Cô cũng không cầu mong giàu sang phú quý, chỉ cầu mong được tự chủ về tài chính, được sống hạnh phúc bên Bạch Đại Sơn và sớm sinh được hai đứa con đáng yêu là đủ.
Cô không thích thành phố lớn tấp nập thường xuyên tắc đường. Nếu ở nông thôn không có người gây phiền phức thì cô cũng không ngại ở lại nông thôn, thỉnh thoảng cả nhà đi thành phố chơi cũng được.
Lúc mới nuôi chim bồ câu, Bạch Đại Sơn đã dùng rơm đan vài chiếc tổ chim giả, treo trong lồng. Họ nuôi được vài tháng thì chim bồ câu bắt đầu đẻ trứng. Lý Trình Trình không lấy trứng chim bồ câu mà để lại trong tổ, để cho chim bồ câu tự ấp trứng, sau đó cô chỉ việc nuôi chim bồ câu con.
Lý Trình Trình đến nhà kho, nhìn thấy một con chim bồ câu nằm trong tổ chim, không nhúc nhích thì biết con chim bồ câu đó đang trong thời kỳ ấp trứng.
Chỉ cần thêm nửa tháng nữa, cô có thể thu hoạch được vài con chim bồ câu con rồi. Cô nghĩ đến đây thì rất vui mừng.
Vào buổi tối, khi Bạch Đại Sơn đi làm về, Lý Trình Trình đã nói tin vui này với anh. Một tay Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình lên, giống như ôm trẻ con vậy, để cô ngồi trên cánh tay mình, sau đó đi đến nhà kho.
Bạch Đại Sơn nhìn một lượt rồi nói: “Có vẻ như cần phải mua thêm một chiếc lồng chim bồ câu nữa, để phân tách những con chim bồ câu khác ra, chỉ để lại một con đang ấp trứng trong đó thôi.”
Nhìn thấy Lý Trình Trình có vẻ muốn nói gì đó, Bạch Đại Sơn hỏi: “Vợ ơi, em định nói gì thế?”
“Lúc trước em nghĩ chúng ta có thể thả chim bồ câu ra ngoài, nuôi trong nhà kho, chỉ cần đóng cửa sổ cẩn thận thì chúng sẽ không bay ra ngoài được. Nhưng nghĩ đến việc thả ra ngoài rồi thì sau này sẽ khó bắt lại nên em lại thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-152-khong-co-dau-vet-1.html.]
Thực ra nếu đóng cửa sổ thật chặt rồi thả chim bồ câu ra ngoài cũng được. Nhưng cô lại sợ người khác đến nhà chơi không biết, sau đó mở cửa ra, như vậy thì những con chim bồ câu mà họ chăm bẵm vất vả sẽ không còn nữa.
“Không sao, đến lúc đó anh sẽ sửa lồng cho rộng ra một chút là được.” Loài chim này tính hoang dã cao, dù đã quen nuôi trong lồng nhưng nếu thả ra ngoài nuôi lại cần thời gian thích nghi mới, cứ làm đi làm lại thì khá mất thời gian.
Lý Trình Trình nằm trên lưng Bạch Đại Sơn, chọc chọc vào lưng anh, nói: "Vậy chuyện này giao cho anh rồi nhé."
"Ừ, vợ cũng giao cho anh rồi." Cánh tay của Bạch Đại Sơn có sức mạnh rất lớn, trực tiếp xoay Lý Trình Trình từ phía sau ra phía trước, đỡ cô bằng hai tay, rồi trực tiếp hôn cô ngay trong nhà kho.
Bạch Đại Sơn cao một mét tám, bây giờ lại đỡ Lý Trình Trình, cô thật sự sợ đầu mình sẽ đụng thủng mái nhà kho.
Bạch Đại Sơn trực tiếp bế Lý Trình Trình từ nhà kho trở về phòng.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.
Sau khi trời tối, Bạch Đại Sơn đi ra ngoài đốt cành thông để hun khói cho những chiếc giò heo và đầu heo đã phơi khô, đống rơm rạ trong sân ở cách đó rất xa nên không cần phải lo lắng, sau đó lại vội vàng trở về phòng ở cùng vợ.
Các loại quả dại trên núi An Cư thực sự rất nhiều. Mùa thu có hạt dẻ, quả kiwi dại, nho rừng, Lý Trình Trình đến hang động để lấy quả dại mà Lý Hồng Mai và Triệu Quyên Quyên để lại. Cô nhìn thấy những quả kiwi dại to bằng quả trứng thì kích động không thôi.
Một số quả kiwi đã mềm, có thể ăn ngay, số còn lại cứng thì cần phải làm cho chín.
Lý Trình Trình đặt tiền ở một nơi kín trong hang động, tạm thời cất phần lớn quả dại vào trong hang, sau đó đeo một nửa giỏ đi ra ngoai. Cô vừa đi vừa vô thức đi về phía mộ của Trình Tuyết Dương. Nhưng lúc này ở đó không có gì cả, không có cây dâu lớn, cũng không có mộ, thậm chí không có một chút dấu vết của mộ. Chỉ là một mảnh đất bằng phẳng hoang vu, có vài cọng cỏ mọc lơ thơ những cọng cỏ này cũng đã khô vàng.