Triệu Tử Kỳ nào biết thật giả, vừa rồi Trần Hi giả bộ quá tốt, đã hù doạ hắn ta rồi, hắn ta không do dự, trực tiếp đáp ứng.
Trần Hi vui vẻ nở hoa trong lòng, nhưng trên mặt lại cố gắng duy trì bình tĩnh: "Triệu đại công tử chuẩn bị đặt bao nhiêu bình, để ta về nhà chuẩn bị."
Triệu Tử Kỳ: "Đặt trước hai mươi bình."
Nói xong lập tức sai người lấy ngân phiếu.
Nếu như không phải Triệu Tử Kỳ còn ở đây, Trần Hi còn muốn nhảy nhót tại chỗ.
Hai mươi bình!
Tám mươi lượng!
Nàng thật sự giàu có rồi!
Đừng nói là thuê? Nàng bây giờ cũng có thể mua cửa hàng rồi!
Hạnh phúc tới quá nhanh tựa như lốc xoáy, Trần Hi hốt hoảng, nhìn ba mươi tờ ngân phiếu năm mươi vạn trong tay, chỉ cảm thấy núi vàng núi bạc đang vẫy tay với mình.
"Trần lão bản." Triệu Tử Kỳ do dự một chút lại nói: "Mòn gà bát bát mà ngươi làm hôm qua ở Thịnh phủ, có thể chỉ giáo hay không?"
Thấy hắn ta hào phóng như thế, Trần Hi cảm thấy đây là một đối tác hợp tác rất tốt, không cò kè mặc cả, trả tiền cũng rất thoải mái, sau này có thể hợp tác nhiều hơn, nàng lâp tức sinh ra tâm tư muốn bảo vệ khách hàng thật tốt.
"Ta viết công thức dạy nấu ăn cho ngươi." Trần Hi cảm thấy mình cũng không thể quá keo kiệt, trực tiếp cầm bút mực mà nhã gian chuẩn bị viết ra cách làm gà bát bát: "Triệu đại công tử sảng khoái, ta cũng không phải người keo kiệt, công thức nấu ăn này ta sẽ đưa cho Triệu đại công tử."
Triệu Tử Kỳ thật sự bị nàng làm cho kinh hãi.
Công thức dạy nấu ăn, bí kíp quan trọng như thế nào, hắn ta đều rõ ràng hơn so với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-85.html.]
Trần Hi trực tiếp đưa cho hắn ta?
Hán ta kinh ngạc, nghi ngờ nhìn một chút, sau đó lại nhìn Trần Hi, vốn định đưa ra giá một trăm lượng để mua, nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt tự tin của nàng, Triệu Tử Kỳ lại thay đổi chủ ý, hắn ta ôm quyền với nàng: "Đa tạ Trần lão bản."
Người như vậy, cho tiền bạc, ngược lại là đang coi thường nàng.
Nếu Trần Hi biết Triệu Tử Kỳ sẽ nghĩ như vậy, nàng nhất định sẽ lớn tiếng hô, để cho tiền bạc kia của hắn ta đến xem thường nàng đi.
Nàng thực sự nghĩ rằng công thức này không quan trọng.
Gà bát bát thật sự không có yêu cầu kỹ thuật gì cao siêu.
Chờ sau khi nàng bắt đầu bán dầu ớt, nàng có thể điều chế ra nước cốt của gà bát bát chỉ với một vài món điểm tâm của mình, đến lúc đó ai cũng có thể làm, bây giờ nàng bán cho Triệu Tử Kỳ, nếu người không thiếu tiền thì khi bị hố cũng sẽ cảm thấy khó chịu hơn nhiều.
Đến lúc đó lại bị người ta ghi hận, không làm ăn cùng nàng, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.
Không bằng bây giờ đưa ra ngoài đổi lấy một cái nhân tình, còn có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương, về sau chuyện làm ăn cũng dễ bàn bạc hơn - - vừa ra tay đã là tám mươi lượng, còn lo về sau thiếu chuyện để làm ăn sao?
Đối thủ cạnh tranh, cũng có thể vừa cạnh tranh vừa hợp tác, bày ra thế trận phù hợp thì tài nguyên rộng lớn.
Chờ sau khi từ Tụng Trúc Hiên đi ra, tách khỏi Triệu Tử Kỳ, Trần Hi lập tức cất tám mươi lượng ngân phiếu nóng hổi vừa tới tay, nàng đi thẳng đến cửa hàng đồ sứ - - mua bình!
Còn có nguyên liệu nấu ăn để chiên dầu ớt.
Nàng vội vã để chuẩn bị cho ngày mai cho nên đã quyết định giải quyết số hàng này trước, không đi xem cửa hàng nữa, hôm nay về nhà sớm một chút để chiên dầu ớt, hai mươi bình, rất đơn giản, nếu thuận lợi thì nàng có thể làm xong trước khi đi ngủ, ngày mai sẽ không bày sạp, sau khi giao dầu ớt thì sẽ đi xem cửa hàng.
Có thời gian cả ngày, nhất định có thể xem được một cửa hàng tốt để thuê.
Tính toán như vậy, sau khi nàng mua đồ cần dùng, lập tức vội vàng về nhà.
Bởi vì hôm nay trở về sớm, cửa thôn rất vắng vẻ, chỉ có một hai người dựa vào chân tường nói chuyện, nhìn thấy bọn họ trở về, âm dương quái khí nói một câu có phải làm ăn không tốt hay không, ban ngày ban mặt mà đã quay trở về, Trần Hi vội vã về nhà chiên dầu ớt, không thèm để ý tới.