Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 103: Loại Đàn Ông Này Đối Với Phụ Nữ Mà Nói, Rất Chí Mạng

Cập nhật lúc: 2025-07-05 06:10:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Kinh Chập không trực tiếp giới thiệu thân phận của Hạ Thanh Nịnh, mà nhìn Hạ Thanh Nịnh nói:

“Đây là chị dâu A Chân, em gọi chị dâu đi.”

“Chị dâu.” Hạ Thanh Nịnh mỉm cười nhận nước, thoải mái hào phóng gọi một tiếng.

A Chân lập tức hiểu ý, vội cười gật đầu đáp lời:

“À à, là em dâu đó hả.” Nói xong lại không nhịn được khen:

“Em dâu lớn lên thật đẹp, y như minh tinh điện ảnh vậy.”

Mấy người ngồi xuống nói chuyện một lát, Lục Kinh Chập thấy trong phòng chỉ có một mình A Chân, liền trầm giọng hỏi:

“Chị dâu, sao không thấy chú với thím, còn thằng Trống Trơn đâu?”

“Trống Trơn đi ra ngoài chơi.” A Chân nói xong dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói:

“Bố mẹ, đi rồi.”

Phản ứng một lát, Hạ Thanh Nịnh mới hiểu được chữ “đi” này có ý gì, điều này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Lục Kinh Chập. Ánh mắt anh ấy tối sầm một khoảnh khắc, mở miệng hỏi:

“Chuyện khi nào?”

“Đi rồi đã hơn một năm.” A Chân nói rất bình tĩnh, không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tâm trạng mọi người, vội đứng dậy nói:

“Thời gian không còn sớm, các anh chị cứ ngồi nghỉ một lát, em bây giờ đi nấu cơm.”

Chờ A Chân đi vào bếp, Lục Kinh Chập nói với Hạ Thanh Nịnh rằng nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi một chút, anh ấy có việc phải ra ngoài một lát.

Rất nhanh trong phòng chỉ còn Hạ Thanh Nịnh một mình. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, lại kết hợp với lời của người phụ nữ ở nhà mái ngói đen, cô ấy đại khái đã hình dung được tình hình cơ bản của gia đình vị chị dâu này:

Chồng của A Chân là chiến hữu của Lục Kinh Chập, nhưng không may đã hy sinh. A Chân từ bệnh viện quân y trở về đây, chăm sóc cha mẹ chồng già yếu. Cha mẹ chồng lần lượt đổ bệnh, A Chân bán nhà để chữa bệnh cho hai ông bà lão, nhưng hai ông bà lão vẫn qua đời. Hiện tại cô ấy một mình dẫn con ở nơi này.

Một mình đợi có chút không biết làm gì, Hạ Thanh Nịnh đang chuẩn bị đi vào bếp giúp đỡ, lại bỗng nhiên chú ý tới những bức ảnh treo trên tường. Cô ấy có chút tò mò, liền đi qua xem.

Mấy tấm ảnh đều là cùng một người đàn ông, có ảnh đeo hoa đỏ lớn nhập ngũ, có ảnh mặc quân phục chào, có ảnh đối với quốc kỳ tuyên thệ, gần như mỗi tấm ảnh biểu cảm đều rất nghiêm túc.

“Đó là ba của thằng Trống Trơn.” Lúc này A Chân đi ra, thấy Hạ Thanh Nịnh đang xem ảnh, liền cười giới thiệu cho cô ấy:

“Đừng nhìn hắn trên ảnh nghiêm nghị vậy, thật ra tính cách hắn không như vậy đâu. Hắn thích cười, thích nói chuyện nghĩa khí giang hồ, làm việc cũng hơi bộc trực. Trước kia chưa đi lính thì không ít gây chuyện, cho nên người ở đây đều gọi hắn là tiểu Cát Dao.”

Đang nói về người chồng đã khuất, cô ấy không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc bi thương nào, ngược lại vẫn luôn cười, trong mắt thậm chí còn có ánh sáng nhạt.

