Nếu , cứ sốt cả đêm, c.h.ế.t cũng mất nửa mạng, huống hồ vốn bệnh nặng, như thế thì chẳng khác nào đẩy thẳng tới điện Diêm Vương.
Khi cho uống hết bát nước rễ rau mùi, Trần Hi cũng dám thả lỏng, tiếp tục dùng khăn ấm đắp lên trán, lau cổ và hai tay để hạ sốt thêm.
Trong sân nho nhỏ, nàng ngừng qua giữa nhà chính và nhà bếp để múc nước.
Không khi nào, trăng lưỡi liềm lên, chiếu sáng sân nhỏ, cũng chiếu sáng bóng dáng bận rộn của Trần Hi.
Ánh trăng sáng tỏ, Trần Hi ngay cả khoảnh khắc rảnh rỗi ngẩng đầu lên cũng .
Không qua bao lâu, Trần Hi cũng nhớ rốt cuộc xách nước bao nhiêu , Lục Thời Nghiễn vẫn luôn sốt cao, cuối cùng nhiệt độ trán cũng bắt đầu hạ xuống.
Sợ bận đến choáng váng mà phán đoán sai lầm, nàng cố ý đem nhiệt độ hai tay dán để điều chỉnh bằng nhiệt độ cơ thể của , lúc mới một tay sờ trán Lục Thời Nghiễn, một tay sờ trán , so sánh với nhiệt độ cơ thể chênh lệch giữa hai .
Xác định Lục Thời Nghiễn thật sự hạ sốt, do nàng phán đoán sai, lúc Trần Hi mới thở phào nhẹ nhõm.
nàng cũng lơ là, vẫn đút Lục Thời Nghiễn uống thêm một chén nước đường đỏ gừng tươi.
Chưa đầy một lát , Lục Thời Nghiễn bắt đầu đổ mồ hôi.
Trán, cổ đều bắt đầu đổ mồ hôi.
Đây là nơi nàng thấy, còn những nơi thấy... Nàng đưa tay sờ soạng lưng , lông mày lập tức nhíu .
Quần áo lưng ướt đẫm.
Thay quần áo cho thì thích hợp lắm, nhưng để cũng dễ cảm lạnh, nàng suy nghĩ một chút, dứt khoát ôm cái đệm cuối cùng của Lục gia , bọc lên Lục Thời Nghiễn.
Bọc kín từ đầu tới chân, chỉ để lộ mỗi đầu ngoài — ban đầu nàng định bọc cả đầu chăn, nhưng lo ý thức tỉnh táo, lỡ thở thì nguy, nên quyết định để đầu ngoài, nhưng lấy một cái khăn quàng quanh đầu để tránh gió lạnh.
Chờ xong tất cả, mới ghế nhỏ giường Lục Thời Nghiễn nghỉ ngơi một chút, thở phào nhẹ nhõm, Trần Hi thấy tiếng gà trống gáy trong thôn.
Nàng kinh ngạc, trễ thế ?
Quay đầu bên ngoài một cái, lập tức thấy ánh trăng chiếu đầy đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-56.html.]
Lục Thời Nghiễn hạ sốt, giờ cũng tới giờ , nàng nên về thôi.
Nàng tắt lửa trong lò, còn nước ngọt gừng và đường nâu dư , nàng để lò sưởi để giữ ấm .
Mấy món ăn nàng mang đến từ cũng để trong nhà cho Lục Thời Nghiễn.
Có trứng gà, bánh, chờ tỉnh , trong bếp lò đun thêm chút lửa, đun chút nước, nóng một chút là thể ăn.
Đến lúc , nàng rốt cục cảm thấy mệt mỏi.
Cổ, cánh tay đau nhức.
Mắt cũng đau rát.
Sau khi thu dọn đồ đạc cho thỏa đáng, lúc chuẩn rời , nàng đến bên giường, thấy Lục Thời Nghiễn hô hấp vững vàng, sắc mặt mặc dù trắng bệch, nhưng ít nhất khiến yên tâm hơn là đỏ bừng.
Ánh trăng từ cửa sổ lọt , chiếu lên khuôn mặt Lục Thời Nghiễn, cho khuôn mặt gầy gò của càng thêm xanh xao.
hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt, sống mũi cao như ngọc, đường nét hàm hảo, trông thật ngoan ngoãn, cũng thật đáng thương.
Khuôn mặt của quả thật .
mở mắt khiến cảm thấy lạnh lùng.
Nhất là ánh mắt về phía nàng, càng lạnh lùng hơn.
Nàng một lát, nhịn , chọc chọc lên mặt .
"Lục Thời Nghiễn, trông ngươi một đêm, eo mỏi lưng đau mắt nổi vàng, ngươi cũng đừng chết..."
Vừa mới chọc một cái, đôi mắt Trần Hi sáng lên.
Ồ!
Cảm giác thật !
Vì thế nàng chọc mặt một cái.
Nghĩ đến tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình và tiểu thuyết, nàng lập tức : "Mạng của là do cứu, sự cho phép của thì ngươi chết."