Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 340: Ngậm Máu Phun Người
Cập nhật lúc: 2025-07-12 14:49:21
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy Chu Uyển Như xong câu đó, sắc mặt ngưng trọng đến bên cạnh Mạc Nhã, cô với ánh mắt đau khổ, :
“Con bé lớn…”
“Đồng chí Chu chắc vẫn , Mạc Nhã đổi tên từ nhiều ngày !” Hạ Thanh Nịnh một bên mở miệng nhắc nhở.
Sau khi xong lời Chu Uyển Như , Hạ Thanh Nịnh dự cảm bà khéo léo biện bạch, tìm lý do để lấp l.i.ế.m câu chuyện .
Sở dĩ những lời , là nhắc nhở bà rằng, con riêng mặt , còn như đây nữa, thể tùy ý bà nắm trong lòng bàn tay. Đồng thời cũng cho những xung quanh , Chu Uyển Như, kế , cũng giống như vẻ bề ngoài quan tâm Mạc Nhã.
“Ồ, gọi con bé lớn quen .” Chu Uyển Như vô cùng tự nhiên, hề chút chột , về phía Mạc Nhã :
“Mạc Nhã, cha cháu hôm nay là giúp cháu rút đơn. Cô cũng cháu trong lòng dễ chịu, thậm chí oán hận cha cháu. Vốn dĩ chuyện chúng cho cháu, sợ cháu gánh nặng tâm lý, nhưng cháu hiểu lầm cha cháu như , cô mà cũng thấy đau lòng cho ông …”
Nói đến đây, trong mắt bà toát vẻ vô cùng bi thương, bi thương đồng thời còn kèm theo ủy khuất.
Đợi đều chú ý, bà mới tiếp tục :
“Khi cháu mới đến quân đội, ốm nặng một trận. Lúc đó cha cháu và cô ở bệnh viện trực vài ngày, lúc nghiêm trọng nhất, cháu thậm chí chuyện thở dốc cũng khó khăn. Sau nhờ chúng chăm sóc mới dần dần chuyển biến hơn một chút, chuyện cháu tổng sẽ quên chứ…”
“Lúc cháu đến thì sinh bệnh một trận.” Mạc Nhã đúng sự thật trả lời, lập tức giải thích:
“ cháu nhớ rõ, bác sĩ cháu là do đến khí hậu hợp nên mới gây .”
Mấy năm nay kế mặt khác giả bộ bụng, giả vờ yếu đuối, nhưng trong nhà các loại khắt khe, chèn ép . Tính cách và hành động của bà , Mạc Nhã sớm hiểu rõ.
________________________________________
Cho nên bà những lời , Mạc Nhã lập tức ý thức , bà dùng lý do sức khỏe của , để hợp lý hóa việc bọn họ giúp rút đơn, cho nên lập tức giải thích, để tránh bà đánh lạc hướng .
“Đó chỉ là để cháu khuây khỏa, chúng mới bảo bác sĩ với cháu như .” Chu Uyển Như thẳng mắt Mạc Nhã, đó tiếp tục :
“Thật lúc đó cháu viêm cơ tim.” Nói đến đây bà về phía đám đông xung quanh :
“Mọi thể hiểu rõ bệnh , viêm cơ tim thể việc quá sức. Cháu xem mấy năm nay, chúng bắt cháu việc nặng nhọc gì ?
Cháu thi đậu Đoàn Văn công, chúng đều vui mừng cho cháu, nhưng Đoàn Văn công mỗi ngày đều huấn luyện, thường xuyên còn đến nơi khác biểu diễn. Cha cháu cũng vì sức khỏe của cháu mà suy nghĩ, sợ cháu chịu nổi, mới giúp cháu xử lý việc rút đơn.
Mấy năm nay cha cháu vẫn luôn giấu cháu chuyện , chính là hy vọng cháu vì sức khỏe mà tự ti, ngờ cháu xuyên tạc ý của ông như . Cháu , những lời cháu đó, từng câu từng chữ đều đang đ.â.m tim ông đấy!”
Hạ Thanh Nịnh ngờ Chu Uyển Như biện bạch tinh vi đến thế. Lý do bà đưa , ngoài hề lộ liễu, thậm chí còn tạo dựng trong lòng một hình tượng cha vĩ đại. Thật là một cái miệng khéo léo như hoàng kim!
Phiêu Vũ Miên Miên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-340-ngam-mau-phun-nguoi.html.]
Để để đánh lạc hướng, Hạ Thanh Nịnh vội vàng tiến lên giải thích:
“Đồng chí Chu, cô Mạc Nhã từng viêm cơ tim, thể việc nặng đúng ? theo , mấy năm nay ở nhà các cô, nấu cơm, rửa bát, trông trẻ đều là Mạc Nhã . Sau con trai các cô lớn, cần trông, Mạc Nhã những việc nhà, còn bệnh viện trợ cấp gia đình, điều với lời cô thể việc nặng, chẳng tự mâu thuẫn ?”
