Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 243: Đừng Tưởng Rằng Không Biết Tâm Tư Của Cô
Cập nhật lúc: 2025-07-07 14:55:05
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đến nhà họ Tô mới phát hiện Tô Dương vẫn còn ở bệnh viện. Theo lý mà , Tô Dương chỉ trẹo chân, hẳn là nghiêm trọng, vì vẫn còn ở bệnh viện, về.
Đến bệnh viện thăm cháu trai nhỏ, tiện tay , Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Trập liền ghé qua khu dịch vụ quân nhân , mua trái cây và một lọ đào hộp.
Vốn tưởng rằng chuyện tối qua, Thạch Á Mẫn sẽ đổi thái độ của , còn khắc nghiệt, trách móc Tô Dương như nữa.
điều khiến ngờ là, nàng dường như “quên đau khi lành sẹo”, thấy Tô Dương gì trở ngại, bắt đầu bé mắt.
“Tô Dương, nhịn con một ngày , bát canh xương hầm con rốt cuộc uống uống?” Thạch Á Mẫn trong tay bưng một bát canh màu trắng lớn, mặt đầy vẻ vui, lạnh giọng hỏi.
Tô Dương cúi đầu, dám Thạch Á Mẫn, nhỏ giọng : “Con khó chịu, uống .”
“Bây giờ mới khó chịu, đêm qua lúc đó, thấy con khó chịu?” Ánh mắt Thạch Á Mẫn lộ vẻ lạnh lẽo, xong mặt nàng đột nhiên lộ một nụ lạnh: “Tô Dương, con cảm thấy đêm qua con bỏ nhà , là thể dọa , liền cẩn thận mà cung phụng con?”
“Con bỏ nhà …” Tô Dương nhỏ giọng biện giải, nhưng lời còn xong, Thạch Á Mẫn đang tức giận ngắt lời: “Con bỏ nhà ? Vậy con cái gì mà mất tích? Mẹ cho con Tô Dương, đừng tưởng rằng con cái trò , liền so đo chuyện em gái con. Nó chính là do con mất, chuyện , ở chỗ , cả đời cũng qua , tìm thấy nó khi, con đều là tội nhân!”
Thạch Á Mẫn bắt đầu kích động, bàn tay đang bưng chén cũng vô thức run rẩy.
Mấy năm nay, Tô Dương vẫn luôn Tô Á Mẫn trách mắng tinh thần, sự áy náy trong lòng bao giờ giảm bớt, còn theo thời gian ngày càng tăng lên.
“Con , hôm qua con trốn trong xe, chỉ là từ đây ngoài, tìm em gái…”
Hôm qua xong lời , nghĩ đến những lời dì Tôn với , Tô Dương hạ quyết tâm nhất định tìm em gái trở về.
Cậu bé nghĩ kỹ , ngoài đó, liền đến ga xe lửa nơi em gái lạc để tìm. Cậu bé cũng sợ bọn buôn theo dõi , nếu theo dõi càng , bé liền thể trộn bọn buôn , như khả năng tìm thấy em gái sẽ lớn hơn.
đây là đơn vị quân đội, một đứa trẻ như bé căn bản thể ngoài. Suy nghĩ lâu, bé cuối cùng cũng cách, thể trốn trong xe tải quân dụng, xe tải cao lớn như , khẳng định sẽ phát hiện.
Nghĩ đến đây bé kích động, dường như chỉ cần , là thể tìm thấy em gái, thế nên cầm ảnh em gái, lập tức liền cửa.
Cậu bé bò xe tải, trốn thùng xe đó, trốn tránh trốn tránh liền ngủ . Những tìm bé nghĩ đến bé sẽ trốn trong xe tải, căn bản liền chỗ đậu xe mà tìm.
Đến sáng, chiến sĩ đến lái xe, khi kiểm tra định kỳ mới phát hiện bé.
Bị phát hiện, Tô Dương hoảng sợ, liền định nhảy xe bỏ chạy, nhưng xe quá cao, bé chú ý, nhảy xuống thì trẹo chân, liền đưa đến bệnh viện.
“Con tìm? Con khả năng đó, lúc mất em gái con .” Thạch Á Mẫn xong lời giải thích của con trai, cơn giận trong lòng cũng tan, tiếp tục lạnh mặt : “Tô Dương, cho con , con nếu lạc mất, chúng ai sẽ tìm con , con cứ chờ ở bên ngoài tự sinh tự diệt !”
Nói xong, nàng đẩy bát canh xương hầm trong tay đến mặt Tô Dương, dùng giọng điệu lệnh, lớn tiếng : “Uống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-243-dung-tuong-rang-khong-biet-tam-tu-cua-co.html.]
Mặc dù thời tiết lạnh, nhưng Tô Dương đêm qua ở trong xe tải cứng ngắc, gì che chắn, ngủ một đêm, cơ thể vẫn chút chịu nổi.
