Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 240: Đột Nhiên Đẩy Nàng Vào Tường

Cập nhật lúc: 2025-07-07 14:54:57
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng ngủ chính, Lục Kinh Trập lúc cũng hề buồn ngủ. Đến bây giờ vẫn vô cùng khó hiểu, khó hiểu vì vợ đến “kỳ nghỉ lễ” thì thể ngủ chung?

Vợ nãy đặc biệt tức giận, còn hiểu thường thức, cái thường thức đó rốt cuộc là gì? Ngủ chung, là cho đàn ông, cho phụ nữ? Và tại ?

Mấy vấn đề hiển nhiên hiện tại đáp án, nhưng nghĩ kỹ , ngày mai khi đến đơn vị, sẽ hỏi cả. Dù cả kết hôn lâu như , những chuyện chắc chắn đều , hơn nữa là em ruột thịt, cũng chẳng ngại ngùng.

Còn nữa, vợ nãy nổi giận lớn với , bao giờ thấy nàng như , chẳng lẽ cái “kỳ giả” đó đến thì tính tình thật sự sẽ trở nên tệ hơn?

lúc đang suy nghĩ những điều , bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Trong nhà chỉ hai , gõ cửa tự nhiên là vợ . Anh cho rằng nàng xảy chuyện gì, lập tức xuống giường, nhanh chóng mở cửa.

“Sao ?” Lục Kinh Trập nàng hỏi, trong giọng mang theo lo lắng.

Hạ Thanh Nịnh bên ngoài, cũng ý . Nàng khóe môi kéo , lộ một nụ thiện, mở miệng xin : “Ngại quá, nãy em nên giận .”

“Không .” Lục Kinh Trập bày tỏ cũng để bụng, nãy nàng cái “kỳ giả” đến tâm trạng sẽ , thể hiểu .

“Em chuyện với , ?” Hạ Thanh Nịnh dò hỏi.

hai hiện tại chỉ cái danh phận mà thôi, vợ chồng thật sự, vẫn nên khách khí với một chút thì hơn.

Không vợ đột nhiên khách khí như , Lục Kinh Trập chút quen, nhưng cảm giác đối xử khách khí cũng lắm. Do dự một chút, Lục Kinh Trập : “Chúng là vợ chồng, cần khách khí như , em gì, đều .”

Nghe hai chữ “vợ chồng”, Hạ Thanh Nịnh vô thức nhíu mày, trong lòng sinh một loại cảm xúc mâu thuẫn, nhưng gì. Nàng hết đưa sổ tiết kiệm trong tay qua, với Lục Kinh Trập:

Phiêu Vũ Miên Miên

________________________________________

“Cái tự giữ , cần giao cho em.”

Lục Kinh Trập giơ tay nhận, nghi hoặc nàng. Ngay đó, Hạ Thanh Nịnh liền trực tiếp nhét sổ tiết kiệm tay , đó bình tĩnh : “Trước cho em tiền, mua đồ cho em, còn cho tiền và quà cho em bên ngoại, em đều ghi chép trong cuốn sổ , xem tiền đúng …” Nói đặt cuốn sổ tay Lục Kinh Trập.

Lục Kinh Trập cúi đầu cuốn sổ, mở , sắc mặt . Trước cho nàng, nàng thế mà đều ghi nợ! Nàng vì phân rõ với như ? lúc nhíu mày, giây tiếp theo thấy đối diện, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh tiếp tục : “Số tiền coi như em mượn, em nhất định sẽ trả . Còn về mối quan hệ của chúng , em nghĩ thế , nếu ly hôn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của , chúng thể hoãn vài năm thủ tục. Nếu sẽ ảnh hưởng gì, thì lúc nào cũng thể .”

Nghe Hạ Thanh Nịnh nghiêm túc và chân thành , ánh mắt Lục Kinh Trập dần dần lạnh xuống, đặc biệt khi nàng hai chữ “ly hôn”, lông mày vô thức khóa chặt .

“Có ý gì?” Lục Kinh Trập định giọng hỏi, trong giọng sự mất mát thể che giấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-240-dot-nhien-day-nang-vao-tuong.html.]

