Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 190: Ngày đó… em có không thoải mái không?
Cập nhật lúc: 2025-07-06 08:50:55
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5 giờ, điện thoại ở bưu điện reo đúng giờ. Hạ Thanh Nịnh mỉm , đàn ông Lục Kinh Chập việc luôn nghiêm cẩn như , thừa một chút nào, thiếu một chút nào.
“Alo.” Hạ Thanh Nịnh nhấc điện thoại, nhẹ giọng .
“Là .” Lục Kinh Chập trầm giọng , nhận giọng Hạ Thanh Nịnh, giọng nhợt nhạt dịu dàng, là dấu ấn độc nhất của cô .
“Ừm.” Hạ Thanh Nịnh đáp, đó giải thích cho :
“Hôm qua đón và các em, lúc gọi điện thoại em ở nhà.”
“Không .” Lục Kinh Chập , trầm mặc một lát, vẫn hỏi:
“Ngày đó… cơ thể em, thoải mái ?”
Ngày đó kiềm chế, đến khi cuối cùng phóng thích, đều cố gắng dùng sức, chỉ sợ sẽ cô thương. dù đó cũng là đầu tiên của cô , kích thước của trời phú khác thường, cho nên lo lắng cô sẽ chịu nổi, lo lắng cô thương.
Hạ Thanh Nịnh cho rằng đang hỏi chuyện bệnh ngày hôm đó, hề cảm thấy vấn đề hỏi đáng hổ, tự nhiên trả lời:
“Ban đầu chút thoải mái, đó thì cảm giác gì.”
Lục Kinh Chập: …
Còn tưởng rằng cô sẽ rụt rè một chút, hoặc là giống những cô vợ nhỏ khác mà ngại ngùng vặn vẹo chịu trả lời, nào ngờ cô hề kiêng dè mà trả lời, còn trả lời một cách hào phóng như .
Còn “ cảm giác gì” là ý gì? Là đang đủ nhiệt tình ?
“Ồ…” Sắc mặt Lục Kinh Chập đổi, khi chuyện cũng tự giác dừng một chút: “Vậy, thì .” Một lát , mặt khôi phục như thường, mới tiếp tục :
“Anh nộp báo cáo , nhanh thì bảy ngày thể phê duyệt xong, chậm nhất mười ngày là thể xong.”
“Được, cần gấp.” Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng trả lời.
Cô vội, nào đó mới khai trai vội đến mức . Để tiết kiệm thời gian còn cần cảnh vệ viên đưa tài liệu, tự xong, liền lập tức gửi .
Ai mà vợ con chăn ấm nệm êm, bây giờ vợ và chăn ấm đều , cố gắng thêm chút nữa, nhanh là thể con .
Vừa nãy còn luôn miệng đến hoan nghênh em dâu, Tô Bắc Nam, giờ thấy hai gọi điện thoại, chỉ một bên, vô cùng chừng mực mà quấy rầy.
Lục Kinh Chập Quách Ngọc Mai và các em đến thành phố, cũng tình cảm gia đình họ vô cùng sâu sắc, Hạ Thanh Nịnh đến đơn vị, chắc chắn sẽ luyến tiếc, vì thế :
“Mẹ và các em đến , đừng vội về, cứ để họ chơi thêm mấy ngày.”
“Được.” Hạ Thanh Nịnh đáp.
Lúc Lục Kinh Chập như nghĩ điều gì, nữa dặn dò:
“Khi em đến, đổi tàu hỏa nhất định chú ý an , đừng quá nhiệt tình với lạ, tìm nhà khách chính quy mà ở, đừng quá xa ga tàu hỏa, nhớ khóa kỹ cửa sổ.”
Nghe dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí chút bà cụ non, Tô Bắc Nam bên cạnh đều chút nhịn thành tiếng.
Đây vẫn là đoàn trưởng Lục mặt lạnh, từ đến nay chuyện với nữ đồng chí chỉ dùng đơn âm tiết “Ừm”, “Ồ” để đáp ? Hắn thấy giống phụ dặn dò con nít .
Tô Bắc Nam Lục Kinh Chập giống như ‘kẻ si tình’, trong lòng khỏi nghĩ:
Cô em dâu là sẽ câu hồn, là sẽ hạ bùa mê thuốc lú ! Một Lục Kinh Chập tính tình lạnh nhạt như , đều cô cho mùi vị con .
Trong lòng càng tò mò về cô em dâu !
“Được, em sẽ chú ý.” Nghe Lục Kinh Chập dặn dò ở đầu dây bên , Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng đáp.
Phiêu Vũ Miên Miên
Cuộc gọi vốn dĩ đến đây là nên kết thúc, nhưng Lục Kinh Chập cúp máy, trầm mặc một lúc tiếp tục :
“Em gì cho ?”
Cô điện thoại, giọng bình thản như , giống như một chút cũng tích cực chủ động. Lục Kinh Chập trong lòng chút bực bội, chẳng lẽ cô một chút nào nhớ ?
Nghĩ đến đó, mới nhịn hỏi cô như , giống một câu hỏi chuyện lơ đãng, nhưng trong lòng Lục Kinh Chập mang theo sự mong đợi khó che giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-190-ngay-do-em-co-khong-thoai-mai-khong.html.]
