Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 76: Sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy gấp bội

Cập nhật lúc: 2025-07-04 17:07:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự việc đã đến nước này, Vương Minh Phương cuối cùng cũng không tìm được lý do nào để tẩy trắng cho San San, biết rằng nếu còn ở lại đây, chỉ càng thêm khó xử, vì thế kéo Hà San San liền đi ra ngoài. Bà ta đi rất nhanh, sắc mặt vô cùng khó coi, trong miệng còn đang giận mắng Hà San San:

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt nhà mày, thật là không có một ngày nào làm người ta bớt lo.”

Hà San San cũng không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, bây giờ cô ta cũng hoảng hốt, trong tiếng bàn tán và trách mắng của mọi người, lủi thủi đi theo Vương Minh Phương.

Thấy không còn gì để xem, mọi người cũng lục tục tản đi. Có người tốt bụng, lúc ra về còn không quên an ủi Lý Thu Liên và Mạch Miêu vài câu.

Chờ mọi người đều đi hết, Lý Thu Liên bỗng nhiên đi tới kéo tay Hạ Thanh Nịnh, vô cùng cảm kích nói:

“Thanh Nịnh con bé này, hôm nay nhờ ơn con, nếu không chúng ta thật không biết phải làm sao bây giờ.”

Hạ Thanh Nịnh có chút thụ sủng nhược kinh, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thu Liên nói chuyện thân mật với cô ấy như vậy, làm cô ấy có chút không quen.

Lý Thu Liên nói xong, Mạch Miêu cũng đã đi tới, mắt cô ấy ngậm nước mắt, cố gắng cắn môi, không cho mình khóc ra, hồi lâu mới nói ra hai chữ:

“Cảm ơn.”

Hạ Thanh Nịnh biết cô ấy trong lòng ấm ức, giơ tay vỗ vỗ lưng cô ấy, an ủi nói: “Không có gì đâu, cậu đừng thấy khó xử, ngượng ngùng gì cả, hôm nay mất mặt là Hà San San, không phải cậu!”

Tiểu Ngũ một bên nhìn thấy Mạch Miêu như vậy, mắt đầy đau lòng, vội vàng không ngừng xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi, đều do tôi không suy nghĩ chu đáo, làm mọi người phải chịu ấm ức.”

“Biết làm cô ấy chịu ấm ức rồi thì sau này phải đối xử tốt với cô ấy hơn nhé!” Hạ Thanh Nịnh muốn làm giảm bớt cảm xúc đang chùng xuống của mọi người, cố ý trêu ghẹo hai người nói.

Mạch Miêu mặt đỏ bừng lên, nước mắt cũng theo đó mà rút về, ngượng ngùng giơ tay nhẹ nhàng nhéo vào cánh tay Hạ Thanh Nịnh một cái.

Tiểu Ngũ thì lại không lạc đề, vội vàng gật đầu bày tỏ:

“Tôi sau này nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy gấp bội!”

Nghe xong lời này, mặt Mạch Miêu càng đỏ hơn, bà mối một bên, mặt mày hớn hở nhìn hai người, tiếp tục tác hợp nói:

“Người ta nói chuyện tốt thường gặp trắc trở, chuyện hôm nay coi như là thử thách, hy vọng có thể sớm được ăn kẹo mừng của hai con nhé.”

Nói xong đột nhiên nhìn về phía Hạ Thanh Nịnh, vừa rồi bà ấy đã chú ý đến cô gái xinh đẹp này, Vương Minh Phương hình như nói là người nhà họ Lục, nhưng trước kia sao chưa từng thấy qua nhỉ, vì thế hỏi Mạch Miêu:

“Cô bé này là con nhà ai vậy?”

Phiêu Vũ Miên Miên

Trước kia, mỗi lần bà mối dẫn người đến Lục gia để xem mắt với Hà San San, Vương Minh Phương đều không cho nguyên chủ ra khỏi phòng, sợ người khác có sự so sánh, sẽ chướng mắt Hà San San, nên bà mối tuy đã đến rất nhiều lần, cũng chưa từng gặp Hạ Thanh Nịnh, đương nhiên cũng không quen biết cô ấy.

Nghe được ba chữ “cô bé này”, Mạch Miêu bỗng nhiên bật cười, khuôn mặt Thanh Nịnh này thật có sức mê hoặc nha, trông cứ như 17-18 tuổi, ai có thể ngờ cô ấy đã kết hôn nhiều năm rồi chứ.

“Cô ấy là bạn thân nhất của cháu, là con dâu nhà họ Lục ở phía sau ạ.” Mạch Miêu đầy tự hào nói với bà mối.

Mấy chữ “bạn thân nhất” đối với Hạ Thanh Nịnh mà nói vẫn rất dễ chịu, cô ấy vô thức cũng cong môi, cười nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-76-sau-nay-toi-se-doi-xu-tot-voi-co-ay-gap-boi.html.]

Nụ cười này khiến bà mối một bên ngây người, trong tay bà ấy vừa lúc có hai chàng trai gia cảnh và ngoại hình đều đặc biệt tốt, chỉ ra chỉ muốn tìm vợ xinh đẹp, bà ấy đã giới thiệu vài người rồi mà người ta vẫn chưa ưng, nếu giới thiệu cô gái trước mắt này, chắc chắn có thể thành.

“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi, đính hôn chưa?” Bà mối cười ha hả hỏi, bà ấy nhớ rõ chồng trước của Vương Minh Phương, hình như có một cô con gái.

