Trần Diệu nghe lời buông điểm tâm trong tay xuống: "Được."
Tiểu nhị mang món ăn thứ nhất lên, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nhìn rất quê mùa, sao lời nói và hành động lại không giống vậy? Hắn ta có nhìn lầm không?
Sau khi lui ra, hắn ta lại quan sát một hồi, nghe nội dung bọn họ nói chuyện, lại cảm thấy, đúng là từ nông thôn tới, hắn ta không nhìn lầm.
Hiện tại nông dân cũng đều như thế này sao?
Tiểu nhị không khỏi nhíu mày, vậy sau này hắn ta gặp lại khách nhân ở quê, phải cẩn thận một chút.
Trần Hi có chú ý tới việc tiểu nhị vẫn luôn chú ý bọn họ.
Nàng chỉ cho rằng hắn ta sợ bọn họ không trả nổi tiền ăn cho nên cũng không quá để ý.
Sau khi mang thức ăn lên, lực chú ý của nàng đều tập trung vào thức ăn.
Mùi vị cũng tạm được.
Bất kể là tài nấu nướng của đầu bếp, hay là mùi vị và cách bày biện, đều không có khuyết điểm gì.
Đây mới chỉ là một tửu lâu thường thường bậc trung.
Các tửu lâu khác cũng không hề kém cạnh.
So với họ, nàng chắc chắn không thể bằng, chi bằng kiên trì làm nên nét độc đáo riêng, mở một tiệm đặc sắc, vậy mới có thể có chút tiền đồ.
Giống như bày quầy bán sủi cảo nước chua hay mì chua cay.
trên phố quầy bán sủi cảo rất nhiều, quầy bán mì cũng vô số, không thiếu sủi cảo ngon hay mì dai, vậy tại sao người ta phải chọn ăn ở quầy của ngươi?
Đương nhiên là vì hương vị độc đáo hấp dẫn người ta.
Còn có một thứ khác là phục vụ.
. Dịch vụ nhất định phải chu đáo, khách hàng là thượng đế, nhất định phải thật sự làm được 'khách đến như ở nhà'.
Trong lòng đã có tính toán, Trần Hi cảm thấy mặt tiền của nhà có cửa hàng trước sân sau buổi sáng kia, kỳ thật cũng không tệ lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-93.html.]
Nhưng nàng cũng không lập tức đưa ra quyết định.
. Định sau khi xem thêm vài nhà, nếu không có lựa chọn nào tốt hơn thì mới chọn nhà ấy - - buổi sáng lên đường sớm như vậy, thật sự mệt mỏi, cũng lãng phí thời gian.
Chỉ cần hương vị độc nhất vô nhị, việc mở thêm chi nhánh chỉ là chuyện sớm muộn, dù nhỏ một chút cũng không sao.
Thức ăn gọi quả thật hơi nhiều, cả nhà dù ăn hết sức cũng còn thừa lại không ít.
Cha Trần và mẹ Trần đau lòng, Trần Hi lập tức gọi tiểu nhị đến, yêu cầu gói lại điểm tâm cùng cá và thịt để mang về.
Người đến tửu lâu ăn mà mang về cũng không ít, hơn nữa tiểu nhị vừa rồi đã suy nghĩ cẩn thận, nghe được những gì Trần Hi phân phó, rất là ân cần lễ phép.
Ra khỏi tửu lâu, bọn họ lập tức đi tới ngõ Lục đạo nhỏ cách Nam thị không xa.
Vừa đến nơi, bọn họ vừa vặn nhìn thấy một cửa hàng đang cho thuê lại.
Ba gian mặt tiền, phía sau sân cũng có ba gian phòng, trong sân còn có một cái giếng.
Bố cục khiến Trần Hi vô cùng hài lòng.
Bởi vì diện tích lớn, tiền thuê hơi đắt một chút, một tháng mất chín trăm đồng.
Trần Hi đi vào nhìn một chút, cửa hàng phía trước này mở quán trà, làm ăn không tốt lắm, không làm nữa, cũng chưa làm lâu, bày biện còn khá mới, cũng đỡ cho nàng phải chạy qua chạy lại chuẩn bị.
Đồ dùng trong sân phía sau, họ nói nếu nàng muốn thì bán rẻ, không thì họ sẽ tìm người chuyển đi.
Trần Hi đối với việc sử dụng đồ dùng cũ cũng không bài xích, chỉ cần là đồ tốt, có thể sử dụng, giá cả hợp lý cũng rất tốt.
Khuyết điểm duy nhất chính là, ngõ Lục đạo rất gần Nam thị, cho nên hơi ồn ào.
Nhưng ồn ào cũng có cái hay, nơi này người qua lại nhiều, náo nhiệt!
Mở quán ăn, sợ nhất là không có người.
Hơn nữa cũng không quá hẻo lánh, trên con phố này có không ít quán ăn, còn có vài tửu lâu, không phải là chỗ quạnh quẽ.
Hài lòng thì hài lòng, trên mặt Trần Hi cũng không hề biểu hiện ra ngoài, để tránh bị nâng giá.
Cuối cùng giá thuê thương lượng được là tám trăm năm lăm tiền một tháng, đồ dùng trong nhà và cả bàn ghế gì đó, tính giá mười lượng bạc nàng mua hết toàn bộ.