Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 26: Bằng Chứng Đến Rồi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:46:23
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không phải ngại có quá nhiều người ở đây, Hạ Thanh Nịnh nhất định sẽ lập tức vỗ tay tán thưởng người đàn ông trước mặt. Anh ta thật sự quá sức mạnh!

“Tiền lương gì cơ ạ?” Lục Lập Đông vẻ mặt khó hiểu.

“Ôi chao, Lập Đông con ơi, em con đúng là chẳng thèm nhớ chút nào đến cái công mẹ đã vì cái nhà này đâu, trong lòng nó chỉ có tiền thôi…” Vương Minh Phương thấy Lục Kinh Trập muốn mình trả tiền, lại bắt đầu bài ca đạo đức.

Trong chốc lát, tiếng nói chuyện, tiếng khóc lóc, tiếng bàn tán… liên miên không dứt.

Đúng lúc sân đang náo loạn, một giọng đàn ông trầm ổn vang lên:

“Làm ầm ĩ gì vậy?”

Theo tiếng nói dừng lại, Lục Bách Xuyên bước vào sân. Ông là một trí thức nho nhã, trông không uy nghiêm lắm, nhưng là chủ nhà, lời nói của ông cũng tự mang trọng lượng.

Cuối cùng người chủ sự cũng về rồi, Hạ Thanh Nịnh nhẹ nhõm thở phào. Tiền lương trước kia của nguyên chủ, giờ Vương Minh Phương không trả cũng không được.

Nhìn đầy sân người cùng Vương Minh Phương đang khóc sướt mướt, Lục Bách Xuyên nhíu mày, hỏi:

“Chuyện gì thế này?”

Hạ Thanh Nịnh chủ động tiến lên, kể lại sự việc một lần. Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Lục Bách Xuyên nhìn về phía Vương Minh Phương nói:

“Thanh Nịnh, đưa sổ sách cho tôi xem.”

Vương Minh Phương cầm cuốn sổ sách trong tay, mãi một lúc lâu mới không tình nguyện mà giao ra.

Lục Bách Xuyên cúi đầu lật xem sổ sách, mãi đến tờ cuối cùng, xem xét kỹ lưỡng xong, mới mở miệng hỏi:

“Mấy năm nay Thanh Nịnh tổng cộng gửi 478 đồng ở chỗ bà, nếu bây giờ con bé muốn tự mình bảo quản, bà đi lấy tiền ra trả lại cho nó đi.”

Vương Minh Phương vừa nghe đã nóng nảy, bảo bà ta một lúc ói ra nhiều tiền như vậy, quả thật còn khó chịu hơn g.i.ế.c bà ta, vội vàng biện giải:

“Không phải, ông Lục ông không biết đâu, tiền của mấy đứa nhỏ tôi đều để chung một chỗ làm chi phí trong nhà. Ông xem máy may, đài, rồi cả chiếc xe đạp này đều là tôi bỏ tiền ra mua…”

“Thím ơi, thím có phải nhớ lầm rồi không? Cái đài trong nhà là của hồi môn của chị dâu cả, máy may là năm ngoái cháu được bình chọn là nữ công ưu tú, xưởng thưởng đấy ạ.” Hạ Thanh Nịnh trực tiếp vạch trần lời nói dối của bà ta, nói có sách mách có chứng.

“Thế còn chiếc xe đạp thì sao? Chiếc xe đạp đó chắc chắn là tôi bỏ tiền ra mua chứ, mấy trăm đồng đấy.” Vương Minh Phương nắm lấy chút cơ hội cuối cùng, phản bác.

Hạ Thanh Nịnh nhìn về phía bà ta, giả vờ vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

“Nhưng mà xe đạp cháu có đi lần nào đâu! Cũng muốn cháu bỏ tiền ra sao?”

“Xe thì cứ đặt ở đó thôi, tôi đâu có nói không cho con đi đâu, thôi được rồi, sau này thì cho con đi đấy.” Nói rồi Vương Minh Phương quay đầu nhìn về phía Hà San San:

“San San, mau đưa chìa khóa cho Thanh Nịnh.”

________________________________________

Khóe môi Hạ Thanh Nịnh cong lên một nụ cười mỉa mai, người này đúng là quá trơ tráo mà, đem một chiếc xe đạp cũ nát, nói thành mấy trăm đồng, bây giờ lại còn muốn dùng chiếc xe nát này để bịt miệng mình, nghĩ cũng hay thật.

Lúc này Hà San San đã đi tới, tâm bất cam tình bất nguyện mà móc chìa khóa xe ra đưa đến trước mặt Hạ Thanh Nịnh.

Hạ Thanh Nịnh không nhận, nhìn Vương Minh Phương cười nhạt một chút, sau đó nói:

“Thím ơi, tôi xem thôi khỏi đi.”