“ , và Mạc Nhã ăn cơm ở nhà Thanh Nịnh, đường về đụng Mạc Trăn Trăn. Mạc Trăn Trăn còn mặt công chúng, quở trách Mạc Nhã về nhà nấu cơm, còn cô nên trâu ngựa trong nhà các cô nữa.” Hạ Cốc Vũ một bên cũng vội vàng tiến lên .
Nghe xong lời “lên án” của hai , Chu Uyển Như hề hoảng loạn, tiếp tục giải thích:
“Mạc Nhã quả thật vô cùng cần mẫn, để giảm bớt gánh nặng cho chúng , trong nhà luôn đảm đang việc nhà. thấy những việc đều mệt, lo lắng cháu cảm thấy xem cháu là ngoài, cho nên liền ngăn cản.” Nói đến đây, bà đầu về phía Mạc Nhã bên cạnh, vẻ mặt chân thành tiếp tục :
“Nếu cháu cũng cảm thấy cô đang ngược đãi cháu, áp bức sức lao động của cháu, những việc , cô đều sẽ để cháu nữa.”
Nghe xong lời Chu Uyển Như , dường như đều chút thông cảm cho bà , thậm chí còn cảm thấy bà kế cũng .
Thấy bà đổi trắng đen như , vô sỉ giả nhân giả nghĩa, Mạc Nhã một bên cuối cùng cũng nhịn , những uất ức, thất vọng, phẫn nộ tích tụ nhiều năm trong lòng đều bùng phát tại khắc . Chỉ thấy cô một bước vượt đến mặt Chu Uyển Như, lớn tiếng :
“Bà bậy bạ, căn bản bệnh! Những năm gần đây, ở trong nhà sống như một đứa ở , các quát mắng, các căn bản coi là nhà. Cha đánh chính là vì chịu nhường danh ngạch Đoàn Văn công cho Mạc Trăn Trăn!”
“Phản mày, chuyện với mày như !” Mạc Kiến Quốc một bên thấy Mạc Nhã cũng dám chống đối Chu Uyển Như, lập tức lớn tiếng răn dạy.
“Bà , các tính kế, c.h.ế.t ở nông thôn.” Nói đến đây, Mạc Nhã cảm xúc trở nên kích động, Mạc Kiến Quốc lớn tiếng chất vấn:
“Lúc ông và còn ly hôn ở bên phụ nữ đúng ? Nếu như , Mạc Trăn Trăn chỉ nhỏ hơn chín tháng…”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Mạc Kiến Quốc sắc mặt đột nhiên đổi, hét lớn một tiếng, cắt ngang lời Mạc Nhã:
“Con nhóc hoang dại mày điên ? Còn dám bậy, xem tao đánh c.h.ế.t mày!” Khi chuyện, tay ông giơ lên.
Một bên Chu Uyển Như lập tức tiến lên một bước, kéo ông , bất động thanh sắc lắc đầu với ông , đó đầu về phía Mạc Nhã, vẻ mặt vô cùng đau khổ:
“Trăn Trăn thể chỉ nhỏ hơn cháu chín tháng, sổ hộ khẩu ghi rõ ràng, nó nhỏ hơn cháu gần 2 tuổi. Con bé lớn cháu thể vì trong lòng khí mà cứ như bôi nhọ chúng ! Cháu 12 tuổi chúng đón cháu về bên cạnh, tận tâm tận lực chăm sóc cháu 12 năm, bây giờ cháu những lời , cũng quá chúng lạnh lòng.”
“Sinh nhật sổ hộ khẩu sinh nhật thật của Mạc Trăn Trăn…” Mạc Nhã còn cố gắng theo lý, nhưng Mạc Kiến Quốc một nữa cắt ngang. Chỉ thấy ông khuôn mặt khô quắt, ánh mắt trở nên âm hiểm:
“Đủ con nhóc hoang dại, mày nếu cảm thấy ở trong nhà uất ức, tao thể bây giờ liền đưa mày về quê.”
Lời trắng trợn lộ ý đe dọa. Mạc Nhã hôm nay náo loạn đến mức , nhà họ Mạc chắc chắn thể ở nữa. Chỉ thấy cô ngẩng đầu, mặt mang theo sự kiên cường từng :
“Không cần ông đuổi, sẽ ! Cái nhà đó sớm ở !”
Nghe xong lời cô , Chu Uyển Như một bên vội vàng kéo tay cô :
“Nói gì mà lời giận dỗi, trong nhà ở yên , cháu ? Cha cháu hôm qua đánh cháu, cũng là vì cháu những lời ngỗ nghịch đó. Cháu mắng cô là hồ ly tinh, mắng Trăn Trăn là con hoang thì tính, cháu còn mắng cha cháu vô tình vô nghĩa, c.h.ế.t tử tế, cháu những lời , ai xong mà tức giận?”