Một lúc lâu trong điện thoại trả lời, như đang suy nghĩ, đúng lúc Lục Kinh Chập chút thất vọng, bỗng nhiên thấy giọng của cô gái đầu dây bên , dường như hậu tri hậu giác mà, mở miệng :
“À , …”
“Gì ?” Nghe giọng cô dồn dập, Lục Kinh Chập lập tức mở miệng hỏi.
Bản hề cảm thấy, giọng rõ ràng cao hơn một chút, còn mang theo niềm vui khó che giấu.
giây tiếp theo, niềm vui của lập tức biến mất , bởi vì thấy từ ống truyền đến giọng vô cùng nghiêm túc của cô :
“Chính là chuyện cái nhà vệ sinh mà em nhắc với đây đó, khi báo cáo xin nhà ở đơn vị phê duyệt, nhất định đừng quên xây nhé.”
Hôm qua Hạ Thanh Nịnh bến xe đường dài đón và các em, nhà vệ sinh công cộng ở trạm xe, cái môi trường đó, cái mùi đó, thật sự quá đỉnh, cho nên bây giờ nhịn nữa nhắc nhở Lục Kinh Chập.
Lục Kinh Chập: …………
(Sáu chấm thể diễn tả tâm trạng của Lục Kinh Chập lúc , cần mười hai chấm.)
Chẳng lẽ còn bằng một cái nhà vệ sinh, càng khiến cô nhớ nhung ?
Lục Kinh Chập đè nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, bề ngoài vẫn bình tĩnh, trầm giọng đáp một chữ:
“Ừm.”
Trong lòng chỉ thầm nghĩ, may mà Tô Bắc Nam bên cạnh thấy, nếu thấy chừng sẽ cả đời!
“Vậy nhé, em cúp máy đây.” Hạ Thanh Nịnh thấy xong chuyện, liền chuẩn cúp điện thoại.
“Khoan .” Giọng Lục Kinh Chập trầm thấp vang lên, đó với cô :
“Anh họ thứ hai của ông cả, hoan nghênh em đến đơn vị.” Nói xong, liền đưa điện thoại cho Tô Bắc Nam đang bên cạnh.
Tô Bắc Nam ngờ Lục Kinh Chập thật sự để gọi điện thoại cho em dâu, cũng thật sự coi là ngoài. Ban đầu còn bực bội, tại Lục Kinh Chập cố ý gọi đến để hoan nghênh cô . Bây giờ thì phản ứng .
Anh chính là cho vợ một viên thuốc an thần, dù danh tiếng của cô ở bên cũng , hoan nghênh cô , cô cũng sẽ còn nhiều băn khoăn nữa. Người họ thể nghĩ đến tầng , quả thật tâm với cô em dâu .
Tô Bắc Nam cũng ngại ngùng, từ tay Lục Kinh Chập cầm lấy điện thoại, giọng to lớn vang dội mở miệng:
“Em dâu chào em, Kinh Chập em đến đơn vị theo quân, Tô Bắc Nam xin đại diện cho bộ đội phòng thủ quân khu, đại diện cho gia đình họ Tô, hoan nghênh em đến.”
Lời vô cùng chính thức và nghiêm túc, khiến Hạ Thanh Nịnh đều căng thẳng, cũng chút thụ sủng nhược kinh, ngờ sự đối đãi cao cấp như , vội vàng ngừng trả lời:
“Cảm, cảm ơn họ.”
Theo lời kể của nhà, hành vi của cô em dâu thật sự “hung hãn”, ban đầu tưởng rằng sẽ là năng lớn tiếng, nhưng ngờ giọng ôn nhu như . Tô Bắc Nam nhất thời còn chút thể lường , khi phản ứng , bỗng nhiên sảng khoái lớn, an ủi:
“Ha ha, em dâu em đừng căng thẳng, chỉ đùa em thôi, ngày thường chúng nghiêm túc như . Bất quá, em nhanh chóng đến đó, thằng nhóc ở đây nhớ em nhớ đến…”
Lời cô còn xong, ống Lục Kinh Chập bên cạnh giật . Chỉ thấy khôi phục vẻ thanh lãnh thường ngày, giọng vững vàng:
“Cứ thế nhé, em đường chú ý an .”
Thấy phản ứng như , Tô Bắc Nam bên cạnh ngầm hiểu mà , thằng nhóc một mặt nhớ , một mặt sĩ diện, chịu thể hiện ngoài.
Chờ hai cúp điện thoại, Tô Bắc Nam mặt đầy , dùng vai huých nhẹ Lục Kinh Chập một cái, rõ mà cố hỏi:
“Lời còn xong, giật điện thoại gì?”
“Nói nhiều.” Lục Kinh Chập trầm thấp giọng ném cho hai chữ.
“Lục Kinh Chập thế thì quá đáng nhé, nãy là ai cầu đến? Lại là ai mời ? Bây giờ lợi dụng xong , chê nhiều, cái chính là điển hình ‘xong việc đạp đổ’.” Tô Bắc Nam vẻ mặt vô cùng đau đớn, Lục Kinh Chập .
“Ừm, đạp đổ.” Lục Kinh Chập hề phản bác, theo lời thừa nhận.
Bị thành lừa Tô Bắc Nam ngược cũng tức giận, mặt ngược hiện lên nụ , chỉ thấy bỗng nhiên tiến sát Lục Kinh Chập, giọng điệu vô cùng ái hỏi:
“Đến đây đến đây, kể cho , ngày đó gì? Làm em dâu thoải mái?”