Kẻ Qua Lại Âm Dương Giới (Quá Âm Nhân) - 40.1 Con Chó Đen

Cập nhật lúc: 2025-04-01 01:02:50
Lượt xem: 1

Sau khi đọc xong những danh hiệu của Vương Tinh Tinh lúc còn sống, một đám mây âm khí dữ dội dường như đang bao trùm lên khuôn mặt Tần Mặc.

Lâu rồi hắn chưa từng cảm thấy phẫn nộ đến thế.

Những con ác quỷ lợi dụng lòng tham của con người, hắn đã gặp quá nhiều.

Nhưng lợi dụng nỗi đau trong lòng người khác, hắn không thể tha thứ.

Đột nhiên, Tần Mặc cảm thấy trong đầu mình như có vô số sợi dây thừng thô ráp, lạnh lẽo từ khắp nơi vươn ra, xiết chặt lấy thứ gì đó trong hắn.

U ám, méo mó, không thể gọi tên.

Bên tai Tần Mặc vang lên tiếng hét hưng phấn của những linh hồn c.h.ế.t chóc:

"Giết hắn! Giết hắn! Giết sạch tất cả!"

"Thứ đẹp đẽ như vậy, tự tay hủy diệt mới thỏa lòng!"

"Nhanh lên, kéo hắn xuống, đừng để hắn quay về!"

Những tiếng hét đó điên cuồng như điên loạn, bóng dưới chân Tần Mặc bắt đầu biến đổi.

Những sợi dây thừng thô ráp ló ra, hai bóng hình áo đỏ rộng lớn dường như đang cố vùng vẫy chui lên.

"Rung... rung... rung..."

Chiếc điện thoại trong túi đột ngột rung lên, Tần Mặc giật mình tỉnh khỏi trạng thái mê muội.

Những tiếng hét c.h.ế.t chóc bên tai như thủy triều rút đi, bóng dưới chân cũng ngay lập tức trở lại bình thường.

Như thể tất cả chưa từng xảy ra.

Tần Mặc lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị cuộc gọi từ Chu Di.

"Alo, đại diện Tần, Lý Tác Phi đã tỉnh rồi."

"Tốt, cô ở đó trông chừng, tôi đến ngay."

"Rõ."

Cúp máy, Tần Mặc rời nghĩa trang, ghé vào cửa hàng hoa quả mua giỏ trái cây và sữa tươi, sau đó lái xe đến Bệnh viện Nhân Ái huyện Lâm Giang. Dưới sự dẫn đường của Ngụy Vệ Quốc, hắn bước vào một phòng bệnh đơn trên tầng bốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ke-qua-lai-am-duong-gioi-qua-am-nhan/40-1-con-cho-den.html.]

Tần Mặc vốn định hỏi xong việc là rời đi ngay, nào ngờ vừa bước qua cửa đã bị một con ch.ó sói đen to lớn nhe nanh chặn đường.

"Gâu! Gâu gâu gâu!"

Hắn theo phản xạ ngước nhìn số phòng, nhíu mày: "Lạ thật, tôi không nhầm phòng chứ? Con chó này từ đâu ra vậy?"

"Đậu Đậu, Đậu Đậu, lại đây, lại với chị nào."

Một giọng nói trong trẻo vang lên, cửa phòng bệnh mở ra, Chu Di bước ra, đối diện ánh mắt Tần Mặc.

"Đại diện Tần, anh đến rồi à, em tưởng anh sẽ đến muộn hơn chút."

Tần Mặc đưa mắt nhìn con ch.ó sói đen vẫn đang cảnh giác nhìn vào bóng mình:

"Con chó này là sao?"

"À, anh nói Đậu Đậu à? Nó là chó của lão gia Lý nuôi đó."

Chu Di cười khẽ, xoa xoa cái đầu tròn của con ch.ó đen, vỗ về an ủi:

"Chúng ta không từng xem biên bản báo án của ông ấy sao? Ông ấy nói chó bị mất, thực ra chính là Đậu Đậu."

Tần Mặc nghe vậy, hơi nhướng mày.

Hắn đương nhiên nhớ bản báo án đó, phụ lục ghi rõ Lý Tác Phi đã lục tung cả khu vườn để tìm, cuối cùng là cảnh sát tuần đêm bắt được một bọn trộm chó, ông lão mới tìm lại được nó.

Vốn tưởng ông lão sáu mươi tuổi sẽ nuôi một con cún nhỏ, ai ngờ lại là một con to lớn như thế này, còn xem hắn như kẻ thù không cho vào phòng?

So với những cô gái thường sợ chó lớn, Chu Di rõ ràng không hề sợ hãi, thậm chí còn rất yêu thích.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cô ngồi xổm xuống xoa cổ Đậu Đậu, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, ánh mắt đầy tò mò.

"Lạ thật, đại diện Tần làm gì nó vậy? Sao Đậu Đậu lại thù địch với anh thế?"

Tần Mặc méo miệng, ánh mắt phức tạp nhìn con ch.ó đen vẫn đang nhe nanh, hắn cũng muốn biết mình đã làm gì?

Nói thế nào chủ nhân của mày cũng là do ta cứu, giờ nhe răng với ta như vậy, có phải là bội nghĩa không?

"Đậu Đậu, mau về đây, không được như vậy."

Lúc này, trong phòng vang lên tiếng gọi, con ch.ó đen nghe thấy liền rên ư ử, quay đầu chui vào phòng, ngoan ngoãn nằm xuống cạnh giường bệnh.

Loading...