Phương Tri Ý những lời chọc cho bật . Bản cô là lòng sắt đá, lẽ nào cô cảm nhận tấm lòng của bố chồng? Chẳng lẽ cô chỉ thể nhận chút ít mà đền đáp ? Con sống với vốn dĩ đều qua . Nếu đối phương là khó tính thì cô chắc chắn sẽ thèm để mắt đến, nhưng bố chồng đối xử với cô như con đẻ, lẽ nào cô mảy may động lòng?
"Vậy chúng đừng báo cho bố nhé, đến lúc đó về nhà sẽ tạo cho ông bà một bất ngờ thật lớn, ?"
Bùi Từ đôi mắt lấp lánh như của vợ, chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý: "Được, chuyện đều lời vợ ." Giờ dám tưởng tượng phản ứng của bố khi thấy hai vợ chồng xuất hiện sẽ thế nào, nhưng chắc chắn họ sẽ vui mừng khôn xiết.
"Thật sự chuyện đều em hết ?" Phương Tri Ý hỏi vặn , vẻ tinh nghịch.
Bùi Từ ngơ ngác gật đầu, định mở miệng thì thấy đôi mắt vợ bỗng sáng bừng lên, lập tức cảnh giác hơn: "Chỉ những chuyện nghiêm túc thôi thì mới lời vợ nhé!"
Phương Tri Ý: "Hừm! Hay lắm, học cách bắt bẻ em nhỉ."
Tất nhiên, tối hôm đó Bùi Từ cũng quá lên. Sau đêm tân hôn, sớm thấm thía sự lợi hại của vợ , vì hạnh phúc dài lâu, tự kiềm .
Hơn nữa, cũng thương vợ nhiều hơn. Công việc của cô vốn mệt mỏi như , bản thương xót mà còn hành hạ cô, thì chẳng là một tên cầm thú ?
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến đám cưới của hai và chị Dư Dư, nên khi nghỉ ngơi dưỡng sức xong xuôi, ngày hôm hai vợ chồng liền tay trong tay về nhà.
Lý Đoan Ngọc thấy con gái cùng con rể về, mừng đến suýt ngất xỉu: "Ôi chao, hai đứa về từ khi nào thế ?"
Phương Tri Ý liền khoác tay , tươi đáp: "Dạ, chúng con về từ hôm qua ạ."
"Hôm qua về ? Thế chịu về nhà ăn bữa cơm nấu?" Lý Đoan Ngọc hỏi, giọng đầy trách móc.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-423.html.]
Bùi Từ lúc dám xen lời, sợ phật ý vợ.
Phương Tri Ý giải thích: "Về đến nơi là dọn dẹp nhà cửa một chút ạ, với , ở nhà con cẩn thận ngủ quên mất, dậy muộn nên đành ăn uống qua loa thôi ạ."
Lý Đoan Ngọc xong thì xót xa cả ruột gan, con gái con rể bận rộn tối mặt với công việc: "Vậy thì nên về nhà ở hẳn mấy ngày , ăn uống bên , sẽ tẩm bổ cho hai đứa thật . Để xem nào, hai tháng nay gầy chút nào ?"
Phương Tri Ý vội vàng chặn mặt , dang rộng hai tay : "Mẹ ơi, con gầy ạ." Cô quả thật bận rộn, nhưng một ngày ba bữa vẫn ăn uống tươm tất cả.
Lý Đoan Ngọc thấy con gái trông cũng chẳng đổi là bao, liền sang con rể: "Ôi chao, Tiểu Bùi gầy kìa. Không con, mấy ngày ở nhà sẽ tẩm bổ cho cả hai đứa thật ngon lành."
"Dạ, con cảm ơn ạ." Bùi Từ liền miệng ngọt ngào đáp lời.
Buổi trưa, khi nấu cơm, Phương Tri Ý liền xắn tay áo giúp trong bếp, còn Bùi Từ thì phân công ở phòng khách trông nom Quả Quả.
Chị dâu cô tháng cũng bệnh viện việc , nên bình thường đều là ở nhà trông nom Quả Quả.
Đừng thấy Bùi Từ từng cha, mà học lỏm mấy ngày trông nom trẻ con, dáng hình lắm .
Lý Đoan Ngọc sang phòng khách sang hỏi con gái : "Dương Dương , chuyện con cái của hai vợ chồng con với Tiểu Bùi tính toán ?"
"Chuyện con cái chắc đợi thêm hai năm nữa ạ. Hiện giờ con và Bùi Từ đều bận bịu công tác, là thời điểm thích hợp để sinh con." Dù ngỏ ý sẽ giúp trông cháu, nhưng Phương Tri Ý vẫn mong con thể lớn lên bên cạnh bố .
Lý Đoan Ngọc hề ý kiến gì, tuổi của con gái bà vốn dĩ vẫn còn trẻ, hơn nữa viện nghiên cứu bên đó quả thực bận rộn. Nếu đợi thêm hai năm cũng chẳng , nhưng bà vẫn lo lắng hỏi: "Tiểu Bùi cũng nghĩ như hả con?"