“Con xem đấy, không phải thím không cho con đi, là chính con không đi đấy thôi.” Vương Minh Phương lập tức nắm lấy cơ hội nói.

Hạ Thanh Nịnh giơ tay chỉ vào góc sân, quay đầu nhìn về phía Vương Minh Phương nói:

“Anh Kinh Trập mua cho tôi một chiếc mới rồi, tôi không đi xe của thím đâu.”

Vương Minh Phương và Hà San San theo ngón tay Hạ Thanh Nịnh nhìn lại, lúc này mới phát hiện trong một góc sân đậu một chiếc xe đạp mới toanh, cái hình chim “Phượng Hoàng” sặc sỡ trên xe, dưới ánh hoàng hôn càng thêm chói mắt.

Vương Minh Phương vẻ mặt bất ngờ, còn Hà San San thì tràn đầy ánh mắt hâm mộ và ghen tị.

Lục Kinh Trập vậy mà lại mua xe đạp cho nàng, lại còn là xe Phượng Hoàng!

“Đừng nói nữa, đi lấy tiền ra trả lại cho Thanh Nịnh đi.” Lục Bách Xuyên lại lần nữa lên tiếng.

Hiện tại Vương Minh Phương không có bất cứ lý do gì để chiếm đoạt tiền của nguyên chủ mà không chịu trả, chỉ thấy bà ta cực kỳ không tình nguyện mà đi vào trong phòng.

Hơn nửa ngày sau mới lề mề đi ra, trong tay cầm một xấp tiền mặt, đưa đến trước mặt Hạ Thanh Nịnh, lại đổi sang vẻ mặt hòa ái quen thuộc:

“Thanh Nịnh con ơi, thím trên người cũng chỉ có nhiêu đây thôi, con cứ cầm trước đi, số còn lại thím sẽ đưa con sau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-26-bang-chung-den-roi.html.]

Ánh mắt Hạ Thanh Nịnh lướt qua số tiền trong tay bà ta, những tờ mười đồng xếp chồng lên nhau, trông có vẻ mỏng dính một xấp, phỏng chừng cũng chỉ khoảng hơn một trăm đồng.

Lấy chút này mà muốn đánh đổi mình sao?

Cái mụ đàn bà xảo quyệt này quả nhiên sẽ không sảng khoái trả tiền, miệng bà ta nói “sau này”, phỏng chừng không có “sau này” đâu. Hôm nay nếu không bắt bà ta trả hết, sau này e là không có cơ hội nữa.

Chỉ thấy Hạ Thanh Nịnh giấu đi nụ cười bên môi, giả vờ nghi hoặc mà nói:

“Chìa khóa két tiền của thím chẳng phải ở trên cổ thím sao? Sao lại không có tiền được?” Sau đó như thể nghĩ đến điều gì, nàng sốt ruột nói:

“À, không lẽ két tiền của thím cũng bị trộm rồi, để cháu giúp thím lấy ra, thím mở ra xem thử đi.” Nói rồi làm bộ định đi vào phòng.

Vương Minh Phương này tâm tư đặc biệt nặng, chưa bao giờ có thói quen gửi tiền ở ngân hàng, chỉ biết cất giữ bên mình, như vậy sờ thấy được, bà ta mới yên lòng.

Mỗi lần nguyên chủ đưa tiền cho bà ta, bà ta đều cất vào chiếc rương gỗ nhỏ trong tủ quần áo ở phòng mình. Vì cảm thấy nguyên chủ không dám có ý nghĩ gì, thỉnh thoảng lúc cất tiền cũng không tránh nàng, cho nên nàng rất rõ tiền của bà ta để ở đâu.

Vương Minh Phương vừa nghe Hạ Thanh Nịnh muốn đi lấy két tiền của mình, liền lập tức cuống quýt, vội vàng mở miệng nói:

“Ôi chao, con xem cái trí nhớ của thím này, sao lại quên mất chuyện này chứ.” Bà ta đâu muốn để người khác biết mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nói rồi vội vàng tiến lên kéo lại Hạ Thanh Nịnh:

“Thím bây giờ đi lấy cho con ngay đây.” Nói xong liền vội vàng đi vào phòng.

Qua một lúc lâu Vương Minh Phương mới từ trong phòng đi ra, kiểm soát tốt vẻ mặt, cười đưa tiền cho Hạ Thanh Nịnh:

“Thanh Nịnh con ơi, thím trước giờ không hề nghĩ đến chuyện muốn tiền của con đâu, tất cả đều là tấm lòng tốt của thím, sợ con trẻ người non dạ tiêu xài bừa bãi, mới giúp con cất giữ. Con xem, 478 đồng, một đồng cũng không thiếu, tất cả ở đây hết rồi.”

