Bùi Từ sợ quá, vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: "Dương Dương, qua đấy, về nhà sẽ cho em xem."
Người gác cổng sớm quen cô nghiên cứu viên trẻ tuổi xinh , cũng cô và chồng quan hệ , nhưng từng thấy cảnh gặp màn động thủ như , nên nhất thời cũng tò mò, tất nhiên rốt cuộc cũng chẳng thấy gì đáng kể.
Mèo Dịch Truyện
Thế nhưng họ phát hiện một điều thể tin : chồng của nghiên cứu viên Phương dường như nể vợ mặt.
Lúc đổi ca, gác cổng nhịn mà chia sẻ với đồng đội: "Đội trưởng Bùi trông vẻ dữ dằn, ngờ ở nhà sợ vợ đến thế."
"Hừm, ghen tỵ chứ gì, thấy nếu cưới vợ như đồng chí nghiên cứu viên Phương đây, chắc như đại đội trưởng Bùi ."
Lời đúng thật, gác cổng gãi đầu xoắn xuýt. Đừng là tài như nghiên cứu viên Phương, chỉ cần kiếm một cô vợ thôi là mừng quýnh . Dù thì ở đây con gái thì ít mà trai tráng thì đông, bản còn chẳng đến bao giờ mới lấy vợ đây.
Phương Tri Ý vẫn luôn nơm nớp lo lắng cho vết thương của Bùi Từ. Trên quãng đường về, cô thậm chí chẳng còn tâm trí nào để trò chuyện. Vừa về đến nhà, cô vội vã ném đồ đạc lên ghế sofa, đẩy chồng xuống giường ngay lập tức.
Mấy lớp quần áo mùa đông dày cộp, cúc áo cài chặt. Bùi Từ thấy vợ sốt ruột đến mức luống cuống, vốn định đưa tay giúp một phần, ai dè Phương Tri Ý tưởng định chối tránh, liền trừng mắt một cái cháy mặt.
Bùi Từ lập tức giơ tay đầu hàng, hai tay giơ cao áp chặt xuống giường, ý "em gì thì cứ ".
Phương Tri Ý thấy hợp tác, thái độ cũng dịu xuống đôi phần. Thế nhưng khi cởi áo , thấy n.g.ự.c và bụng chồng xuất hiện một mảng bầm tím lớn, cô vẫn khỏi run rẩy cả . Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể . Cái chạm lành lạnh từ bàn tay cô bên ngoài, nay tiếp xúc với cơ thể ấm áp của , khiến Bùi Từ thấy dễ chịu lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-476.html.]
trong khoảnh khắc đó, chẳng dám bất kỳ ý nghĩ nào khác, bởi vì vợ của dường như sắp đến nơi .
"Có đau lắm ? Anh thương như thế nào?" Phương Tri Ý hỏi, thấy vùng da xung quanh vết bầm tím bắt đầu ngả sang màu vàng. Xem vết thương âm ỉ từ khá lâu .
Hơn nữa, căn bản chẳng dám chạy về phía cô, điều đó chứng tỏ vết thương ở n.g.ự.c đều là những chấn thương bên trong, hề nhẹ.
Cô vốn là nhà thiết kế máy bay, rõ vô vàn cách để thương. Một vết thương nghiêm trọng đến nhường chứng tỏ khi đó ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Bùi Từ lắc đầu, kể rằng lúc đó trong lòng chỉ một suy nghĩ duy nhất là đánh đuổi lũ khốn kiêu ngạo . Rồi đó, trong tâm trí là hình ảnh vợ hiền ở hậu phương đang ngày đêm nỗ lực cống hiến vì họ, quên mất đau đớn cơ thể .
"Thật sự nghiêm trọng chứ?" Phương Tri Ý hỏi dồn. Lâu như mà thấy chủ động nhắc đến chuyện thương, cô đoán rằng vết thương hề nhẹ chút nào.
"Cũng chẳng tính là nghiêm trọng , chỉ là xương ức rạn một tí thôi." Bùi Từ cố gắng giảm tránh chuyện.
Kết quả dù , Phương Tri Ý vẫn thốt lên một tiếng thảng thốt: "Bùi Từ! Anh quên mất hứa với em điều gì ?"
Mặc dù cô rằng chiến trường, thương là điều khó tránh khỏi. Thế nhưng cô thực sự đau lòng. Chỉ cần sơ sẩy một chút, lẽ chỉ là xương ức rạn, mà vĩnh viễn hy sinh ở nơi đó .
Bùi Từ vội vàng xin : " mà vợ ơi, và chiếc máy bay chiến đấu đều bình an trở về đây mà."