Tiểu Cửu tới Đồng gia.
Sau khi Cố Dĩ Lam gặp chuyện may, Đồng Tuyết Lục đưa mấy em Tiêu Miên Miên tới Tô gia thăm Tiểu Cửu mấy , nhưng tất nhiên, trạng thái tinh thần của Tiểu Cửu lắm.
Trái ngược với nửa tháng , hình như bé gầy hơn, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nữa.
Tô Việt Thâm đưa hoa quả và đồ ngọt mang qua, bảo: "Chúng tới là để cáo biệt với ."
Đồng Tuyết Lục run rẩy: "2 là qua bên Việt Đông đấy ?"
- Thật cô tuyệt đối ngạc nhiên khi lời của Tô Việt Thậm.
Tô Việt Thâm cách chức , trong thời gian ngắn thể về việc trong chính phủ . Dù nhờ quan hệ mà một nữa, cũng sơ đời chỉ thể đảm nhận một cái chức nhỏ chẳng quan trọng gì.
Với tính cách của Tô Việt Thâm, chắc chắn cam lòng, kế Cố Dĩ Lam cũng đưa qua Việt Đông , hẳn một nhà bọn họ nên theo cùng.
Đây cũng là chuyện , sang năm khi cải cách kinh tế, Thâm Quyến sẽ chọn đặc khu kinh tế đầu tiên. Kinh tế sẽ phát triển nhanh chóng, đến lúc đó, cơ hội của Tô Việt Thâm tới .
Tô Việt Thâm gật đầu: " qua đó xem đường sống nào để phát triển ."
- Ở Bắc Kinh , chịu khó khăn đủ mặt, khó mà vươn lên .
Đồng Tuyết Lục xoa xoa cái đầu của Tiểu Cửu: "Qua bên đó cũng , chỉ là thể thấy Tiểu Cửu đáng yêu nữa ."
Đầu Tiếu Cửu tựa đùi cô, cọ vô cùng thiết: "Tiểu Cửu sẽ nhớ chị Tuyết Lục."
Đồng Tuyết Lục ôm , hôn liên tục mấy cái, đó để từ biệt Tiêu Miên Miên.
Tiểu Cửu đưa mấy món đồ chơi mang theo cho Tiêu Miên Miên: "Chị Miên Miên, Tiểu Cửu đến nơi xa là xa , gặp chị nữa, mấy thứ tặng cho chị nè.".
Tiêu Miên Miên chớp đôi mắt to ngập nước: "Xa là xa là xa tới mức nào?"
Tiểu Cửu cúi đầu một cái, dùng tay ước lượng: "Là xa đến thế , bà nội em thể về đây nữa."
Tiêu Miên Miên thấy bé vẽ cách nửa mét, chép miệng: " là xa xa , hu hu Tiểu Cửu, chị sẽ nhớ em đó!"
Nói xong lập tức rơm rớm nước mắt.
Vốn là Tiểu Cửu , nhưng thấy cô bé , nước mắt của cũng kìm .
- Cuối cùng thì 2 Cục Bột Nhỏ ôm ròng.
"Chị Miên Miên, Tiếu Cửu cũng sẽ nhớ chị lắm!"
Tiêu Miên Miên nhận lấy món đồ chơi mà Tiểu Cửu tặng, đó chân nhỏ chạy "bụp bụp" về phòng, lấy búp bê vải mà bà hàng xóm Thẩm Uyển Dung tặng đưa cho Tiểu Cửu.
"Tiếu Cửu, đây là búp bê chị thích nhất, cho em đó, em đối xử với nó, ?"
Tiểu Cửu gật đầu như gà mổ thóc, : "Em chị Miên Miên, em sẽ ôm nó ngủ!"
Tiêu Miên Miên thấy biểu cảm chị cứ yên tâm như thì chỉ vệt đen búp bê vải, : "Chị cũng thích ôm nó ngủ lắm, em xem , ở đây , nơi nữa, đều là dấu vết từ nước miếng của chị để đó."
Biểu cảm Tiểu Cửu đầy sùng bái: "Sau em cũng để nước miếng mặt!"
Tiêu Miên Miên gật đầu, đoạn nhoẻn cái miệng nhỏ nhắn, nở nụ .
Tiểu Cửu cô bé, cũng nở nụ theo.
Đồng Tuyết Lục: "..."
- Thế giới của trẻ em, cô hiểu .
Cuối cùng thì Tô gia cũng .
Ngày bọn họ rời khỏi Bắc Kinh, Đồng Tuyết Lục dẫn mấy em theo qua tiễn bọn họ.
Cô tặng cho Tô gia ít lương khô thể ăn xe lửa.
Tô gia vô cùng cảm kích, vì để báo đáp Đồng Tuyết Lục, bọn họ sẵn lòng bán tứ hợp viện cho cô với giá hời.
Đồng Tuyết Lục từ chối, còn bảo họ đừng bán tử hợp viện.
Tô Việt Thâm suy nghĩ theo đề nghị của cô.
2 cục bột nhỏ Tiêu Miên Miên và Tiểu Cửu xe lửa ôm rống một phen, còn hẹn 5 năm gặp .
Đợi xe lửa khởi hành , Tiêu Miên Miên ngẩng đầu lên, chớp mắt to hỏi: "Chị ơi, 5 năm là bao lâu nữa?"
Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu của cô bé: "Năm nay em 4 tuổi, nó bằng thêm một em nữa đó."
Tiêu Miên Miên suy nghĩ, "quan lớn nhỏ thở dài: "Đến lúc đó em cũng già lắm ."
- Cũng già lắm ...
- Già lắm ...
- Già ...
Đồng Tuyết Lục: "..."
Thời gian trôi qua như chỉ trong chớp mắt.
Tháng 9 năm 1977, một tin tức chấn động cả nước.
[Sau khi mời dự họp ở Bắc Kinh, Bộ Giáo d.ụ.c quyết định khôi phục kỳ thi trường cao đẳng ngừng 10 năm !]
Sau khi Đồng Tuyết Lục nhận tin thì tuyên bố tham gia thi tuyển, cũng từ chức vị trí quản lý của tiệm ăn Đông Phong.
- Tin truyền , kinh sợ nữa.