Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 36: Môi khẽ lướt qua cổ anh
Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:46:47
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô không rảnh lo anh có đang cởi quần áo hay không, trực tiếp bước vào, nhìn Lục Kinh Chập, lo lắng hỏi: "Tay anh..." Dừng một chút, cô tiếp lời: "Là vừa rồi cứu em nên bị ngã phải không?"
Áo sơ mi của Lục Kinh Chập đang cởi dở, để lộ cánh tay rắn chắc với đường nét cơ bắp rõ ràng, vai và lưng rộng lớn, săn chắc, dường như có vô vàn sức mạnh.
Thấy Hạ Thanh Nịnh bước vào, anh cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay khó chịu. Trước đây ở đơn vị dã chiến, anh thường xuyên đổ máu, bị thương, đều là y tá nữ trong đơn vị xử lý, đã thành quen rồi.
Chỉ nghe anh bình tĩnh đáp lời, sau đó tiếp tục cởi quần áo.
Thấy anh cởi quần áo bằng một tay có chút bất tiện, Hạ Thanh Nịnh do dự một chút, tiến lên một bước nói: "Em giúp anh nhé."
Thấy anh không phản đối hay khó chịu, Hạ Thanh Nịnh giơ tay giúp anh cởi áo sơ mi. Khi cởi tay áo, cô đặc biệt cẩn thận. Lúc chiếc áo sơ mi hoàn toàn được cởi ra, Hạ Thanh Nịnh ngây người.
Chỉ thấy trên vai trái anh có một vết sẹo rất dài, uốn lượn từ cổ kéo dài xuống đến vai. Có thể do giới hạn của thiết bị y tế và kỹ thuật khâu vá thời đó, vết sẹo trông rất đáng sợ, nổi bật một cách đột ngột trên làn da trắng nõn.
Thấy cô mãi không động đậy, Lục Kinh Chập ý thức được điều gì đó, mở miệng trầm giọng hỏi: "Bị dọa à?"
Hạ Thanh Nịnh từ trạng thái sốc phản ứng lại, vội vàng vẫy vẫy tay. Vẫy xong mới nhận ra anh đang quay lưng lại với mình, căn bản không nhìn thấy, cô vội trả lời: "Không có."
Trước đây, cô chỉ thấy những quân nhân đổ máu, bị thương, hy sinh cao cả trên sách giáo khoa hoặc phim ảnh, truyền hình. Bây giờ tận mắt nhìn vết sẹo trên người anh, cô mới thực sự hiểu rõ tinh thần cao thượng và vĩ đại của họ.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vết sẹo đó một chút cũng không đáng sợ hay dữ tợn, đây là tấm bia anh hùng đáng kính của anh, cũng là huân chương bất hủ của anh.
Hạ Thanh Nịnh không kìm được giơ tay, nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo nổi lên đó. Động tác của cô rất nhẹ, như sợ làm anh đau, giọng nói khàn khàn, từ đáy lòng tán dương: "Các anh thật lợi hại! Thật đáng nể!"
Khi tay cô chạm vào làn da Lục Kinh Chập, anh bất giác khựng lại một chút. Bàn tay cô mềm mại, làn da hơi lạnh, cứ thế nhẹ nhàng di chuyển trên da thịt anh, mang theo một cảm giác xao động.
Lúc này, tâm cô tĩnh như nước, một vẻ thành kính, nhưng anh lại bất thường khô nóng, lòng xao động.
Vừa lúc anh nhịn xuống ý muốn quay người nắm lấy tay cô, Hạ Thanh Nịnh cuối cùng cũng dừng lại. Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy khuỷu tay anh bị trầy một mảng da khá lớn, vết trầy xước rõ ràng, m.á.u vẫn chưa ngừng chảy, tiếp tục rỉ ra ngoài.
Không ngờ anh bị thương nặng như vậy, vừa rồi lại không thấy anh rên một tiếng nào. Nếu anh không cứu cô, đã không ra nông nỗi này.
Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Nịnh vô cùng áy náy, nhìn anh thành khẩn nói: "Em xin lỗi, làm anh bị thương rồi."
"Không sao." Lục Kinh Chập trầm giọng đáp, dừng một chút, như đang an ủi cô: "Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại."
So với việc trên chiến trường động một chút là gãy tay gãy chân thì chỉ xước da một chút, theo anh, quả thực là vết thương nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa.
Cô càng nói vậy, Hạ Thanh Nịnh càng cảm thấy áy náy, khẽ nói với anh: "Em giúp anh xử lý một chút nhé." Nói xong liền mở tủ bên cạnh, lấy bông cồn và băng gạc ra.
Lục Kinh Chập có chút bất ngờ, trong nhà vậy mà còn có những thứ này.
Thật ra vết thương nhỏ này, anh thường ngày sẽ không để ý tới, rất nhanh cũng có thể tự khỏi, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời và vẻ mặt áy náy của Hạ Thanh Nịnh, lời từ chối liền không thốt ra được.
"Có thể hơi đau một chút, anh nhịn nhé." Hạ Thanh Nịnh dùng bông tăm chấm cồn, cúi người từ từ giúp anh lau. Sợ anh đau, cô còn vừa nhẹ nhàng thổi thổi cho anh.
Lục Kinh Chập cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nghiêng của cô. Chỉ thấy cô chuyên chú và cẩn thận, chiếc mũi nhỏ thanh tú hơi hếch lên, đôi môi cong cong khẽ mím chặt, trông vô cùng đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-36-moi-khe-luot-qua-co-anh.html.]
