Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 42: Cô ta không xứng sống sung sướng như thế!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:47:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạch Miêu vừa ra khỏi nhà Hạ Thanh Ninh, đặt chân đến sân đã thấy một đám các chị em xúm xít quanh Hà San San, thi nhau khen cái váy mới của cô ta.

“San San, lại sắm đồ mới hả?” “Cái váy này mua ở cửa hàng bách hóa phải không, trông tân thời quá chừng!” “Sờ vào cũng mềm mượt, thoải mái ghê, chắc đắt lắm hả?”

Hà San San bị vây quanh giữa đám đông, khuôn mặt cười rạng rỡ hẳn lên, cô ta ngẩng cao đầu, lần lượt trả lời từng câu hỏi của mọi người.

“San San, ngày mai cô đi xem mắt phải không?” “Chẳng trách trang điểm xinh đẹp thế, váy đỏ cũng mua, mặt cũng đánh trắng, son môi cũng tô rồi.” “Cái dáng vẻ tươi tắn này ngày mai khéo lại mê thằng cha kia đến quên cả lối về mất!” Ha ha ha…

Nghe mọi người nói, Hà San San vốn luôn to tiếng giờ cũng hiếm khi mà thẹn thùng, cô ta vặn vẹo người, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Ôi chao, các chị nói gì lạ vậy nè!”

Mạch Miêu đi ngang qua, thấy cái dáng vẻ làm bộ làm tịch e thẹn của cô ta thì ghét bỏ liếc một cái, không muốn để ý. Đang định đi thì nghe Hà San San bỗng nhiên nhìn mình rồi nói với mọi người: “Các chị biết không? Hôm nay tôi ở cửa hàng bách hóa gặp Mạch Miêu với Hạ Thanh Ninh đó, hai cô ấy còn chê cái váy này của tôi xấu nữa chứ, kết quả các chị đoán xem…”

Hà San San cố tình ngừng lại để mọi người tò mò, rồi trong ánh mắt hiếu kỳ của đám đông, cô ta bỗng cười phá lên: “Kết quả là họ quay đầu đi mua một đống vải vụn nát bét, to tướng thế này này…” Cô ta vừa nói vừa khoa trương dùng tay làm điệu bộ: “To tướng thế này, tổng cộng tốn có ba đồng bạc, lúc tính tiền, Hạ Thanh Ninh cười tít cả mắt, ha ha ha…”

Tiếng cười chói tai làm tai Mạch Miêu đau nhói, chỉ thấy một vệt đỏ nhanh chóng bò lên mặt cô. Dù thấy mất mặt, nhưng cô vẫn không muốn nghe cô ta cười nhạo Hạ Thanh Ninh như vậy, bèn lên tiếng bảo vệ: “Cô biết gì mà nói! Thanh Ninh nói cô ấy có thể làm ra quần áo đẹp thì chắc chắn sẽ làm ra được!”

“Một đống vải vụn thì làm ra được quần áo đẹp gì chứ? Đồ ăn mày à? Ha ha…” Hà San San cười càng thêm vô tư lự: “Đợi cô ấy làm ra rồi, cô đừng quên bảo cô ấy mang cho chúng tôi xem nha! Tôi còn chưa thấy quần áo mới nào làm từ toàn vải vụn bao giờ đâu.”

“Cô!” Mạch Miêu tức đến nói không nên lời, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Cô mặc đồ có đắt thế nào thì sao? Vẫn không che được cái tâm hồn xấu xa! Ngày mai thằng cha kia mà thật sự để mắt đến cô thì đúng là mắt bị mù rồi!”

Hà San San ghét nhất bị người khác nói mình xấu, dù là nói tâm hồn xấu cũng không được. Nghe Mạch Miêu nói, cô ta lập tức lôi kéo giọng cao giọng đáp trả: “Tôi xấu ư?? Nếu tôi mà còn xấu thì cô chẳng phải biến thành cóc ghẻ rồi! Ha ha ha… Cười c.h.ế.t mất, chê tôi thì lẽ nào còn để mắt đến cô được sao.”

Về mặt diện mạo, Hà San San trừ nước da ngăm đen ra thì ngũ quan quả thật có phần ưu việt hơn Mạch Miêu một chút, nên cô ta mới tự tin nói ra những lời hạ thấp Mạch Miêu như vậy.

“Cô nói ai là cóc ghẻ?” Mặt Mạch Miêu đỏ bừng.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Hai đứa mình ai xấu thì người đó là cóc ghẻ đi.” Hà San San nhướng mày, đầy vẻ khinh miệt.

Nghe Hà San San công khai sỉ nhục mình trước mặt nhiều người như vậy, Mạch Miêu liền không chịu đựng nổi, lẽ nào chỉ vì cô ta đẹp hơn mình một chút là có thể vô tư chỉ vào mũi mắng mình xấu sao? Mạch Miêu càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt chực trào, sắp sửa rơi xuống rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-42-co-ta-khong-xung-song-sung-suong-nhu-the.html.]

Trong phòng, Hạ Thanh Ninh nghe thấy tiếng Mạch Miêu và Hà San San cãi vã vọng qua cửa sổ, liền đi ra ngoài. Bên này ồn ào quá lớn, Lục Kinh Chập đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng anh chẳng hề hứng thú với những trò náo nhiệt như vậy, nên dù bên kia có ồn ào đến mấy anh cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn. Nhưng giờ thấy Hạ Thanh Ninh đi về phía đó, anh chần chừ một lát, rồi vẫn đi theo qua.

