Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 52: Cô ấy cưới Lục Kinh Chập, không phải Lục Lập Đông
Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:47:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi trời gần tối, hai người mới lên xe đạp, đạp về nhà.
Hạ Thanh Ninh ôm một bó hoa dại lớn vừa hái, ngồi ở ghế sau xe, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Về đến sân, trời còn chưa tối hẳn, thím Ngô đang ra lấy nước, nhìn thấy hai người trở về. Chỉ thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú, cô gái kiều diễm cuốn hút, bà ấy không kìm được cười nói:
“Ôi, đôi vợ chồng son này lại cùng nhau đi chơi về à, còn hái được nhiều hoa thế kia nữa. Ha ha, tình cảm thế, tình cảm thế!”
Đám chị em đang lấy nước ở cái ao bên cạnh cũng theo tiếng nhìn sang, quả nhiên thấy Hạ Thanh Ninh ôm một bó hoa lớn ngồi ở ghế sau xe của Lục Kinh Chập.
Thời đại này, trong lòng mọi người phần lớn đều ôm rau, ôm nồi, ôm con, ôm hoa thì quả thật là chuyện lạ.
“Chẳng phải tình cảm thế sao, cái ông nhà tôi, hồi yêu nhau còn chưa bao giờ dẫn tôi đi hái hoa đâu.”
“Cô đừng nói, mấy bông hoa này mọc dưới đất nhìn chẳng ra sao, ôm trong tay sao mà lại đẹp thế không biết.”
“Ha ha, đó là vì con dâu thứ hai nhà Lục nhà người ta đẹp đấy.”
Trong tiếng trêu chọc của mọi người, chiếc xe đạp đã đi vào sân nhà. Hạ Thanh Ninh nhảy xuống xe, lần đầu tiên ngồi sau xe mà không thấy m.ô.n.g đau. Cô cười với Lục Kinh Chập, rồi đi thẳng vào phòng trước.
Sau bữa tối, cô tìm một cái lọ nhỏ bỏ đi, rửa sạch sẽ, cắm những bông hoa dại vừa hái vào, đặt lên tủ. Cái lọ cổ xưa, những bông hoa tươi tắn, tạo nên một vẻ đẹp độc đáo.
Nhìn chỗ Lục Kinh Chập thường đọc sách, cũng muốn thêm chút không khí sinh động cho bàn của anh ấy, nhưng không có bình hoa. Nghĩ một lát, cô tìm một cái chai rượu, cạo sạch nhãn mác bên ngoài, chỉ để lại phần thân chai.
Cô quấn dây thừng lên thân chai, đổ nước vào, rồi từ những bông hoa vừa hái, chọn ra một loại hoa nhỏ, cắm vào.
Làm xong những việc này, Hạ Thanh Ninh lại bắt đầu làm quần áo.
Cô chuẩn bị dùng vải vụn chắp vá một chiếc váy dài, để mai về quê mặc.
Chiếc váy lụa mỏng Lục Kinh Chập mua thì đẹp thật, nhưng mặc về quê thì quá nổi bật, cô không phải người thích phô trương, cảm thấy vẫn nên nhập gia tùy tục.
Khi Lục Kinh Chập vào phòng, cô đã làm được hơn nửa. Thấy cô vẫn đang dùng vải vụn làm quần áo, anh nghi hoặc hỏi:
“Hôm nay tôi không phải đã mua quần áo cho cô sao?” Nói xong, như thể nhớ ra điều gì, anh tiếp tục nói:
“Nếu cảm thấy không đủ mặc, đợi từ nhà ngoại cô về, chúng ta lại đi cửa hàng một chuyến.”
Hạ Thanh Ninh vội xua tay, nói: “Không cần đâu, đủ mặc rồi.” Biết anh hiểu lầm, cô lại giải thích:
“Em mua những thứ vải vụn này là vì em thích, không phải vì tiết kiệm tiền đâu.” Nói xong, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên tiếp tục nói:
“Anh đừng xem thường mấy mảnh vải vụn này nhé, cái váy Mạch Miêu mặc trên người hôm nay, chính là em dùng chúng nó mà làm đấy.”
Lục Kinh Chập khi về không quá chú ý hôm nay Mạch Miêu mặc gì. Nghe cô nói là vì thích, anh cũng không còn vướng mắc chuyện vải vụn nữa, nói:
“Ngủ sớm một chút đi, mai còn phải lên đường.”