Cồn bôi lên vết thương, vốn rất xót, nhưng dưới những hơi thổi của cô, dường như không đau chút nào. Khoảnh khắc này, tim Lục Kinh Chập bỗng đập thình thịch, một cảm giác rung động chưa từng có lập tức truyền khắp toàn thân, cơ thể anh bất giác rùng mình một chút.
"Xin lỗi nhé, làm anh đau rồi." Hạ Thanh Nịnh nghĩ là do mình, vội vàng xin lỗi.
Lục Kinh Chập cố gắng kiềm chế cảm xúc, quay mặt đi, không nhìn cô nữa, khàn giọng nói: "Không sao."
Một lát sau, Hạ Thanh Nịnh cuối cùng cũng xử lý xong. Dán băng gạc xong, cô ngồi dậy, thu dọn đồ đạc xong xuôi, quay đầu liền thấy Lục Kinh Chập đang lấy một chiếc áo sơ mi từ tủ quần áo, đang mặc vào người. Động tác của anh rất mạnh bạo, hoàn toàn không để ý đến cánh tay vừa mới bị thương.
Hạ Thanh Nịnh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng, sợ anh làm vết thương mình vừa băng bó cẩn thận bị rách ra, vội chạy đến bên cạnh anh, đỡ lấy tay anh, vội vàng nói: "Anh đừng cử động mạnh quá, để em giúp anh."
Lục Kinh Chập đã mặc xong một bên tay áo, thấy Hạ Thanh Nịnh muốn giúp mình mặc áo, anh rất không quen, giọng nói vững vàng: "Không cần, không yếu ớt đến vậy."
Nói xong, anh tự mình vươn tay mặc nốt bên còn lại. Có lẽ vì quen với sự thô ráp trong quân đội, theo anh, chịu chút thương tích này chẳng đáng kể gì.
Thấy anh đã mặc xong áo, Hạ Thanh Nịnh nhìn ngó trái phải, may mà không làm tuột băng gạc đã băng bó cẩn thận, cuối cùng cũng yên tâm. Thấy anh lại định giơ tay cài cúc áo, cô vội nói: "Để em giúp anh cài."
Lần này cô hành động nhanh hơn anh một bước.
Cài cúc áo cần phải gập khuỷu tay lại, tuy cô biết anh rất giỏi nhịn đau, dù có đau đến mấy cũng không rên một tiếng, nhưng nhịn được không có nghĩa là không đau. Mình có thể giúp được thì giúp một tay thôi.
Từ lúc nhìn vết sẹo trên người anh, trong lòng cô bỗng nhiên có một loại tình cảm khác lạ, không phải là yêu thích hay ngưỡng mộ gì cả, chỉ là sự cảm động và kính nể thuần túy.
Những người lính như họ đã lặng lẽ cống hiến rất nhiều cho nhân dân, bây giờ cô, một "nhân dân", cũng nên làm chút gì đó trong khả năng của mình cho anh.
Những ngón tay cô trắng nõn như măng xuân, từ chiếc cúc cuối cùng nghiêm túc cài lên. Ánh mắt ban đầu chú ý vào cúc áo, lại vô tình thoáng nhìn thấy vùng eo bụng của anh.
Chỉ thấy eo anh thon gọn mà săn chắc, cơ bụng rõ ràng từng múi, đường cong nhân ngư tuyến mượt mà, kéo dài xuống, lộ ra vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Dù không nhìn mặt, dáng người như vậy cũng đủ để anh làm mê mẩn một đám các cô gái ở thời hiện đại, huống chi khuôn mặt anh lại xuất sắc đến vậy.
Hạ Thanh Nịnh, người ban đầu không có một chút tà niệm nào, chỉ nghĩ giúp anh cài cúc áo, giờ phút này mặt cũng bất giác hơi nóng lên.
Điều này cũng không trách cô, dáng người tuyệt vời đến mức đó, người bình thường nào mà chịu nổi chứ.
Phiêu Vũ Miên Miên
Lục Kinh Chập cũng là lần đầu tiên được người khác chăm sóc tỉ mỉ như vậy, có chút không được tự nhiên, cơ bắp bất giác bắt đầu căng cứng.
Sau khi căng cứng, cơ bắp càng trở nên rõ ràng và mượt mà, thậm chí có thể nhìn rõ từng đường nét.
Trước bữa tiệc thị giác hiếm có này, Hạ Thanh Nịnh lại phải giả vờ bình tĩnh, thật sự là quá khó cho cô.
Chỉ thấy những ngón tay cô thoăn thoắt giúp anh cài cúc áo, từ bụng lên đến eo, rồi đến ngực, cuối cùng là xương quai xanh, cuối cùng cũng cài xong chiếc cúc trên cùng.
Lục Kinh Chập có chút không tự nhiên nói một tiếng "Cảm ơn". Hạ Thanh Nịnh vừa định nói không cần, liền phát hiện trên tóc anh có một cọng cỏ, chắc là dính vào lúc nãy ngã xuống đất, không suy nghĩ gì liền tiến lên một bước, giơ tay muốn giúp anh gỡ ra.
Cô đột nhiên đến gần làm Lục Kinh Chập có chút bất ngờ. Cơ thể anh, chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân mật với nữ giới, bản năng lùi lại một bước.
Anh cao lớn, Hạ Thanh Nịnh chỉ có thể kiễng chân, vươn tay mới với tới đỉnh đầu anh. Anh đột nhiên lùi lại, làm cơ thể cô lập tức mất thăng bằng, trực tiếp bổ nhào vào người anh.
Đôi tay cô ôm lấy anh, đồng thời môi cũng khẽ lướt qua cổ anh.