Lúc Hạ Thanh Ninh đến, vừa kịp nghe Hà San San chế nhạo Mạch Miêu những lời kia, cô bước tới, vỗ vỗ vai Mạch Miêu, an ủi: “Đừng nghe cô ta nói, cô không xấu chút nào, chỉ là chưa trang điểm thôi. Nếu mà trang điểm lên thì chẳng kém gì cô ta đâu.”

Nghe Hạ Thanh Ninh giúp Mạch Miêu nói, Hà San San hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường: “Vậy thì cô cứ trang điểm cho cô ta xem đi.” Nói rồi cô ta tiếp tục trêu chọc: “Nhưng mà với cái con mắt mua rác rưởi làm của quý của cô đó, đừng có mà trang điểm cho cô ta thành mắt đồng hồ, miệng lạp xưởng cóc ghẻ, ha ha ha, thì đúng là mất mặt c.h.ế.t người ta!”

Ban đầu Mạch Miêu còn buồn vì Hà San San chê mình xấu, nhưng giờ thấy Hà San San đứng chung với Hạ Thanh Ninh, cô bỗng nhiên có tự tin, lập tức nuốt nước mắt vào trong, nói với Hà San San: “Cô đắc ý cái gì? Với cái mặt mũi của cô, đứng cạnh Thanh Ninh thì còn chẳng bằng con cóc ghẻ!”

“Cô mới là cóc ghẻ!” Hà San San lập tức nổi giận, giơ tay đẩy Mạch Miêu một cái. Cô ta có thể nói người khác xấu, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói mình xấu.

Mạch Miêu cũng không cam lòng yếu thế mà đánh trả cô ta một cái, hai người cứ cô một cái, tôi một cái, nhìn thấy là sắp sửa đánh nhau thật rồi. Mấy cô chị em xung quanh vội vàng lên can ngăn, nhưng hai người sức lực quá lớn, kéo mãi không ra, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, cho đến khi một tiếng nói vang lên: “San San mau đừng đánh nữa, lát nữa có khi cô lại bị cào rách mặt, ngày mai biết làm sao mà đi xem mắt hả!”

Hà San San nghe lời này, dường như nhận ra điều gì, lập tức thu tay lại. Lát nữa mà thật sự bị cào bị thương mặt, hoặc làm hỏng cái váy mới mua thì cô ta có mà thiệt to.

Hà San San không phản kháng nữa, rất nhanh Mạch Miêu cũng bị kéo ra.

“Cô biết tôi ngày mai đi xem mắt, cố tình như vậy phải không!” Hà San San bèm bèm trừng mắt Mạch Miêu nói.

“Cô đánh rắm!” Mạch Miêu cuống quýt mắng một câu tục tĩu, nhìn về phía Hà San San: “Lòng tôi chẳng dơ như cô đâu, nếu mà tôi thật sự có ý đó thì vừa nãy đã cào thẳng mặt cô rồi.”

Hà San San biết có cố chấp nữa mình cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì, cô ta liếc Mạch Miêu một cái, kiêu ngạo nói: “Tôi cứ là đẹp hơn cô đấy, cô có ghen tị cũng vô ích! Đồ xấu xí!” Nói xong cô ta sửa lại váy và tóc, ngẩng đầu bước nhanh về phía trước.

Cô gái nào mà chẳng yêu cái đẹp, đặc biệt ở tuổi mười tám mười chín, lại lần nữa bị Hà San San công kích ngoại hình trước mặt mọi người, hốc mắt Mạch Miêu lập tức đỏ hoe.

“Cô không sao chứ?” Hạ Thanh Ninh thấy cô bạn như vậy, vội tiến lên hỏi: “Có bị thương không?” Lúc hai người đánh nhau, cô cũng muốn lên can, nhưng Hà San San khỏe như trâu, Mạch Miêu cũng dùng hết sức lực, xung quanh lại là một đám người vây quanh can ngăn, cái thân hình bé nhỏ của cô căn bản không chen vào được.

“Không có.” Mạch Miêu nói với giọng điệu có chút hụt hẫng, cố gắng kìm nước mắt, vẫy tay với Hạ Thanh Ninh: “Tôi về đây.” Nói xong xoay người đi về nhà.

Nhìn bóng lưng cô bạn đầy thất vọng, nghĩ đến những lời nói tổn thương mà Hà San San vừa nói, đáy mắt Hạ Thanh Ninh lóe lên một tia lạnh lẽo. Cô nhớ rõ trong truyện gốc, Hà San San quả thật gả được người tốt, nhà chồng gia cảnh khá giả, tính tình hiền lành, đầu óc cũng nhanh nhạy, sau này thời thế mở cửa, kiếm được không ít tiền. Hà San San gả về, sinh liền hai đứa con trai, hưởng thụ cả đời an nhàn.

Hạ Thanh Ninh trong mắt một mảnh lạnh lùng, trong lòng đã có chủ ý. Với cái bản tính nhân phẩm như Hà San San, cô ta không xứng sống sung sướng như thế!

Loading...