Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 86: Đại Tẩu Sinh Non

Cập nhật lúc: 2025-07-05 06:09:49
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Kinh Chập đứng ở cổng, chiều cao vượt trội khiến anh nổi bật giữa đám đông. Mấy cô gái đi ngang qua đều không kìm được lén lút nhìn về phía này, nhưng người ta thời này đều rất ý tứ, dù có ý định gì cũng chỉ dám nhìn, chẳng ai dám lại gần bắt chuyện.

Lục Kinh Chập vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường, tự động bỏ qua những ánh mắt nhìn về phía mình, rất đạm mạc đứng ở đó.

Đúng lúc này, Lưu Tiểu Hồng đã chạy đến bên cạnh anh, đôi mắt cáo sáng rực nhìn anh không chớp, mở miệng nói:

“Đồng chí, chào anh.”

Vì đã trải qua điều tra huấn luyện trong bộ đội, Lục Kinh Chập có khả năng ghi nhớ người từng gặp, rất nhanh đã nhớ ra đây là người phụ nữ sáng nay đạp xe không nhìn đường. Giữa hai hàng lông mày anh không tự chủ khẽ nhíu lại.

Thấy người đàn ông không có phản ứng gì, Lưu Tiểu Hồng cho rằng anh quên mình, lập tức nhắc nhở:

“Anh còn nhớ em không? Sáng nay anh giúp em đỡ xe, em còn chưa cảm ơn anh đâu.”

“Không cần.” Lục Kinh Chập trầm giọng phun ra hai chữ.

Thái độ lạnh nhạt của anh không làm Lưu Tiểu Hồng nản lòng. Chỉ thấy cô ta tha thiết nhìn anh, tiếp tục bắt chuyện làm quen:

“Anh trai em cũng ở trong bộ đội, à, đúng rồi anh ấy tên là Lưu Viễn Chinh, anh có biết không?”

“Không quen.” Lục Kinh Chập nhíu mày, thần sắc rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn. Anh vốn không thích trò chuyện với người lạ, huống chi là kiểu chủ động tiếp cận rõ ràng như vậy.

“À.” Lưu Tiểu Hồng rõ ràng có chút thất vọng.

Đúng lúc này, Lục Kinh Chập thấy Hạ Thanh Nịnh cùng một đám nữ công đi ra. Cô ấy có vẻ tâm trạng rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mỉm cười, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với mọi người.

“Thanh Nịnh, cô xem, ông xã nhà cô lại đến đón cô rồi kìa.” Mấy cô công nhân vừa đến cổng, đã thấy Lục Kinh Chập với chiều cao nổi bật đứng ngoài cổng, nói xong bỗng tò mò thắc mắc:

“Ê, bên cạnh anh ấy không phải là Lưu Tiểu Hồng sao?”

Lưu Tiểu Hồng quay lưng về phía Hạ Thanh Nịnh và mấy cô bạn, đương nhiên không để ý thấy họ đã đi về phía này.

Bản thân cô ta vốn dĩ rất xinh đẹp, bên cạnh lại có một người anh trai tướng mạo xuất chúng, nên đàn ông bình thường căn bản không lọt vào mắt cô ta. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người có thể coi trọng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội, tiếp tục nói với Lục Kinh Chập:

“Chuyện sáng nay thật sự rất cảm ơn anh, anh trai em từng nói, được người khác giúp đỡ thì phải biết báo đáp. Đồng chí có thời gian không? Hay là em mời anh ăn một bữa cơm nhé.”

Nói xong, cô ta dùng ánh mắt tha thiết nhìn về phía Lục Kinh Chập, đôi mắt cáo quyến rũ mang theo ý cười, trong ánh mắt đưa tình tự toát lên vẻ phong tình. Cô ta đưa tay vén mái tóc đang rớt xuống má, trong lòng rất tự tin, tự cho rằng không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của mình.

________________________________________

Đúng lúc cô ta đang cố gắng phát tán mị lực, phía sau lại vang lên một giọng nữ ôn hòa:

“Được thôi.”

Lưu Tiểu Hồng nghe thấy tiếng, theo bản năng quay đầu lại, thì thấy Hạ Thanh Nịnh cùng mấy cô nữ công trong tổ không biết từ lúc nào đã đứng phía sau mình. Người vừa nói chuyện chính là Hạ Thanh Nịnh.

Hiển nhiên mọi người đều đã nghe được lời cô ta vừa nói, rất nhanh đều hiểu ra cô ta đang tơ tưởng đến chồng Hạ Thanh Nịnh.

Ngày thường kiêu ngạo như công chúa, chưa bao giờ để đàn ông vào mắt như Lưu Tiểu Hồng, thế mà cũng có lúc chủ động bắt chuyện với người ta, còn muốn mời người ta ăn cơm…

Sau khi hiểu ra, mọi người đều dùng ánh mắt đầy vẻ suy ngẫm, lại pha chút trêu chọc và kỳ quái nhìn cô ta.

Lưu Tiểu Hồng còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Hạ Thanh Nịnh mỉm cười, tự nhiên hào phóng đi tới bên cạnh người đàn ông kia, mở miệng hỏi cô ta:

“Vậy anh ấy có thể dẫn theo người nhà đi không?”

Lời nói đã rõ ràng như vậy, Lưu Tiểu Hồng đâu còn không hiểu mối quan hệ của hai người. Khoảnh khắc này, mặt cô ta đỏ ửng lên trông thấy.