“Vâng, anh cứ ngủ trước đi, em làm xong ngay thôi.” Hạ Thanh Ninh không ngẩng đầu nữa, tiếp tục làm váy.
Lục Kinh Chập thấy cô kiên trì, xem thời gian cũng không còn sớm, liền không giục nữa. Khi ngồi vào bàn chuẩn bị đọc sách, anh phát hiện Hạ Thanh Ninh đã đặt bó hoa tươi cho anh.
Những cánh hoa màu xanh nhạt, nhụy hoa màu vàng li ti, có cái tên rất mỹ miều “Thủy cúc”, tuy nhiên lại là loại hoa dại phổ biến nhất, nhưng hiện tại lại đẹp không tả xiết.
Khi quay đầu, anh phát hiện trên tủ bên cạnh cũng đặt một lọ. Có những bông hoa dại này, căn phòng theo khuôn phép cũ bỗng nhiên trở nên ấm áp và đẹp đẽ.
Anh ở trong quân đội vẫn luôn sống ở ký túc xá, trong ký túc xá chỉ có một chiếc giường sắt, đồ đạc thì chỉ có bàn ghế. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được phòng cũng có thể ấm áp đến vậy, một dòng hơi ấm chảy qua trong lòng.
Khoảng gần một tiếng sau, chiếc váy của Hạ Thanh Ninh đã làm xong. Cô ấy cố ý chọn những mảnh vải màu xanh đậm nhạt khác nhau, chiếc váy nhìn có vẻ bình thường, nhưng chi tiết lại tinh xảo vô cùng. Họa tiết đan xen thú vị, mỗi chỗ ghép nối đều có viền hoa nhỏ, tà váy còn có một vòng tua rua nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-52-co-ay-cuoi-luc-kinh-chap-khong-phai-luc-lap-dong.html.]
Làm xong, cô ấy nóng lòng chia sẻ với Lục Kinh Chập. Lục Kinh Chập cũng không ngờ những mảnh vải vụn đó thật sự có thể làm ra chiếc váy, hơn nữa hoàn toàn không thua kém váy mua ở cửa hàng. Trong lòng anh ấy, nhận thức về cô ấy lại nhiều thêm một chút.
Cô gái trước mắt, biết làm quần áo đẹp, biết vẽ tranh sinh động, còn biết trang trí phòng. Sao trước đây anh ấy lại không phát hiện ra cô ấy khéo tay đến vậy chứ.
Vì sáng mai vừa ngủ dậy là phải lên đường, sau khi Hạ Thanh Ninh làm xong váy, lại sắp xếp gọn gàng kẹo, quần áo, vải vóc… đã mua cho nhà ngoại. Cô đang suy nghĩ có nên dùng cái rương gỗ cồng kềnh kia để đựng không, thì Lục Kinh Chập đã khéo léo mang tới chiếc túi vải bạt của mình.
Hạ Thanh Ninh nói cảm ơn, cũng không khách sáo với anh ấy, trực tiếp dùng luôn. Về quê phải đi ô tô đến thị trấn trước, sau đó lại đi bộ mười mấy cây số về thôn. May mắn thì có thể đi xe bò, không may mắn thì chỉ có thể đi bộ bằng hai chân, nên hành lý vẫn là càng nhẹ càng tốt.
Thu dọn đồ đạc xong, hai người liền nằm xuống. Nghĩ đến ngày mai sẽ về quê, Hạ Thanh Ninh trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.
Trước kia, nguyên thân ở nông thôn, người đính hôn với cô ấy chính là Lục Lập Đông. Khi cô ấy được đón về thành phố, cũng nói là đi kết hôn với Lục Lập Đông.
Sau khi nguyên thân đến thành phố, chỉ có mẹ và anh trai nguyên thân đến vài lần. Sau này, khi cô ấy và Lục Kinh Chập xảy ra chuyện đó, Vương Minh Phương lại xen vào, bóng gió chỉ điểm cô ấy không nên lui tới với họ hàng nghèo ở nông thôn.
Cho nên nguyên thân đã ba năm hơn không về nhà, chỉ có anh trai thỉnh thoảng mang đồ đến, đến cũng không vào nhà, đặt ở buồng điện thoại rồi về.