Nghe xong lời cô ấy nói, Hạ Thanh Nịnh không nhịn được cẩn thận quan sát lại những bức ảnh, mới phát hiện giữa lông mày người đàn ông trên ảnh tự mang một vẻ bất cần. Hạ Thanh Nịnh rất nhanh liền liên tưởng đến loại hình ảnh người đàn ông “soái ca bất cần đời”, không chịu câu thúc của thế tục, tùy tính làm việc, bề ngoài nhìn như bất cần, nhưng lại mang trong lòng tình yêu nước, có đại nghĩa dân tộc, ghét cái ác như kẻ thù.

Loại đàn ông này đối với phụ nữ có một sức hút c.h.ế.t người. Mới gặp có lẽ không thích, nhưng một khi yêu, đó là cả đời.

________________________________________

Chú ý thấy Lục Kinh Chập không có ở đây, A Chân liền hỏi Hạ Thanh Nịnh, sau khi biết anh ấy đã đi ra ngoài, trên mặt A Chân cũng không có vẻ ngạc nhiên, cũng không hỏi đi đâu, mà nói với Hạ Thanh Nịnh:

“Em gái, em ngồi nghỉ một lát đi, chị đi gọi thằng Trống Trơn về.”

“Để em đi gọi cho.” Hạ Thanh Nịnh bỗng nhiên nói.

A Chân nghe xong lời này, hiển nhiên có chút bất ngờ, không đợi cô ấy mở miệng, liền nghe cô gái xinh đẹp đối diện nói một cách chắc chắn:

“Yên tâm chị dâu, em nhận ra thằng bé, vừa mới đến đây, em có thấy nó rồi.”

Hạ Thanh Nịnh từ nhỏ đã học phác họa hình người, khả năng quan sát bề ngoài nhân vật tự nhiên tốt hơn người bình thường. Cậu bé nhỏ đang ngồi xổm trên đất vừa nãy, và người đàn ông trên ảnh, giữa lông mày vô cùng giống nhau, vừa nhìn đã biết là hai cha con.

Được sự đồng ý của chị dâu, Hạ Thanh Nịnh liền từ trong nhà đi ra, theo con đường nhỏ đó đi xuống, vòng qua nhà mái ngói đen, nhìn lại chỗ sân bằng phẳng mà lúc đến đã đi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-103-loai-dan-ong-nay-doi-voi-phu-nu-ma-noi-rat-chi-mang.html.]

Từ xa nhìn thấy sáu bảy cậu bé kia, vẫn đang chơi trò b.ắ.n nhau, còn cậu bé tóc vàng bảy tám tuổi kia, vẫn không tham gia, một mình lặng lẽ ngồi xổm ở đó, nhìn bọn chúng chơi.

Lúc này một cậu bé đầu cắt nồi úp, mặc áo thủy thủ, trong lúc chạy vội bỗng nhiên đụng vào cậu bé tóc vàng đang ngồi xổm trên đất, cậu bé tóc vàng, thân hình không vững, lập tức ngã xuống.

Nhưng ngã không nghiêm trọng lắm, vì cậu bé rất nhanh liền bò dậy, chỉ thấy cậu bé vẻ mặt tức giận, giơ tay liền đẩy cậu bé tóc vàng đang ngồi xổm trên đất một cái:

“Cút đi! Mày ngồi xổm ở đây làm gì, làm tao vướng ngã, bọn tao không chơi với mày nữa đâu.”

Đám trẻ vốn đang cầm s.ú.n.g chạy vội, rất nhanh liền vây lại, cậu bé mũi lòng thòng hai hàng nước mũi, lập tức đi lên hùa theo nói:

“Đúng rồi, thằng Cát đầu trọc bọn tao không muốn chơi với mày! Mày mau đi đi, kẻo lát nữa lại làm bọn tao vướng ngã.”

Cậu bé tóc vàng bị gọi là “Cát đầu trọc”, nhìn mấy người kia một cái, cũng không hề nhút nhát, đáp lại:

“Đây đâu phải địa bàn của tụi mày, tao tại sao phải đi? Là tự nó không nhìn đường mới té ngã, có liên quan gì đến tao đâu?”

