Loại thuốc này mỗi ngày chỉ có thể uống một viên, cho dù không có tác dụng nhiều nhưng Bạch Đại Sơn cũng không dám đi đến thôn mua thuốc lần nữa.
Bạch Đại Sơn đưa tay lau mồ hôi trên trán Lý Trình Trình, sau đó cúi đầu hôn cô: "Trình Trình, theo em anh nên làm gì mới tốt đây?"
Bàn tay Lý Trình Trình không ngừng xoa lên vết bớt hình bông tuyết trên n.g.ự.c mình, chạm đến bàn tay mát lạnh của Bạch Đại Sơn, cô liền kéo tay anh đặt lên vết bông tuyết, bàn tay lạnh lẽo của anh để ở đó cảm thấy rất thoải mái, trạng thái của cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, khi Lý Trình Trình mở mắt ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt rất gần mình, cô giật mình ngồi dậy, "Bạch lão đại, sao anh lại ở trên giường của tôi? Anh đã làm gì tôi rồi?"
Sự nặng nề trên cơ thể và mùi mồ hôi khiến cô bắt buộc phải suy nghĩ về phương diện không muốn nghĩ này.
Bạch Đại Sơn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Lý Trình Trình ngồi dậy, rất kích động: "Trình Trình, em không sao chứ?"
“Tôi bị làm sao?” Lý Trình Trình bối rối hỏi.
“Tối hôm qua em sốt cao, gần như cả đêm.” Bạch Đại Sơn nói, đưa tay sờ sờ trán Lý Trình Trình xác nhận: “Trình Trình, hiện tại em cảm thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Lý Trình Trình nhảy vào trong n.g.ự.c anh, ôm thật chặt, không ngờ anh chăm sóc cô cả đêm, mà cô lại nghi ngờ anh đã làm gì đó với cô, cho dù anh có làm gì thì cũng có vấn đề gì đâu.
Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình thật sự không có việc gì nêm vào bếp đun một nồi nước tắm, bảo Lý Trình Trình đi tắm lại, sau đó hai người làm chút gì đó cho bữa sáng. Bạch Đại Sơn ăn xong phải bắt đầu đi làm.
Bạch Lâm Sơn tìm thấy Bạch Đại Sơn ở nơi làm việc và thần thần bí bí chọc vào cánh tay của Bạch Đại Sơn, "Đại ca, tối qua anh không về nhà, anh ở cùng ai vậy? Đã làm gì rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-56-da-nghi-ra-cach-roi-1.html.]
Mặc dù họ đã phân gia và móng nhà cũng đã xây xong rồi nhưng Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn không xây nhà ngay mà thay vào đó họ dùng hàng rào gỗ bao quanh ngôi nhà để ngăn người khác đụng vào móng nhà của họ.
Đúng như Bạch Đại Sơn nói, khi điều kiện tốt thì các loại yêu ma quỷ quái sẽ tới, để tránh phiền phức, Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn tạm thời không có ý định xây nhà nên vẫn ở cùng nhau.
Cả đêm Bạch Đại Sơn không về nhà, ngoại trừ Bạch San San vô tâm, Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn đều để ý.
Bạch Đại Sơn không nói gì, chỉ xoay người làm việc.
Lúa bắt đầu chín, không tới vài ngày nữa là sẽ phải đi gặt.
Nhìn thấy những con ốc lớn ở dưới gốc lúa, trong lòng Bạch Đại Sơn khẽ động, sau đó nói với Bạch Lâm Sơn: "Lão Tam, trên cánh đồng này có những con ốc khá lớn, em bắt cho anh một ít đi."
“Bắt bao nhiêu?” Bạch Lâm Sơn hỏi.
“Em có thể nhặt hết trong khu vực này không?” Bạch Đại Sơn tống cổ Bạch Lâm Sơn đi.
“Được rồi, để em đi nhặt vậy.” Bạch Lâm Sơn rời đi, vỗ bả vai của Bạch Đại Sơn, “Đại ca à, một người đàn ông chân chính không thể để một người phụ nữ đi theo mình mà không danh không phận được.”
Bạch Đại Sơn giơ tay lên nói: "Em còn rảnh xen vào việc của anh sao?"
Bạch Lâm Sơn vội vàng xoay người bỏ chạy, cậu sợ tiếp tục nói, đại ca sẽ nổi điên.
Cậu ấy chỉ muốn tận dụng kỳ nghỉ hai tháng này để giải quyết cuộc hôn nhân của đại ca và nhị ca, nhưng không ngờ lại không có chút tiến triển nào, trái lại còn bị phân gia. Tuy nhiên con người lớn lên thì phải chia ly, sau này đều có gia đình riêng, sống chung với nhau đúng là không thích hợp.