Tiểu Hứa, phi công hôm đó còn chỉ cách cưa cẩm con gái cho cả đám , giờ hỏi thì dám hé răng. Trả lời chẳng là đắc tội với yêu ? Dù , cũng từng ai cưng chiều đến mức .
Vì hạnh phúc lứa đôi, quyết hé răng!
Bùi Từ ăn xong bữa cơm thoải mái, thấy vui vẻ như , Phương Tri Ý coi như thành nhiệm vụ. Thấy bắt đầu dọn hộp, cô cũng dậy, chìa tay định cầm lấy.
"Để mang khu vực văn phòng rửa." Bùi Từ vẫn ngỡ yêu sẽ nán với một lát.
Nào ngờ Phương Tri Ý đáp: "Em mang về nhà rửa."
"Dương Dương định theo đến văn phòng ?"
Bùi Từ vội vàng bước theo yêu bé nhỏ, chẳng rời xa cô dù chỉ một bước.
Phương Tri Ý hiểu rõ Bùi Từ mệt mỏi. Với cường độ huấn luyện cao như , thường khó lòng chịu nổi, dù đào tạo bài bản đến mấy thì vẫn kiệt sức. Hơn nữa, ngày còn đến viện nghiên cứu, cô hy vọng thể nghỉ ngơi thật . Nếu cô mặt ở đó, bận xong thể chợp mắt một lát. Còn nếu cô ở , chắc chắn sẽ thể nghỉ ngơi .
"Em về nhà nhé. Anh cứ văn phòng việc, xong xuôi thì tranh thủ chợp mắt một chút."
Mèo Dịch Truyện
Bùi Từ yêu bé nhỏ thương , nhưng cũng nỡ để cô đội nắng gắt đến đưa cơm một về. Vậy nên, ngỏ ý: "Vậy đưa em về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-257.html.]
Phương Tri Ý thế thì nghĩ thầm, đưa cô về nhà chạy ngược đây, chuyến của chẳng là công cốc ? Cô vội vàng đẩy : "Em tự về mà."
Bùi Từ yêu bé nhỏ nhíu mày, cũng dám cãi lời nào. Mặc dù cô gái nhỏ thường ngày ngọt ngào ngoan ngoãn là thế, nhưng một khi "hung dữ" lên thì y như chú mèo con xù lông nhe vuốt.
"Vậy Dương Dương nhớ đội mũ cẩn thận, đường thì men theo bóng cây..."
"Biết , đúng là lải nhải!" Phương Tri Ý liếc mắt lườm đàn ông nhiều lời .
Bùi Từ lập tức xịu mặt, cũng chỉ là lo cho cô thôi mà.
Phương Tri Ý thấy trong căn tin vẫn còn vài đang dán mắt họ để hóng chuyện, cô tiến gần, mỉm nhỏ: "Biết , việc xong nhớ tranh thủ nghỉ ngơi nhé."
Bùi Từ ngoan ngoãn yên tại chỗ gật đầu lia lịa. Đợi Phương Tri Ý rời , cả căn tin lập tức trở nên náo nhiệt, đặc biệt là Từ Vệ Dân. Vừa nãy chứng kiến Phương Tri Ý "hung dữ" với Bùi Từ, dù thấy rõ biểu cảm của đội trưởng Bùi nhưng cái dáng nghiêm trang như phạt thì lập tức hả hê thôi.
Đặt đĩa xuống, Từ Vệ Dân thẳng đến mặt Bùi Từ, trêu chọc: "Ồ, đại đội trưởng Bùi của chúng yêu mắng ? Còn dám cãi nửa lời luôn cơ! Ai mà ngờ vị đội trưởng Bùi oai phong lẫm liệt của chúng lúc xịu mặt thế chứ? Xem yêu cũng chẳng chuyện ho gì nhỉ?"
Trước giọng điệu ghen tị mặt của Từ Vệ Dân, Bùi Từ càng đắc ý mặt: "Trung đội trưởng Từ hiểu , một kiểu hạnh phúc gọi là yêu mắng đó. Anh mắng cũng chẳng . Ôi, mấy độc các mà cảm nhận cái hạnh phúc chứ!"
Ối giời, khoe khoang nữa ! Mới chỉ là yêu thôi chứ kết hôn mà bày đặt! Khoe cái gì chứ, ức h.i.ế.p mấy đứa yêu , thật là quá đáng!
"Sớm muộn gì cũng thế thôi. Còn các thì , đứa nào đứa nấy còn tên yêu là gì, mau mà tranh thủ tìm chứ." Lại bắt nạt bọn họ đối tượng !