“Xin chính ủy cứ yên tâm, luôn ghi nhớ sứ mệnh của .” Phương Tri Thư ký tên tài liệu, nghiêm túc cam đoan. Anh chỉ là con trai của cha , mà còn là lính bảo vệ biên cương của Tổ quốc, dù thế nào nữa, cũng sẽ lấy chuyện trò đùa.
Nếu thực sự là , chỉ phụ lòng bộ quân phục , phụ bạc công ơn dạy dỗ của cha , mà còn với sự bồi dưỡng của tổ quốc.
Chính ủy Trương hài lòng với Phương Tri Thư. Không chỉ , mà ngay cả vị thủ trưởng cũ của căn cứ cũng quý mến . Trước đây, hai từng rằng Phương Tri Thư thể sẽ trở thành chỉ huy trẻ tuổi nhất.
Chỉ là gần đây nhà họ Phương xảy một chuyện, lo rằng thanh niên kiềm chế tính tình của .
nghĩ thì thấy lo xa . Nếu là tính tình của Phương Tri Lễ thì đúng là khó , nhưng Phương Tri Thư là tướng tài bẩm sinh, văn võ song , trí dũng song cũng hề quá lời.
“ tin tưởng .” Chính ủy Trương khẳng định giơ tay vỗ vai : “ nhiều giáo viên của trường Nam Đại phương Bắc, cha lẽ cũng sẽ ở đó.”
Phương Tri Thư hiểu hết ý của chính ủy Trương, nhưng tự đoán ngay , ánh mắt kiên định chính ủy Trương.
Chính ủy Trương thấy chẳng còn gì để thêm, thanh niên quả là thông minh, ho khan hai tiếng, giải thích thêm một lời: “Vị thủ trưởng cũ là phương Bắc, đây nhiều binh lính quyền ông hiện nay đều đang đồn trú ở phương Bắc.” Chẳng cần nhiều lời, Phương Tri Thư tự khắc tường tỏ.
“Cháu cảm ơn chính ủy Trương, cháu cảm ơn thủ trưởng ạ.”
Em gái thể bình an đến Tây Bắc, chuyện của cha cũng tin tức khả quan, hai em nhà họ Phương khỏi đó, lòng đều nhẹ nhõm hẳn. Tiếp theo, cứ thế yên tâm chờ đợi em gái đến là xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-26.html.]
Mèo Dịch Truyện
Không em gái đến Thành Đô nhỉ? Bùi Từ tìm nhà ngoại của dì Tuệ Trân ?
——————
Bên phía Phương Tri Ý, cuối cùng tàu cũng dừng , nhưng chỉ là tạm dừng hẳn. Cô thấy ném xuống mấy túi hành lý, đó là từng bóng thoăn thoắt nhảy bổ xuống từ cửa sổ toa tàu.
Giá như là ngày thì cô chẳng ngại gì, nhưng giờ đây... ừm, chỉ còn mà thôi.
“Anh cả!”
Đang lúc Phương Tri Ý ngẩn thì bên cạnh vang lên một giọng mừng rỡ pha chút kinh ngạc. Cô ngẩng đầu lên thì thấy dì Tuệ Trân ngừng vẫy tay về phía cửa sổ.
Hòa và Linh cũng vỡ òa phấn khích, cất tiếng gọi oang oang: “Chú, chú ơi, chúng cháu ở đây!”
Rất nhanh, một đàn ông tầm thước, vạm vỡ chen chúc qua đám đến bên cửa sổ của họ.
Người đàn ông là trai ruột của Lưu Tuệ Trân, Lưu Vĩnh Thành, trông gần năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ công nhân bằng vải xanh bạc màu, một đôi giày vải bông màu đen do chính tay may vá.
Nghe thấy tiếng của em gái và mấy đứa cháu, ông vui vẻ rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng: “Tiểu Trân, Linh Linh, A Sinh, đây là Dương Dương ?”