Mỗi một chữ nàng , đều hiểu, nhưng những chữ tổ hợp với , nàng vì như .

“Ý em là, bây giờ ly hôn ly hôn, tùy quyết định. Đương nhiên nếu bây giờ ly hôn ảnh hưởng đến , em thể hợp tác tạm thời ly hôn.

Em nhanh sẽ thi đại học, thi xong đại học, em liền sẽ rời khỏi đây, như chúng cũng cần mỗi ngày đối mặt cảm thấy ngượng ngùng.

À, cần cảm thấy ly hôn là đang chậm trễ tuổi xuân của em gì đó. Em gặp thích hợp nên vội kết hôn, cho dù gặp , cũng sẽ vài năm nữa mới kết hôn, cho nên mấy năm nay cứ coi như em trả cái ân tình chiếu cố em trong thời gian …”

“Em còn định kết hôn nữa ?” Lục Kinh Trập bỗng nhiên cắt ngang lời nàng, ánh mắt yên lặng Hạ Thanh Nịnh. Vì cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng thậm chí chút run rẩy nhỏ: “Em định kết hôn với ai?”

“Chưa gặp , nhưng chắc chắn sẽ gặp thôi, đó là chuyện , chúng bây giờ cần thảo luận cái .” Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng trả lời.

Vì Lục Kinh Trập cố gắng kìm nén cảm xúc, Hạ Thanh Nịnh thấy bình tĩnh, cũng chú ý tới sự tức giận mãnh liệt trong đáy mắt , tiếp tục : “ nếu nhanh chóng ở bên đồng chí Mạc , thủ tục ly hôn sớm một chút cũng , em đều sẽ hợp tác.”

Cũng ? Đều sẽ hợp tác ?

Nàng chuyện ly hôn thật nhẹ nhàng, dường như chút lưu luyến nào với . Trái tim Lục Kinh Trập như xé toạc, gió đột nhiên thổi , thời tiết tháng bảy, thế mà cảm thấy lạnh thấu xương.

Anh lạnh mặt, nâng cao giọng hỏi ngược : “Đồng chí Mạc nào? ở bên nàng?”

“Chính là đồng chí Mạc mà thích đó.” Hạ Thanh Nịnh thật: “Mạc Hiểu Hiểu.”

“Nói bậy!” Sự tức giận trong mắt Lục Kinh Trập cuối cùng cũng thể kìm nén nữa, giọng trở nên càng thêm lạnh lẽo, hỏi: “Ai cho em thích nàng!”

Hạ Thanh Nịnh thấy phẫn nộ như , khó hiểu. Một lát , nàng nhấc chân trong phòng, từ bàn đầu giường cầm lấy cuốn sách , từ bên trong lấy bức ảnh, đưa tới mặt Lục Kinh Trập, bản nàng thậm chí chú ý tới, trong giọng mang theo vẻ châm biếm: “Nàng duy nhất trong cuộc đời ? Trên đều mà.”

Lục Kinh Trập cúi đầu bức ảnh nàng đưa qua, giơ tay nhận lấy, lật mấy chữ phía , lông mày khóa chặt hơn. Lúc Hạ Thanh Nịnh nhanh chậm hỏi: “Anh thích nàng, còn thể thích ai?”

thích ai?” Lục Kinh Trập hỏi ngược , giọng thấp, như là đang lẩm bẩm, như đang hỏi bên cạnh.

Anh chằm chằm đôi mắt nàng, cứ thế chớp mắt, tựa thông qua đôi mắt nàng rõ lòng nàng . Một lát , mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ .

Anh rõ ràng là đang , nhưng nụ đó trông lạnh lẽo đến , như đang nhạo chính , lộ vô hạn đau khổ.

Hạ Thanh Nịnh vẻ mặt khác thường của , nhất thời chút đang . lúc nàng nghi hoặc, bỗng nhiên liền thấy đột nhiên cúi xuống, mạnh mẽ dùng sức đẩy nàng tường.

Loading...