Buổi sáng lúc đó còn phản ứng gì, bây giờ liền cảm giác dày khó chịu, nhưng cố tình cảm thấy bé thương xương cốt, liền uống canh xương hầm bổ.
Nhìn bát canh xương hầm đầy dầu mỡ, Tô Dương thật sự một ngụm cũng uống , nhưng dám trái lòng của , chỉ thể nhận lấy, cứng da đầu, bưng chén lên, nhấp từng ngụm nhỏ mà uống.
“Nhanh lên uống, uống hết .” Thấy con trai uống chậm, Thạch Á Mẫn chút mất kiên nhẫn giục.
Theo lệnh của , Tô Dương chỉ thể uống hết một bát canh xương hầm lớn, nhưng uống xong đầy năm phút, bé liền cảm thấy dày đặc biệt khó chịu, lát liền nôn từng ngụm.
Lúc Thạch Á Mẫn mới chút nóng nảy, lập tức chạy ngoài tìm bác sĩ đến.
Bác sĩ là bạn của Thạch Á Mẫn tên là Hoàng Sắc Bình. Phía cô theo y tá chính là dì Tôn Lệ, mà Tô Dương trong miệng vẫn luôn đối xử với bé.
Hoàng Sắc Bình hơn ba mươi tuổi, trông cao bằng Thạch Á Mẫn, lớn lên xinh , toát vẻ tri thức trưởng thành. Còn Tôn Lệ phía nàng chỉ cao 1 mét 5, trông cũng bình thường, thuộc loại đặt đám đông là tìm thấy nữa.
Khi Thạch Á Mẫn gọi bác sĩ đến, Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Trập cũng lúc đến. Nhìn thấy đứa trẻ nôn mửa, cả hai đều chút sốt ruột.
Nhìn thấy Tô Dương nôn , Hoàng Sắc Bình liền hỏi bé mấy câu, dùng ống bệnh cho bé, đó với Thạch Á Mẫn: “Không gì trở ngại, chắc là cảm. Cho thằng bé ăn đồ thanh đạm thôi, đừng uống canh dầu mỡ.”
Thạch Á Mẫn mới đầu còn tưởng con trai kén ăn nên ăn canh, hiện tại bác sĩ , tuy ý thức trách nhầm con trai, nhưng vẫn tức giận với Tô Dương: “Cái thể trách ai? Nếu chính con rảnh rỗi việc gì chạy ngoài, thể trẹo chân ? Không trẹo chân, thể bắt con uống canh ?”
Trốn tránh trách nhiệm dường như thành thói quen của nàng , bất kể chuyện gì, nàng luôn thể tìm lý do, đẩy tất cả trách nhiệm cho khác, như bản sẽ cảm thấy áy náy.
“Cô giáo Thạch, nãy Tô Dương khó chịu, ăn canh, rõ ràng là cô nhất định bắt thằng bé uống, bây giờ uống nôn , cô trách thằng bé.”
Vừa nãy Tôn Lệ đến thuốc cho bệnh nhân khác, lúc thấy Thạch Á Mẫn đang ép Tô Dương ăn canh. Bây giờ nàng trách móc Tô Dương, thế nên lập tức giúp Tô Dương “bênh vực kẻ yếu”.
“ dạy dỗ con trai , cô xen cái gì miệng?” Thạch Á Mẫn vẫn luôn ưa Tôn Lệ, luôn cảm thấy nàng tâm thuật bất chính, đối với chồng là Tô Hướng Đông dụng tâm kín đáo, còn cố ý tiếp cận con trai . Hiện tại nàng “dạy dỗ” , tự nhiên sẽ khách khí với nàng .
Phiêu Vũ Miên Miên
Tôn Lệ tự cảm thấy lời lý, cũng ý định nể mặt Thạch Á Mẫn, hùng hồn : “Thằng bé tuy là con trai của cô, nhưng nó cũng là một con , nó tình cảm, cũng đau khổ. Con gái cô mất tích, cô liền đổ hết trách nhiệm lên đầu nó, ngược đãi nó như …”
“Ai ngược đãi nó, Tôn Lệ cô rõ ràng cho xem? Ai ngược đãi?”
Thạch Á Mẫn hai chữ “ngược đãi” lập tức liền nổi đóa, ngắt lời Tôn Lệ, hét lớn: “ đánh nó, dùng kim châm nó ? Cô chuyện là chịu trách nhiệm , há mồm là bừa!”
“Không nhất thiết dùng vũ lực mới là ngược đãi, cô mỗi ngày tinh thần chèn ép nó, nó lúc nào cũng ở trong trạng thái áy náy, đây cũng là ngược đãi.” Tôn Lệ lời lẽ chính nghĩa.
Nghe xong lời Tôn Lệ , Thạch Á Mẫn giận mà , đôi mắt chớp nàng , dường như thấu bộ con nàng mà : “Tôn Lệ, cô đừng tưởng rằng đạo đức là thể tùy tiện phê phán khác. Những tâm tư đó của cô, cô tưởng ?”