Chuyện nguyên thân và Lục Kinh Chập kết hôn, mẹ nguyên thân đương nhiên sẽ không chủ động nói với người khác. Trong thôn cũng không ai biết, đều cho rằng nguyên thân cưới Lục Lập Đông.
Bây giờ Hạ Thanh Ninh và Lục Kinh Chập trở về, khó tránh khỏi sẽ gây ra một phen xôn xao.
Phiêu Vũ Miên Miên
Hạ Thanh Ninh thì cảm thấy không sao cả, cùng lắm thì bị phê bình vài câu.
Nhưng Lục Kinh Chập thì khác, anh ấy cưới nguyên thân vốn dĩ là bị ép buộc, bây giờ còn phải cùng mình về chịu người khác chỉ trỏ, thật sự là có chút khó xử cho anh ấy.
Đến lúc đó không biết những người đó sẽ nói ra những lời khó nghe gì, nếu Lục Kinh Chập nghe xong những lời đàm tiếu đó, trút hết mọi bất mãn lên người mình thì sao?
Nhưng không về lại không được, dù sao cũng là nhà ngoại của nguyên thân, hơn nữa là do Lục Kinh Chập đề nghị, cô càng không có lý do không về.
Nghĩ đến những điều này, Hạ Thanh Ninh liền lo lắng bất an, hy vọng hai ngày thăm họ hàng này sẽ thuận lợi một chút, không cần xảy ra phiền phức gì thì tốt.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, hai người đã rời giường, rửa mặt xong liền đi bến xe. Chiếc ô tô trên con đường núi quanh co đã cua vô số vòng, Hạ Thanh Ninh bị lắc đến chóng mặt, may mà không ăn gì nên không nôn ngay ra.
Sau hơn 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến thị trấn. Không may là, cũng không có xe bò nào để đi, hai người đành phải đi bộ về.
Lục Kinh Chập tự giác xách hành lý đi trước, Hạ Thanh Ninh hai tay không đi theo. Cho dù như vậy, đi bộ mười mấy cây số đường núi xuống, cô cũng cảm thấy mình muốn phế rồi.
Một dãy ba căn nhà đất bùn, được bao quanh bằng hàng rào tre đan xen, bên ngoài hàng rào tre trồng bốn năm cây trà sơn cao lớn. Đúng mùa ra quả, những quả trà sơn vàng óng ánh treo đầy cây, trông đặc biệt đẹp mắt.
Trong sân có hai người phụ nữ đang đứng nói chuyện.
“Chị ơi chị lại đi nói chuyện với nhà gái giúp em đi, Thanh Thụ nhà em trừ cái chân… nhân phẩm, tướng mạo đều tốt lắm.” Người phụ nữ nói chuyện cao hơn một chút, nhưng gầy rất nhiều, quần áo trên người cũng là chắp vá.
“Em Ngọc Mai à, không phải chị không giúp Thanh Thụ nhà em nói chuyện, hỏng là hỏng ở cái chân của nó, nhà gái bên kia đã nói rõ là không thành rồi.” Người phụ nữ thấp hơn trả lời, trong ánh mắt lộ ra một tia sắc sảo, một lúc sau, ra vẻ khó xử mà tiếp tục nói:
“Chị đây còn có một mối nữa.”
Nghe bà ấy nói còn có một mối, mắt Quách Ngọc Mai lập tức sáng lên, nhưng lại ở giây tiếp theo nghe bà mối thấp người kia nói:
“Chỉ là cô gái đó đầu óc hơi chất phác một chút.”
Ánh sáng trong mắt Quách Ngọc Mai lập tức biến mất, bà ấy sao lại không hiểu, cái từ “chất phác” này có ý gì, chính là nói cô gái kia đầu óc không tốt, là một kẻ ngốc.
“Người tuy chất phác một chút, nhưng về khoản sinh nở thì tuyệt đối không thành vấn đề.” Người phụ nữ béo ú đánh đòn đảm bảo, lại tiếp tục nói:
“Chị yên tâm, cô ấy ngày thường không đánh người, cũng không chạy lung tung đâu.”
Mặt Quách Ngọc Mai đã hoàn toàn đen lại, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng. Ngay khi bà ấy không kìm được muốn đuổi người đi, ngoài sân bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi vui mừng:
“Ngọc Mai ơi, mau ra đây, con gái Thanh Ninh nhà bà về rồi!”