Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 38: Mua váy đỏ đi xem mắt
Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:46:52
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều tan ca, Hạ Thanh Nịnh ngồi xe của Ngô Tiểu Đông đi thẳng đến cửa hàng bách hóa. Mạch Miêu đã đợi ở cửa, ba người cùng nhau đi vào trong.
Cửa hàng bách hóa có tổng cộng ba tầng. Tầng một bán xe đạp, máy may, đồng hồ... những món đồ quý giá này. Đồ tốt thì tốt thật, nhưng động một cái là một hai trăm tệ trở lên.
Với tình hình tài chính hiện tại của Hạ Thanh Nịnh, cô chưa thể mua đồ mà không nhìn giá, nên không dừng lại ở tầng một, cùng Mạch Miêu hai người trực tiếp lên tầng hai.
Ngô Tiểu Đông thì bị một chiếc radio đời mới nhất ở cửa mê hoặc, không đi cùng các cô, hẹn lát nữa sẽ gặp lại ở cửa.
Phiêu Vũ Miên Miên
Tầng hai chia làm khu bách hóa tổng hợp và khu thực phẩm chuyên biệt. Hạ Thanh Nịnh trước hết đi vào khu thực phẩm, mua năm cân kẹo trái cây. Các loại kẹo trái cây với hương vị khác nhau được gói bằng giấy gói kẹo đủ màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Mua kẹo trái cây xong, cô lại mua một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ. Loại này tuy đắt hơn kẹo trái cây một chút, nhưng bên trong thực sự có thêm sữa bò, người lớn trẻ con đều thích ăn.
Mua xong kẹo, cô và Mạch Miêu cùng nhau đến khu hàng hóa sinh hoạt. Mạch Miêu hôm nay chủ yếu là đến mua đồ trang điểm. Xã của họ có một cô gái nhỏ, mua một loại phấn trầm hương nhập khẩu ở đây, đánh lên da trắng hồng, đặc biệt hiệu nghiệm, nên đã giới thiệu cho các cô.
Rất nhanh Mạch Miêu đã mua được phấn trầm hương, lại mua thêm một hộp kem thơm và một cây chì kẻ mày.
Hạ Thanh Nịnh thì mua hai lọ kem dưỡng ẩm chống nẻ của Hãng Dịu Dàng, một loại kem đặc biệt hiệu quả đối với "mặt đỏ" (hồng ban), cùng dầu gội đầu Hải Âu. Cuối cùng, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của Mạch Miêu, cô cũng mua loại phấn trầm hương kia.
Mua xong, hai người cùng nhau lên tầng 3. Tầng 3 bán giày, vải vóc và quần áo. Vừa đi lên, Mạch Miêu đi thẳng đến quầy hàng chính giữa, nhìn chiếc váy đỏ trên người ma nơ canh, nói với Hạ Thanh Nịnh: "Thanh Nịnh, cậu mau đến xem, chiếc váy này có phải đẹp lắm không, mấy chị em đồng nghiệp chúng tớ đang muốn mua đấy."
Hạ Thanh Nịnh theo ánh mắt cô ấy nhìn qua, liền thấy một chiếc váy đỏ, đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Chiếc váy quả thực rất nổi bật, cổ tròn, sát nách với phần váy xòe rộng, phía trước n.g.ự.c có bốn chiếc cúc lớn, eo được thắt bằng một chiếc thắt lưng đen bản rộng, giữa thắt lưng còn có một bông hoa da rất lớn.
Theo gu thẩm mỹ hiện tại mà nói, chiếc váy này thực sự không được coi là đẹp, đặc biệt là bông hoa da ở eo, trông vừa rườm rà vừa quê mùa.
Nhưng quần áo thời này kiểu dáng và màu sắc đều rất đơn điệu, mọi người chưa từng thấy nhiều quần áo đẹp, một chiếc váy đỏ có chút thiết kế như vậy đặt ở đó, quả thực rất nổi bật.
"Ừm, cũng được." Hạ Thanh Nịnh phối hợp trả lời một câu. Là một người học thiết kế trang phục, nói ra lời này thực sự có chút trái lương tâm.
"Cũng được?" Lúc này, một giọng nói the thé mang theo sự khinh miệt bỗng nhiên truyền đến, tiếp theo là một tiếng "hừ" phát ra từ lỗ mũi rồi nói: "Chiếc váy đẹp như vậy, cô lại bảo 'cũng được', quả nhiên là con nhỏ nhà quê, đúng là không biết nhìn hàng!"
Hai người theo tiếng nhìn lại, liền thấy Triệu Thúy Lan đang đứng ở quầy hàng, vẻ mặt khinh thường nhìn Hạ Thanh Nịnh.
Hạ Thanh Nịnh không hề né tránh ánh mắt bà ta, thậm chí còn mỉm cười, nhìn bà ta hỏi: "Dì Triệu chắc không phải vì hôm qua không được ăn sơn trà nhà quê nên trong lòng vẫn còn giận đấy chứ." Nói xong, cô nhìn về phía chiếc váy đỏ, tiếp tục nói: "Bốn cái cúc xấu xí trước ngực, lại còn phối với cái thắt lưng quê mùa như vậy, tôi nói 'cũng được' là đã nâng nó lên rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-38-mua-vay-do-di-xem-mat.html.]
"Cô biết cái gì mà biết, đây là kiểu dáng mới nhất ở đây đó, cô mua nổi không? Cứ đứng đó mà bình phẩm vớ vẩn! Cũng không sợ người ta cười chê." Triệu Thúy Lan cười nhạo một tiếng, lườm nguýt, vẻ mặt đầy khinh thường người khác.