Quả nhiên gió chiều nào theo chiều ấy vẫn phải là Vương Minh Phương. Thấy sự việc hoàn toàn không có đường cứu vãn, bà ta lại bày ra vẻ mặt hào phóng và rộng lượng.

Hạ Thanh Nịnh giơ tay định lấy xấp tiền từ tay Vương Minh Phương, đối phương nhìn chằm chằm nàng, trên mặt vẻ mặt cười của người mẹ hiền, nhưng ngón tay lại đang âm thầm so kè, không chịu buông ra, có thể thấy được số tiền này bà ta trả lại không cam lòng đến mức nào.

Hạ Thanh Nịnh trên mặt treo nụ cười vừa nói “Cảm ơn thím” vừa dùng sức giật xấp tiền về.

Trong tay cầm một xấp tiền nặng trĩu, Hạ Thanh Nịnh chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng vui sướng.

“Thanh Nịnh tiền lương của con bây giờ đều đã trả rõ ràng cho con rồi, con phải cất kỹ đấy, đừng một lát lại giống San San bị người ta lấy mất, ở chỗ thím thì không còn nữa đâu.” Vương Minh Phương âm dương quái khí nói.

Dù sao hôm nay bà ta chẳng những mất mặt còn mất cả tiền bạc, không trút chút bất mãn nào ra, cái cục tức trong lòng sao mà nuốt trôi được.

“Chỉ cần thím không còn để ý đến nó, thì nó sẽ không mất được đâu.” Hạ Thanh Nịnh cũng không thèm chấp nhặt với bà ta, trực tiếp đáp trả.

Nghe được mẹ mình nhắc đến chuyện mình mất tiền, Hà San San nhìn về phía số tiền trong tay Hạ Thanh Nịnh, bỗng nhiên bước lên trước mặt Hạ Thanh Nịnh nói:

“Mày bây giờ có nhiều tiền như vậy, mười đồng mày trộm của tao, cũng nên trả lại cho tao đi.”

Nàng vẫn không chịu từ bỏ, dù sao cũng là mười đồng bạc, không phải số nhỏ, nàng vất vả để dành hơn một tháng đó.

Sắc mặt Hạ Thanh Nịnh lạnh xuống, nàng không ngờ Hà San San đến bây giờ còn muốn tiếp tục vu oan mình, chỉ nghe nàng lạnh giọng nói:

Phiêu Vũ Miên Miên

“Vừa nãy tôi đã chứng minh rồi, tiền tôi mua đồ là anh Kinh Trập cho. Cô trước mặt nhiều người như vậy vu oan tôi, lăng mạ tôi, chẳng lẽ không nên nói lời xin lỗi với tôi sao?”

“Tiền của tao bị trộm, dựa vào đâu mà còn phải xin lỗi nhận lỗi với mày?” Hà San San vẻ mặt khinh thường, tiếp tục nói:

“Muốn tao xin lỗi mày cũng được, trừ phi mày đưa ra bằng chứng. Nếu mày có thể chứng minh tiền không phải mày trộm, đừng nói xin lỗi, muốn tao quỳ xuống xin lỗi cũng được.”

Nàng tin chắc Hạ Thanh Nịnh không thể đưa ra bằng chứng, nếu nàng có bằng chứng, đã sớm lấy ra rồi, còn sẽ nhẫn nhịn đến bây giờ sao?

“Tôi không cần cô quỳ xuống.” Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng nói, đôi mắt sáng lấp lánh ánh quang, chỉ nghe nàng tiếp tục nói:

“Chỉ cần cô trả lại cho tôi 28 thước phiếu vải mà cô đã lấy đi từ chỗ tôi mấy năm nay là được.”

Bắt nàng ta quỳ xuống đối với mình cũng chẳng có lợi gì, đến lúc đó lại mang tiếng khắc nghiệt, chi bằng làm thật.

Nàng hiện tại trong tay có tiền, chỉ thiếu phiếu vải, mà Hà San San vì mỗi tháng đều phải mua quần áo, cho nên ở chợ đen mua rất nhiều phiếu vải tích trữ.

“Trả thì trả.” Hà San San không do dự một giây liền đồng ý, sau đó lại nói với vẻ mặt vô lại:

“Nhưng nếu mày không đưa ra được bằng chứng, thì tức là mày trộm, mày phải trả lại tao mười đồng bạc.” Nói xong lại bổ sung một câu:

“Tao cho mày một ngày thời gian, sau một ngày, mày không có bằng chứng, thì trả tiền cho tao.”

Hà San San vừa nói xong, ngoài cổng viện đột nhiên truyền đến một giọng phụ nữ:

“Xin hỏi, giáo sư Lục có nhà không ạ?”

Hạ Thanh Nịnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóe môi hé lộ một nụ cười nhàn nhạt, thong thả nói:

“Không cần một ngày đâu, bằng chứng đến rồi.”

Loading...