Tán tỉnh người đàn ông, lại còn là chồng của đồng nghiệp, lại còn bị nhiều người như vậy bắt quả tang, cô ta chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ mất mặt đến thế, giờ chỉ muốn tìm một cái khe đất mà chui xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-86-dai-tau-sinh-non.html.]

________________________________________

Mấy cô công nhân đều biết Lưu Tiểu Hồng ngày thường khinh thường người khác đến mức nào, bây giờ thấy cô ta mất mặt như vậy, đương nhiên không kìm được muốn cười nhạo một phen:

“Ha ha… Tiểu Hồng hôm qua cô chẳng phải còn nói người ta là thợ đốt lò hơi sao? Sao hôm nay đã phải mời người ta ăn cơm rồi?”

“Tiểu Hồng cô muốn mời ăn cơm hả, sao có thể chỉ mời đồng chí nam thôi, ha ha… Hay là chúng ta cùng đi ăn đi…”

“Cô đây rõ ràng là muốn ‘đào góc tường’ của Thanh Nịnh còn gì? Có phải là quá không phúc hậu không vậy?”

“Lần sau trước khi ‘tiếp cận’, Tiểu Hồng cô phải tìm hiểu rõ người ta có vợ chưa nhé, cô xem bây giờ xấu hổ biết bao!”

Trong tiếng trêu đùa của mọi người, Lưu Tiểu Hồng hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa. Tất cả cảm giác ưu việt dường như bị giẫm nát ngay lập tức. Chỉ thấy cô ta đỏ mặt, không nói thêm lời nào, nhanh chóng leo lên xe đạp, trốn như chạy mà rời đi.

________________________________________

Trên đường về, Lục Kinh Chập rõ ràng cảm thấy tâm trạng Hạ Thanh Nịnh rất tốt. Chú ý thấy cô ấy nhẹ nhàng đung đưa chân, Lục Kinh Chập không tự giác nhíu mày.

Người khác đến gần mình, cô ấy không tức giận, dường như còn rất vui vẻ!

“Chúng ta bây giờ có thể ghé qua hiệu sách một chuyến không?” Khi sắp rẽ, Hạ Thanh Nịnh bỗng nhiên nói với Lục Kinh Chập:

“Em muốn đi mua tài liệu ôn tập cho anh trai.”

Lục Kinh Chập nghe xong, tay lái chuyển hướng sang một con đường khác. Một lát sau, giọng anh trầm ổn hỏi:

“Thật sự muốn thi đại học?”

“Vâng.” Hạ Thanh Nịnh dùng sức gật đầu, gật xong mới phát hiện Lục Kinh Chập không nhìn thấy, sau đó trêu ghẹo nói:

“Chẳng phải người ta vẫn nói tri thức thay đổi vận mệnh sao? Em cũng muốn có thêm nhiều tri thức, sau đó nắm giữ vận mệnh trong tay mình.”

Nghe xong lời Hạ Thanh Nịnh nói, trên mặt Lục Kinh Chập hiện lên một tia kinh ngạc. Anh không ngờ cô ấy lại có tư tưởng giác ngộ cao như vậy. Đang kinh ngạc, anh lại nghe cô ấy có chút lo lắng nói:

“Nhưng bây giờ ngoại ngữ lại thi tiếng Nga, em thì chẳng biết một chút nào.”

Hạ Thanh Nịnh nhớ rõ kỳ thi đại học được khôi phục vào năm 77, nhưng môn ngoại ngữ lại thi tiếng Nga chứ không phải tiếng Anh. Điều này đối với cô, người chưa từng tiếp xúc với tiếng Nga, quả thật có chút khó khăn. Đang lúc cô suy nghĩ không biết nên đi đăng ký một lớp học hay mua sách về tự học, bỗng nhiên nghe người đàn ông phía trước trầm giọng nói:

“Nếu em thật sự muốn học, anh có thể dạy em.”

“Anh biết tiếng Nga ư?” Hạ Thanh Nịnh rất kinh ngạc, không kìm được mở to mắt.

“Biết.” Lục Kinh Chập đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Anh ấy nói là “biết”, chứ không phải “biết một chút”, vậy chắc hẳn là rất giỏi. Hạ Thanh Nịnh không ngờ Lục Kinh Chập lại còn uyên bác như vậy, vội vàng gật đầu đồng ý:

“Vậy phiền anh nhé.” Nghĩ nghĩ còn nói thêm:

Phiêu Vũ Miên Miên

“Đến lúc đó em thi đậu đại học, nhất định sẽ gói cho anh một phong bao lì xì thật lớn, cảm ơn anh thật nhiều.”

Lục Kinh Chập nghe xong lời này, khóe môi không tự giác nhếch lên. Ừm, cũng rất có chí khí!

________________________________________

Đến hiệu sách xong, họ mua tuyển tập văn học, Đường thi Tống từ, sách tham khảo toán học, ngữ pháp tiếng Nga… Mỗi loại đều mua hai cuốn, một bộ mình dùng, một bộ gửi về cho anh trai.

Đóng gói sách vở xong, tiện thể ghé qua bưu cục, gửi một bộ sách về. Sớm một chút để anh trai nhận được sách, anh ấy có thể sớm một chút học tập. Con người một khi có hy vọng, liền có động lực để phấn đấu, sau này mọi việc sẽ càng ngày càng tốt.

Chẳng bao lâu sau, hai người đạp xe trở về khu nhà tập thể. Vừa mới vào sân, dì Ngô ở ngay cổng sân đã vội vàng chặn họ lại, nhìn Hạ Thanh Nịnh sốt ruột nói:

“Thanh Nịnh à, nhà cháu xảy ra chuyện rồi!”

Loading...