Hạ Thanh Nịnh liếc nhìn Triệu Thúy Lan một cái, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Tôi vì sao phải mua? Xấu xí thì thôi, lại còn khó mặc, vừa ra mồ hôi là dính vào người, dính một chút mưa là hỏng ngay, vừa bức bối vừa nóng nực, một chút cũng không thông thoáng..."
"Cô đừng có nói bậy!" Triệu Thúy Lan lập tức cắt ngang lời cô, vẻ vênh váo tự đắc ban nãy lập tức biến mất, thậm chí có chút chột dạ.
Những gì Hạ Thanh Nịnh nói đều đúng cả, chiếc váy này nhìn thì đẹp, nhưng những người mua rồi, đều phản ánh tất cả những vấn đề Hạ Thanh Nịnh vừa nói.
Bên cạnh, Mạch Miêu nghe mà ngây người, có chút nghi hoặc nhìn Hạ Thanh Nịnh hỏi: "Cậu nói thật sao? Mấy chị em đồng nghiệp của tớ vẫn đang tiết kiệm tiền, nói là muốn mua đó."
Hạ Thanh Nịnh đang định nói chuyện, một bóng dáng màu hồng bỗng nhiên đi tới, nhìn cô khinh miệt nói: "Thật buồn cười, cô cũng không nhìn xem ngày thường cô đều mặc cái gì? Cứ mấy bộ quần áo xấu xí đó mặc đi mặc lại mấy năm, cô có thể biết cái gì tốt, cái gì không tốt chứ?"
Người nói chuyện chính là Hà San San, hôm nay cô ta trang điểm rất kỹ lưỡng, khuôn mặt đen sạm, đánh lớp phấn nền dày cộp, dưới hàng lông mày thô là một mảng lớn phấn mắt màu xanh lam, má hồng đậm cộng thêm son môi dày cộm. Cả khuôn mặt trong mắt Hạ Thanh Nịnh, quả thực không nỡ nhìn.
"Oa, San San hôm nay trang điểm thật là thời thượng." Triệu Thúy Lan vội vàng lên tiếng khen ngợi, nói xong còn không quên hạ thấp Hạ Thanh Nịnh đứng bên cạnh: "Không như mấy con nhỏ nhà quê, không hiểu còn muốn ra vẻ hiểu biết."
Hà San San được khen đến nở mũi, dùng cái thân hình chắc nịch của mình đẩy mạnh Hạ Thanh Nịnh và Mạch Miêu ra phía trước, khinh miệt nói: "Không mua thì tránh ra, đứng chắn đường người khác làm gì?"
"Cô chen lấn cái gì?" Mạch Miêu và Hà San San vốn không ưa nhau, bị chen lấn tự nhiên không vui, tiếp tục nói: "Chúng tôi là người xem trước, cô có hiểu thứ tự trước sau không hả?"
"Đến trước thì sao, các cô có mua không?" Hà San San cười nhạo một tiếng, khinh miệt hỏi.
"Sao cô biết chúng tôi không mua?" Mạch Miêu trả lời, rõ ràng có chút không tự tin, nhưng lại không muốn mất mặt trước Hà San San.
"Vậy thì cô cứ trả tiền đi, hai mươi tệ đấy." Hà San San đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn Mạch Miêu hỏi: "Cô có không?"
Mặt Mạch Miêu thoáng chốc thay đổi, cô ấy đâu có nhiều tiền như vậy, cho dù có, cũng tiếc không dám lấy hết ra mua một bộ quần áo chứ.
"Không có tiền thì còn nói gì thứ tự trước sau." Hà San San càng thêm đắc ý, nhìn về phía Triệu Thúy Lan hào hứng nói: "Dì Triệu, chiếc váy này cháu mua, giúp cháu lấy một chiếc mới ra."
Nói xong liền từ trong túi móc ra hai tờ Đại Đoàn Kết (tiền giấy 10 tệ), còn cố ý vẫy vẫy trước mặt Mạch Miêu.
Nhìn Hà San San đắc ý dào dạt, Mạch Miêu trong lòng nghẹn một cục tức, nhưng không thể trút ra được. Đây là lần đầu tiên cô ấy bị Hà San San làm cho tức mà không thể phản kháng. Đang bực bội, bỗng nhiên nghe thấy Hạ Thanh Nịnh bên cạnh vẻ mặt khẳng định nói: "Ừm, không tồi, chiếc váy này quả thực rất hợp với khí chất của cô."
Nghe cô nói vậy, tâm trạng Mạch Miêu càng không tốt, Hà San San đã kiêu ngạo đến vậy rồi, sao cô ấy còn khen Hà San San chứ. Ngay lúc cô ấy không kìm được muốn phản bác, giây tiếp theo liền nghe thấy Hạ Thanh Nịnh nói: "Trang điểm của cô lại hợp với chiếc váy này, ừm, thật sự là... xấu đến có ý nghĩa khác."
Hà San San vốn còn đang đợi cô ngưỡng mộ khen mình, nghe xong lời này lập tức không bình tĩnh nữa, quát lên: "Cô nói ai xấu! Tôi thấy cô chính là đang ghen tị." Cô ta trợn trắng mắt, nhìn Hạ Thanh Nịnh hỏi ngược lại: "Nói tôi trang điểm không tốt, cô có biết trang điểm không? Nói váy của tôi không tốt, cô có chịu bỏ tiền mua không?"