“Mày không ngồi xổm ở đây, tao có té ngã không? Hừ!” Cậu bé đầu nồi úp nói xong, liền bắt đầu lớn tiếng hát lên vè tự bịa:

“Cát đầu trọc, đầu trọc Cát, lớn lên xấu, không bạn bè, nhà không thương, cha không có, chúng ta một đ.ấ.m đánh c.h.ế.t nó cái tiểu yêu quái…”

Rất nhanh mọi người cũng đều theo hắn cùng nhau, vừa chạy vừa vây quanh cậu bé tóc vàng mà đánh vòng, vừa vỗ tay lớn tiếng hát:

“Cát đầu trọc, đầu trọc Cát, lớn lên xấu, không bạn bè, nhà không thương, cha không có, chúng ta một đ.ấ.m đánh c.h.ế.t nó cái tiểu yêu quái…”

Cậu bé tóc vàng bị vây quanh ở giữa, mặt đỏ bừng, chỉ thấy cậu bé nắm chặt nắm tay, không chớp mắt nhìn mọi người, dường như giây tiếp theo liền muốn xông lên.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Trống Trơn…”

Lúc này một giọng nói truyền tới, rất nhanh mọi người liền thấy một cô gái xinh đẹp, đang đi về phía bên này. Bọn trẻ không bỏ chạy, ngược lại tò mò nhìn cô ấy đến gần.

Hạ Thanh Nịnh đi đến bên cạnh cậu bé tóc vàng, giơ tay, hào sảng ôm cậu bé vào vòng tay mình, nhìn mấy đứa trẻ kia nói:

“Mấy đứa bé con, không được bắt nạt người khác!”

“Bọn cháu mới không có bắt nạt nó!” Cậu bé đầu nồi úp bĩu môi, cũng không thừa nhận.

“Vậy tại sao các cháu lại mắng chửi người ta, còn đặt biệt hiệu cho người khác.” Hạ Thanh Nịnh nhìn cậu bé đầu nồi úp hỏi.

“Nó họ Cát, lại là đầu trọc, bọn cháu gọi nó là Cát đầu trọc, có gì sai đâu.” Cậu bé đầu nồi úp ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Nịnh, cũng không sợ cô ấy, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Đúng rồi, đúng rồi, anh Tiểu Minh nói đúng, nó chính là Cát đầu trọc.” Cậu bé mũi lòng thòng hai hàng nước mũi bên cạnh cũng vội vàng hùa theo, một bộ dáng nịnh hót, anh cả nói gì cũng đúng.

Hạ Thanh Nịnh nhìn về phía cậu bé đầu nồi úp, cũng không vội vàng giáo huấn cậu bé, tựa như đang trò chuyện với cậu bé vậy, vẻ mặt ôn hòa hỏi:

“Vậy cháu tên là gì?”

Cậu bé đầu nồi úp thấy cô ấy tính tình tốt, lá gan trở nên lớn hơn nữa, rất tự hào đáp:

“Cháu tên là Trương Tiểu Minh.”

“Vậy còn cháu?” Hạ Thanh Nịnh lại nhìn về phía cậu bé mũi lòng thòng hỏi: “Tên là gì?”

“Lưu Tiểu Hoa” cậu bé đáp, biểu cảm cũng tự hào như người anh cả bên cạnh.

“Không đúng không đúng.” Hạ Thanh Nịnh liên tục lắc đầu, trong ánh mắt tò mò của mọi người, Hạ Thanh Nịnh nhìn về phía cậu bé đầu nồi úp cười nói:

“Quần áo cháu bẩn như vậy, lại còn cắt cái đầu nồi úp, cháu không nên gọi là Trương Tiểu Minh, phải gọi là Minh Bẩn Nồi Úp mới đúng.” Nói xong lại nhìn về phía cậu bé mũi lòng thòng bên cạnh:

“Còn cháu, họ Lưu, lại lòng thòng nước mũi, không nên gọi là Lưu Tiểu Hoa, phải gọi là Hoa Mũi Dãi To.”

“Minh Bẩn Nồi Úp” “Hoa Mũi Dãi To”

Ha ha ha…

Những đứa trẻ bên cạnh niệm hai cái tên mới của họ, đều cười ha hả lên.

Loading...