“Ôi thím ơi, thím đừng có nghĩ đến việc mai mối cho cô ấy nữa, người ta đã kết hôn nhiều năm rồi ạ.” Mạch Miêu thân mật khoác tay Hạ Thanh Nịnh cười nói với bà mối.

“À, vậy tiếc quá.” Nụ cười trên mặt bà mối lập tức biến thành bất đắc dĩ, vẻ mặt tiếc nuối nói.

Mạch Miêu đảo mắt một cái, lập tức trêu ghẹo nói:

“Tiếc gì mà tiếc chứ, chồng người ta là đoàn trưởng bộ đội đó, vừa đẹp trai, lại đối xử tốt với cô ấy, sống hạnh phúc lắm.”

Đoàn trưởng à! Bà mối thầm nghĩ, may mà mình vừa nãy không lanh mồm lanh miệng, nói phải giới thiệu cho cô ấy một công nhân kỹ thuật gì đó, tài nguyên tốt nhất trong tay bà ấy cũng chỉ là người có chức vụ trong xưởng quốc doanh, đương nhiên không thể so với đoàn trưởng. Thời buổi này, công nhân là bát sắt, làm quân nhân đó là bát vàng.

Vừa nãy mình trêu ghẹo Mạch Miêu, quay đi quay lại cô ấy liền học hỏi và áp dụng ngay, cũng đến trêu ghẹo mình, Hạ Thanh Nịnh thầm nghĩ, con bé này quả thật là một đứa lanh lợi.

Mấy người lại nói chuyện thêm một lát, Hạ Thanh Nịnh liền cáo biệt họ, về nhà.

Cô ấy vừa bước vào sân liền nghe thấy Vương Minh Phương đang quát mắng Hà San San, nói cô ta không có đầu óc, quá xúc động, quá ngu xuẩn này nọ.

Hà San San ngồi trên ghế, tuy không phản bác gì, nhưng đôi má phồng lên và lông mày nhíu lại rõ ràng là đang phản đối.

Hạ Thanh Nịnh lười để ý đến hai người, vào phòng, nhấc chân liền muốn đi về phía phòng mình, Hà San San một bên nhìn thấy cô ấy, “Vèo” một cái nhảy phắt dậy khỏi ghế, ba bước làm hai bước, xông đến trước mặt Hạ Thanh Nịnh, hung tợn hỏi:

“Con nhỏ đáng ghét kia mày còn dám về à? Tao thấy mày chính là không thể nhìn thấy tao tốt đẹp, cố ý khiến Mạch Miêu biến thành như vậy, đến cướp đàn ông của tao phải không?”

Cô ta nói chuyện, trong mắt lộ ra ánh nhìn oán độc, nếu không phải Hạ Thanh Nịnh giúp Mạch Miêu trang điểm xinh đẹp, Tiểu Ngũ cũng không thể nào coi trọng cô ấy, hôm nay mình cũng sẽ không phải chịu nhục như vậy!

Cho nên tất cả đều là do cô ta!

Lông mày thanh tú của Hạ Thanh Nịnh hơi nhướn lên, nhìn Hà San San hỏi:

“Cậu không phải tự xưng là đẹp hơn ai hết sao? Còn sợ người khác đến cướp à?”

“Mày!” Ánh mắt Hà San San từ phẫn nộ trở nên độc ác, mắng chửi ầm ĩ:

“Con hồ ly tinh không biết xấu hổ, tự mình leo giường, nếm được vị ngọt rồi, bây giờ lại đi dạy Mạch Miêu câu dẫn đàn ông, hai đứa tiện nhân chúng mày, sau này đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Nếu là ngày thường Hà San San mắng chửi Hạ Thanh Nịnh như vậy, Vương Minh Phương đều sẽ giả bộ, đi lên can ngăn, nhưng bây giờ bà ta vẫn đứng một bên, một câu cũng không nói.

Một là Lục Kinh Chập hiện tại không có ở nhà, mắng cô ấy thì cứ mắng, cô ấy cũng chẳng làm được gì. Hai là Hạ Thanh Nịnh, cái con nhỏ đáng ghét này cũng quả thật nên được giáo huấn một chút, hôm nay nếu không phải cô ấy, San San cũng sẽ không mất mặt như vậy.

Nghe Hà San San nói những lời lẽ bẩn thỉu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Thanh Nịnh, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, nhìn Hà San San nói:

“Vừa rồi bị mọi người vây quanh giáo huấn lâu như vậy, tôi thấy cậu vẫn không nhớ bài học nào cả, à, cũng đúng, người không có đầu óc thì có thể nhớ cái gì chứ!”

“Mày mắng ai không có đầu óc!” Hà San San nghe Hạ Thanh Nịnh còn dám mắng mình, lập tức nổi giận, cô ta nhịn Hạ Thanh Nịnh lâu như vậy, giờ khắc này tất cả cảm xúc đều lên đến đỉnh điểm. Chỉ thấy cô ta nắm chặt nắm đấm, trong mắt như muốn phun ra lửa, lớn tiếng nói:

“Con nhỏ đáng ghét, đừng tưởng Lục Kinh Chập về rồi thì có người chống lưng cho mày, hôm nay tao không đánh cho mày quỳ xuống đất xin tha thì thôi!” Nói xong liền vung nắm đấm, nhằm vào người Hạ Thanh Nịnh.

Loading...