Lúc đó cô gái còn tiễn , vốn dĩ cô cũng cảm tình với cô gái , chỉ là vì chuyện trong nhà, còn lòng nào nghĩ đến chuyện tình cảm, để lỡ dở duyên tình của cô gái nên chôn chặt tình cảm đáy lòng, chọn cách lặng lẽ .
rằng cô gái thực cả đời cũng kết hôn, vì cô cả đời sẽ chẳng thể gặp nào ưng ý như nữa, và cô ép buộc bản .
Trời đất ơi, cô gái chính là chị Văn Quân ? Phương Tri Ý nghĩ đến những điều thì khỏi xót xa, cũng cả đời lập gia đình, còn chị Văn Quân cũng chẳng chịu lấy ai, nếu như chuyện của cô, họ đều là những con hiền hòa, chân chất như , chắc chắn sẽ trở thành đôi lứa xứng đôi, ngợi ca, ngưỡng mộ.
Lúc Phương Tri Ý gần như quặn lòng vì thương cho và chị Văn Quân, nếu như chuyện suôn sẻ, hai thể ở bên ? Nghĩ đến một tâm tính hiền hòa như chị Văn Quân mà trở thành chị dâu ...
Chà, Phương Tri Ý cảm thấy chút mong chờ ...
Mèo Dịch Truyện
"Dương Dương còn học hả ?"
lúc Phương Tri Ý cứ mải mê suy nghĩ, Thái Văn Quân xuống bên cạnh cô, đưa cho cô bé viên kẹo sữa mà mua ở cửa hàng mậu dịch khi về.
Phương Tri Ý khi Thái Văn Quân tương lai thể sẽ trở thành chị dâu của , ánh mắt chị càng thêm hiền lành, trìu mến, cô bé cầm lấy một viên kẹo đáp lời: "Chị Văn Quân, em còn , hỏi cả của em."
Thái Văn Quân Phương Tri Ý nhắc đến Phương Tri Thư thì đôi mắt rõ ràng ánh lên tia sáng, đó cố giữ vẻ bình tĩnh, sang hỏi Phương Tri Thư: "Anh Tri Thư, Dương Dương còn học ?" Mẹ vẫn bảo, Dương Dương hình như mới đang học cấp ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-81.html.]
Phương Tri Thư ngẩng đầu em gái một cái, đó chị Văn Quân, dịu dàng đáp lời: "Không cần nữa, thực kiến thức của Dương Dương hiện tại vượt xa chương trình cấp ba nhiều , chỗ nào hiểu, con bé cứ cầm sách tự học, cũng thể giúp chỉ bảo thêm."
Đây là khoe khoang, vì lý do sức khỏe, em gái phần lớn thời gian chỉ thể ở nhà, lúc đó sợ cô bé vì ốm yếu nghỉ học mà theo kịp bài vở, buồn phiền, cha lúc nào cũng kèm cặp thêm cho em , các chú các bác hàng xóm trong khu tập thể cũng thường tranh thủ thời gian chỉ bảo thêm cho con bé.
Thế nên, chẳng mấy chốc mà trình độ của em vượt bậc.
Bởi , trải qua ngần năm bồi đắp, trình độ học vấn của em gái chẳng hề kém cỏi, cho nên cần thiết đến trường cấp ba để phí hoài thời gian.
Huống hồ kể từ khi các trường đại học ngừng tuyển sinh công khai, lượng kiến thức giảng dạy ở bậc cấp ba cũng cắt giảm nhiều, cả tuần đến quá nửa là các tiết lao động, mấy tập trung học vấn, dù em gái dự định gì chăng nữa, những môn học cũng chẳng mấy hữu ích với con bé, vì thế, cần học nữa.
Khi Phương Tri Thư sang, chị Văn Quân theo bản năng khẽ cúi đầu, lúc Phương Tri Thư chuyện thì viên kẹo sữa trong tay chị gần như bóp méo tự lúc nào.
Cô tưởng giấu , nhưng ngờ , cử chỉ e ấp đó đều lọt qua khỏi đôi mắt tinh tường của Phương Tri Ý.
"Thật sự là cần học cũng ." Thái Văn Quân đợi Phương Tri Thư xong thì khẽ mỉm , lí nhí đáp lời.
Phương Tri Ý chị Văn Quân với vẻ bối rối như thế, cả của , đột nhiên nảy một ý, liền : "Anh cả, bình thường vốn bận rộn nhiều việc, nếu em điều gì còn vướng mắc, em đến hỏi chị Văn Quân ạ?" Nói đoạn, cô bé sang thẳng chị Văn Quân, hỏi nhỏ: "Chị Văn Quân, ạ?"
Thái Văn Quân vốn yêu quý cô bé Phương Tri Ý lắm , thấy con bé chủ động ngỏ lời nhờ vả , đương nhiên là vui mừng khôn xiết: "Được chứ! Sau Dương Dương điều gì tỏ, cứ việc đến hỏi chị. Mà dù hỏi bài vở, con bé cũng thể ghé qua tìm chị chơi cho vui."