Gương mặt cô bé này nhìn rất đen nhưng đôi bàn tay nhỏ lộ ra bên ngoài lại trắng nõn nà, ra ngoài đi xe, cố ý bôi đen mặt, nhìn vào thấy vô cùng khả nghi.
Lý Trình Trình bắt đầu cẩn thận quan sát người phụ nữ ôm đứa trẻ, vừa nhìn liền cảm thấy kỳ lạ, “nữ đồng chí" này vậy mà lại là một đồng chí nam có yết hầu. Hơn nữa xương bàn tay của hắn ta rõ ràng, có thể thấy rất rõ chính là bàn tay của đàn ông. Nhưng hắn ta lại cải trang thành phụ nữ, dắt theo một đứa trẻ...
Chẳng lẽ hắn ta là kẻ buôn người?
Nghĩ đến đây, Lý Trình Trình bỗng trở nên lo lắng. Cô vội nắm lấy tay Bạch Đại Sơn và viết vào lòng bàn tay anh ba chữ "kẻ buôn người". Bạch Đại Sơn nghiêng đầu nhìn cô, cau mày khó hiểu.
Lý Trình Trình nhướng mày nhìn người phụ nữ đang ôm đứa trẻ. Bạch Đại Sơn gật đầu, ra hiệu anh đã hiểu.
Bạch Đại Sơn đứng dậy, đi đến trước mặt "nữ đồng chí" kia, bất ngờ giật đứa bé khỏi vòng tay cô ta và bắt đầu khóc nức nở: "Con gái, con gái, sao con lại ở đây? Ba tìm con bao nhiêu ngày nay, không ngờ hôm nay lại gặp con trên xe, con gái, con gái..."
Bạch Đại Sơn vừa khóc vừa lay đứa bé gái nhưng cô bé không hề có phản ứng gì.
Nếu ngủ say thì chắc chắn đã bị tiếng kêu của anh đánh thức, rõ ràng đây không chỉ là ngủ đơn thuần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-201-dien-kich-2.html.]
"Nữ đồng chí" thấy đứa bé không tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó quát mắng Bạch Đại Sơn: "Cái người này, rốt cuộc anh bị gì vậy? Đứa bé này là do con dâu tôi sinh ra, sao có thể là con anh chứ? Anh mau trả lại con cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
"Vậy thì báo cảnh sát đi, tôi cũng muốn báo cảnh sát. Tôi muốn hỏi đồng chí công an, tại sao con gái tôi lại xuất hiện trong tay anh? Còn anh, một người đàn ông tại sao lại mặc quần áo phụ nữ? Tại sao đầu lại quàng khăn giả thành phụ nữ? Anh bế con gái tôi đi từ đâu, lại muốn đưa con gái tôi đi đâu, xem đồng chí công an trả lời tôi thế nào." Bạch Đại Sơn không hề yếu thế.
Anh cũng biết, lúc này không thể yếu thế, nếu không sẽ rơi vào thế dưới.
Hành khách trên xe nghe thấy Bạch Đại Sơn nói như vậy thì tò mò nhìn qua “nữ đồng chí” kia, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy liền giật mình. Đây quả thật đúng là một người đàn ông cải trang thành nữ đồng chí. Cho nên đứa nhỏ này có khả năng 80% đã bị hắn ta bắt cóc, còn đúng lúc bị ba ruột của người ta nhìn thấy.
Lời nói của Bạch Đại Sơn khiến người đàn ông hoảng hốt. Đứa bé này đúng là do hắn ta bắt cóc. Nếu thực sự đến đồn công an, hắn ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Do đó, hắn ta tuyệt đối không thể đến đồn công an.
Vì vậy, người đàn ông đưa tay ra nắm lấy chân bé gái, muốn giật bé gái khỏi vòng tay Bạch Đại Sơn. Bạch Đại Sơn nhấc chân lên đá vào đầu gối hắn ta, khiến hắn ta ngã quỵ xuống đất.
Hắn ta không cam tâm để đứa bé bị cướp đi như vậy nên cố gắng nén cơn đau trên đầu gối, rồi rút d.a.o găm từ trong túi quần ra đ.â.m về phía Bạch Đại Sơn. Hành động này đã trực tiếp xác nhận việc hắn ta là kẻ buôn người.
Lý Trình Trình thấy thế, lập tức dùng giỏ đập vào tay người đàn ông. Con d.a.o trong tay hắn ta rơi xuống sàn xe vang lên tiếng “keng”. Những hành khách khác trên xe sợ hãi ôm đầu chạy tán loạn. Trên xe vốn dĩ không có nhiều người, muốn có người cao to vạm vỡ đứng ra giúp đỡ là hoàn toàn không thể.
So với việc đợi người khác tới giúp đỡ, còn không bằng tự mình ra tay. Lúc Bạch Đại Sơn và người đàn ông đang đọ sức, Lý Trình Trình trực tiếp dùng cái giỏ chụp lên đầu người đàn ông, sau đó nhặt con d.a.o lên chỉa vào eo của hắn ta, trầm giọng uy hiếp: “Nếu anh còn động đậy nữa thì đừng trách tôi đ.â.m anh một nhát đấy.”